Chàng Rể Đào Hoa

Chương 503

Chương 503: Chân bị chặt đứt, lại không có tiền!

Trần Hoàng Thiên sợ rằng nếu bây giờ anh rời khỏi biên giới đi cứu con trai, đến lúc đó thế lực ngoại bang ngóc đầu trở lại, sợ là sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Phật Gia Đường.

Cho nên, anh muốn tiêu diệt thế lực ngoại bang trước, hoặc là đánh cho thực lực ngoại bang suy yếu đi, để bọn họ không có khả năng tạo ra sóng gió gì. Anh ta mới có thể rời đi để truy tìm Hàn Tử Minh, cứu con trai trở về.

Anh tin là tạm thời con trai vẫn an toàn, nếu Hàn Tử Minh muốn giết con anh thì sẽ không bắt thằng bé đi, mà sẽ trực tiếp giết chết, nếu anh ta bắt đi, thì anh cho rằng chắc hẳn là muốn dùng để trao đổi mấy tờ Chân Võ Tu Luyện Quyết bị thiếu.

Đương nhiên, anh cũng không biết rằng Hàn Tử Minh đã tìm được mấy tờ bị thiếu kia rồi.

Bắt con trai anh cũng chỉ vì để đối phó anh mà thôi. Mà lúc này.

Lý Tú Lam bị mùi hôi thối của thùng rác hun đến tỉnh lại.

Mở mắt ra liền thấy.

Bản thân bà ta và Dương Bảo Trân đang nằm trong thùng rác. Bên trong vừa bẩn vừa hôi, bà ta lập tức không thể chịu nổi ghê tởm phát điên, muốn ra khỏi thùng rác nhưng hai chân lại không thể động đậy, lại còn đau muốn chết. “Hu hu… Dương Thiên Mạnh đáng chết. Lão ta quá độc ác, sao có thể đối xử với mình và Bảo Trân như vậy chứ!”

Lý Tú Lam tức phát khóc.

Bà ta lay Dương Bảo Trân tỉnh lại, rồi hô lên: “Hãy cứu mẹ con chúng tôi, những người đi ngang qua xin hãy cứu mẹ con chúng tôi!”

Sau đó liền có người tốt bụng, kéo hai mẹ con ra khỏi thùng rác. “Đưa chúng tôi đến bệnh viện, cậu thanh này hãy đưa chúng ta đến bệnh viện”

Lý Tú Lam nói với một thanh niên.

Thanh niên buông tay nói: “Cứu hai người ra khỏi thùng rác thì được, nhưng thực xin lỗi, đến bệnh viện phải tốn rất nhiều tiền, tôi không có tiền đưa hai người đi bệnh viện” “Tôi có tiền. Tôi có rất nhiều rất nhiều tiền, cậu không tin thì xem này”

Bà ta móc di động ra mở khóa màn hình. Vừa nhìn liền thấy. “A!”

Bà ta kêu lên.

Bà ta hoảng sợ khi nhìn thấy tài khoản của mình chỉ còn bảy trăm năm mươi ngàn. “Làm sao vậy mẹ?” Dương Bảo Trân hỏi.

Lý Tủ Lam khóc lóc nói: “Trong tài khoản mẹ hết tiền rồi, mấy trăm triệu không cánh mà bay, con mau nhìn xem tài khoản của con còn tiền hay không”

Dương Tử kỳ lập tức móc di động ra tra.

Kết quả. Cũng chỉ còn dư bảy trăm năm mươi ngàn. “Là Dương Chí Văn nhất định là bị tên súc sinh Dương

Chí Văn kia chuyển đi rồi!” Lý Tú Lam tức muốn hộc máu, lập tức gọi điện thoại cho Dương Chí Văn.

Bà ta và Dương Bảo Trân đều đưa mật khẩu Smart OTP cho Dương Chí Văn, để Vương Chí Văn chuyển tiền của hai người bọn họ ra nước ngoài, có chỗ dựa lớn như nhà họ Triệu, hai bọn họ không chút lo lắng là Dương Chí Văn sẽ chôm tiền của hai người.

