Chàng Rể Đào Hoa

Chương 508

Chương 508: Gia tộc Rothschild!

Bài phát biểu của Dương Chí Văn vừa dứt, lập tức cả hội trường đều sôi sục. “Thật hay giả vậy, nhà họ Triệu còn có một đứa trẻ chưa chết sao?” “Nếu như là thật, vậy sản nghiệp nhà họ Triệu không thể sung công đấu giá được nữa, phải do đứa trẻ kia kế thừa. “Chỉ cần trong người đứa trẻ chả dòng máu của nhà họ Triệu, vậy tài sản nhà họ Triệu sẽ do đứa trẻ kia thừa kế, nhà nước không có quyền bán đấu giá. Chỉ là không biết lời nói của tên nhóc kia là thật hay giả”

Những ông chủ lớn có mặt ở đó nhao nhao bàn tán. Buổi đấu giá này là do nhà nước tổ chức. Bởi vì nhà họ Triệu bị diệt, người trong gia tộc không còn một ai, không tìm thấy người thừa kế hợp pháp, tất nhiên sản nghiệp nhà họ Triệu sẽ quy về sở hữu của nhà nước. Nhà nước có thể tiến hành bán đấu giá, số tiền có được sẽ thuộc về kho bạc nhà nước.

Tuy nhiên.

Nếu như nhà họ Triệu vẫn còn người sống, cộng thêm trên người mang huyết mạch của nhà họ Triệu, vậy thì có quyền thừa kế sản nghiệp. Cho dù là một đứa trẻ, cũng có thể do người giám hộ được chỉ định tạm thời thừa kế, đợi sau khi trưởng thành thì đem những tài sản này chuyển nhượng lại cho đứa trẻ. Vì vậy, nếu những lời Dương Chí Văn nói là thật thì buổi đấu giá này sẽ bị hủy bỏ “Này anh, vậy đứa bé đang ở đâu, có chứng cứ chứng minh nó là con cháu nhà họ Triệu không?” Người phụ trách chủ trì buổi đấu giá lên tiếng hỏi.

Dương Chí Văn nói: “Để đảm bảo an toàn cho đứa bé, tạm thời tôi không thể nói ra chỗ ở của nó. Chứng cứ chắc chắn là có, lấy máu của đứa bé và máu trên thi thể của Triệu Trung Hữu đi xét nghiệm DNA, kết quả có được chính là chứng cứ. “Vậy nên chúng ta không thể đấu giá sản nghiệp nhà họ Triệu, đợi tôi tìm ra được một chỗ dựa có thể đảm bảo cho sự an toàn của tôi và đứa bé, tôi sẽ mang đứa bé đi làm xét nghiệm DNA, sau đó hỗ trợ đứa bé kế thừa sản nghiệp nhà họ Triệu”

Dương Chí Văn không ngốc.

Sản nghiệp nhà họ Triệu lên đến một trăm hai mươi lăm triệu đô la Mỹ, trừ đi khoản nợ, toàn bộ tài sản cũng vào khoảng mười lăm đến ba mươi triệu đô la Mỹ.

Dám đến tham gia một buổi đấu giá lớn như vậy, chắc chắn đều là những nhân vật cực kì giàu có, địa vị vô cùng hiển hách. Anh ta chỉ là một chủ tịch nho nhỏ của tập đoàn nhà họ Dương, ở trước mặt những ông chủ lớn này chỉ nhỏ nhoi như một con kiến, bọn họ lúc nào cũng có thể nghiền chết anh ta.

Bởi vậy anh ta không dám tìm Dương Bảo Trân để đòi lại đứa bé, chưa nói đến chuyện anh ta có thể đòi lại đứa bé trong tay Dương Thiên Mạnh hay không, dù có đòi được, nếu mang đứa bé đến kế thừa sản nghiệp nhà họ Triệu, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị người ta thủ tiêu mà không hay biết.

Vì lẽ này, anh ta cần có một chỗ dựa.

Chỉ cần có chỗ dựa vững chắc, anh ta sẽ có dũng khí đến nhà họ Trần bảo Dương Thiên Mạnh trả lại đứa bé, sau đó thừa kế sản nghiệp nhà họ Triệu, rồi tặng gia sản đó cho chỗ dựa, anh ta chỉ cần lấy ba bốn triệu đô phí lợi ích là được.