Sự thật chứng minh, trong một năm nay, Dương Chí

Văn quả thật không tham một phân tiền nào của hai người.

Lại không ngờ, nhà họ Triệu vừa mới bị lật đổ. Tiền trong tài khoản liền không còn xu nào. “Thím hai, bà còn chưa chết sao?”

Ở đầu dây bên kia truyền đến âm thanh kinh ngạc của Dương Chí Văn. “Chết cái đầu mày, tao và Bảo Trân vẫn chưa có chết đâu. Đồ chó chết mày chuyển hết tiền của bọn tôi đi, có phải muốn chết hay không, mau chuyển tiền trả lại cho chúng tôi!” Lý Tú Lam mắng.

Dương Chí Văn hạ hạ cười nói: “Đúng vậy. Tiền là bị tôi chuyển đi, nhưng nhà họ Triệu đã bị diệt, hai người lấy cái gì uy hiếp tôi?” “Nói cho bà biết Lý Tú Lam à, tôi đã bất mãn với hai người từ lâu lắm rồi, sai bảo tôi như chó hơn một năm nay, bây giờ tôi muốn chuyển mình thành chủ, không còn sợ kẻ đê tiện như hai mẹ con bà nữa!” “Mày…

Lý Tú Lam tức muốn nổ phổi.

Nhưng nhẹ giọng khuyên giải: “Chí Văn, bây giờ thím hai và Bảo Trân gặp nạn, bị đánh gãy hai chân ném trên đường. Cần phải dùng tiền gấp, cho dù cậu không trả hết tiền cho chúng tôi, thì cũng chuyển trước cho bọn tôi một trăm triệu để chữa bệnh được không?” “Được cái đầu bà ấy. Tốt nhất chết đói ở đầu đường xó chợ đi!”

Tút tút…

Dương Chí Văn lập tức ngắt điện thoại. Lý Tú Lam tức phát khóc. “Dương Chí Văn đáng chết, nếu không có mình và Bảo Trân thì cậu ta có được ngày hôm nay chắc, sao cậu ta có thể đối xử với mình và Bảo Trân như vậy, lương tâm của cậu ta bị chó ăn mất rồi sao? Hu hu.

Lý Tú Lam hối hận đến xanh ruột.

Sau đó liền quay sang mằng Dương Bảo Trân: “Đều tại mày, nếu lúc trước không cho Dược Vương Chi Hậu chữa khỏi cho tên rắn độc Dương Chí Văn kia, thì hai mẹ con chúng ta sẽ bị tên rắn độc kia cắn vào ngay thời điểm khó khăn nhất này hay sao?” “Bây giờ chân bị đánh gãy. Tiền cũng không có, con nói chúng ta nên làm gì bây giờ đây!”

Dương Tử kỳ cũng hối hận muốn chết, khóc lóc nói: “Nếu không chúng ta bò vào đại nội. Xin ba cho chúng ta tiền chữa chân được không?”

Lý tổ lan mắng: “Ông ta chỉ hận không thể giết chết hai mẹ con chúng ta, sẽ cho chúng ta tiền chữa chân chắc, nếu con dám bò vào đó, ông ta chắc chắn sẽ ném con ra ngoài!” “Hu hu…”

Dương Bảo Trân gào khóc lên. “Đều tại bà dạy hư tôi, nếu không phải do bà dạy hư tôi. Tôi cũng sẽ không rơi vào kết cục ngày hôm nay, tôi hận bà muốn chết

Nếu không có hôm nay, Dương Bảo Trân và Lý Tú Lam cũng sẽ không hối hận về những chuyện trước kia bọn họ đã làm.

Nhưng bây giờ hai người đã thực sự hối hận rồi. Chân bị đánh gãy, tiền bị chuyển đi, lưu lạc đầu đường xó chợ, không ai thèm đoái hoài đến.

Chỉ khi trải qua cảm giác này, hai người mới biết thì ra lại tuyệt vọng đến vậy, cũng mới biết được cái gì gọi là báo ứng. “Đừng khóc đừng khóc”

Lý Tú Lam đột nhiên kích động hẳn, giật lấy sợi dây chuyền trên cổ, vui mừng nói: “Sợi dây chuyền trân châu này mẹ dùng ba mười tỷ để mua đấy, vẫn là có thể đổi thành chút tiền, ít nhất tiền đến bệnh viện không cần lo nữa, sau khi chữa khỏi chân xong, chúng ta sẽ nghĩ cách lấy lại từ tay của Dương Chí Văn, rồi giết chết tên rắn độc kia.”

Vì thế, bà ta nhờ người mang bà ta đến hiệu cầm đồ, đổi sợi dây trân chân đó được 15 tỷ, lúc này mới có thể nằm viện.

Lại nói về Trần Hoàng Thiên.

Dẫn theo hơn mười ngàn huynh đệ của Phật Gia

Đường, bôn ba mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến doanh trại của địch ở biên giới. “Không hay rồi! Quân đội của Phật Gia Đường đánh đến đây rồi!” Rất nhiều người hoảng sợ hỗ to. “Cái gì!”

Trong doanh trại của địch, những tên cầm đầu đều bị tin này dọa sợ rồi.

Bọn họ là một thế lực lớn tập hợp từ nhiều thế lực khác nhau. Có vài tên cầm đầu đến từ nhiều quốc gia khác nhau, nhưng trong đó chỉ có một thế lực mạnh nhất thôi, chính là nhóm Tử Thần đến từ Tây Âu. “Công tước Wilson, phải làm sao bây giờ?” Những tên cầm đầu của các tổ chức khác đều nhìn tên cầm đầu của nhóm Tử Thần ở Tây Âu. “Còn có thể làm gì nữa, phân tán quân ra rồi rút lui thôi!”

Công tước Wilson nói.

Một vài thế lực rất nhanh đã phân chia binh mã thành nhiều nhóm, rồi liền rút lui theo nhiều hướng. “Tả hữu sứ, mau dẫn năm ngàn binh mã đuổi theo, chú ý an toàn!”

Trần Hoàng Thiên ra lệnh. “Vâng!”

Quân rất nhanh liền chia ra ba hướng truy đuổi.

Anh không cần diệt sạch toàn bộ kẻ địch, chỉ cần đánh cho bọn họ tổn thất nặng nề, dọa cho bọn họ không dám khai chiến nữa là được.

Lúc này, bọn người Hàn Tử Minh cướp lấy một chiếc xe, tẩu thoát về hướng Bắc.

Lúc này, dì động của Hàn Tử Minh liền vang lên.

Thấy là thủ lĩnh Blair gọi đến, anh liền nhận điện thoại nói: “Thật ngại quả thủ lĩnh Blair à, tôi không thể mang bọn người Cecil cùng về được, bọn họ chắc đều đã chết rồi. “Tôi biết” Blair nói: “Chỉ là tiếc rằng, không thể xử lý được Trần Hoàng Thiên, anh ta cũng không ở đại nội mà đang ở biên cảnh, tôi vừa mới nhận được tin tức, Phật Gia Đường bắt đầu phản kích dồn dập các thế lực khác, nhìn vào ảnh chụp ở chiến trường thì tôi mới biết Trần Hoàng Thiên chính là Tiểu Phật Gia, đã dẫn dắt Phật gia Đường đánh nhóm Tử Thần và các thế lực khác đến không còn sức chống trả” “Ha!”

Hàn Tử Minh kinh ngạc nói: “Anh ta thật sự ở biên giới?” “Đúng vậy, hy vọng anh có thể giải quyết đem anh ta, đừng để bọn Tây Nhĩ chết oan uổng.” Blair nói. “Không thành vấn đề!” Hàn Tử Minh vẫn luôn thề với lòng mình, nói: “Con trai anh ta đang ở trong tay tôi, tôi có cách để xử lý anh ta rồi, bây giờ tôi đang chạy trốn về hướng Mông Quốc, ông hãy an bài binh mã để tôi đối phó với Trần Hoàng Thiên. “OK, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu ngay”

Bình Luận (0)
Comment