Vậy thì cả đời này anh ta không cần phải lo lắng nữa, vả lại còn có thể bám vào một gia tộc lớn mạnh, thật là vẹn cả đôi đường.

Thấy Dương Chí Văn nói chắc chắn như vậy, người phụ trách tuyên bố: “Buổi đấu giá tạm thời hủy bỏ. Thời hạn là một tuần, cho đến khi anh ta không tìm thấy đứa bé mang huyết mạch đến kế thừa gia sản nhà họ Triệu, vậy thì chúng ta sẽ tổ chức đấu giả lại lần nữa.

Tuyên bố vừa đưa ra, lập tức có rất nhiều ông chủ lớn chen chúc xông về phía Dương Chí Văn, đem anh ta vây chặt như nêm cối. “Tôi là tộc trưởng nhà họ Lâm ở tỉnh Thu Khứ, sản nghiệp nhà họ Lâm chúng tôi ở trong nước và nước ngoài đạt hơn trăm nghìn tỉ, thực lực hùng mạnh, hoàn toàn có tư cách làm chỗ dựa của anh. “Tôi là tộc trưởng nhà họ Vương ở tỉnh Hải Đông, nhà chúng tôi không những có gia sản trăm nghìn tỷ, còn có rất nhiều cao thủ, có thể làm chỗ dựa cho anh.” “Tôi là tộc trưởng nhà họ Lý ở tỉnh Triều Hải, tám mươi phần trăm mỏ than tư nhân trên toàn tỉnh đều là của tôi. Gia sản hùng hậu, dư sức làm chỗ dựa của anh!”

Nghe xong những ông chủ lớn này báo danh tính, tài phú cùng thực lực, đều tranh nhau làm chỗ dựa cho Dương Chí Văn, Dương Chí Văn vui đến không khép được m.

Mặc dù anh ta biết những ông chủ này đều có chỗ khoác lác, nhưng thực lực chắc chắn cũng không yếu, đều rất mạnh, nếu không cũng sẽ nuốt không trôi sản nghiệp nhà họ Triệu.

Mà những gia tộc này chỉ cần ôm đại vào một cái, vậy cũng có thể tung hoành tại khắp nơi trên cả nước.

Dĩ nhiên.

Anh ta phải chọn một gia tộc có thực lực mạnh nhất làm chỗ dựa, như vậy mới càng thêm ổn thỏa. “Các ông đều rất mạnh, nhưng chỉ có thể chọn một. Vì vậy hãy để tôi suy nghĩ thật kĩ.” Dương Chí Văn củi đầu suy nghĩ. “Không cần suy nghĩ nữa.

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên. “Bọn họ có mạnh hơn nữa, gia sản nhiều hơn nữa, thực lực hùng hậu hơn nữa, thì ở trước mặt gia tộc

Rothschild chúng tôi cũng đều không đáng nhắc đến” Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Ai nấy đều biết, gia tộc Rothschild là đệ nhất đại gia tộc trên toàn thế giới. Giàu có đến mức nào vốn dĩ không thể ước chừng, chỉ có người trong gia tộc bọn họ mới biết được.

Vì thế nghe đến gia tộc Rothschild, cho dù là người giàu có đi nữa, cũng phải rụt cổ lại làm cháu trai.

Thế là đám người nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên mang dòng máu lai vừa đẹp trai lại cao gầy, xâm nhập vào trong đám người da đen cùng da trắng đang chen chúc. “Anh là người của gia tộc Rothschild?”

Dương Chí Văn hai mắt lóe sáng hỏi. “Không sai.”

Thanh niên người lai gật đầu: “Tôi chính là người của gia tộc Rothschild.

Nhưng rất nhanh, đã có người đưa ra chất vấn: “Cậu nói cậu là người của gia tộc Rothschild, vậy có thể đưa ra chứng cứ không?” “Đưa ra chứng cứ các người cũng sẽ nói rằng tôi ngụy tạo, hay là thế này đi, tôi cho các người xem tài sản tư nhân của tôi vậy Nói xong, thanh niên lấy ra điện thoại, ấn mở thị trường chứng khoán, đưa ra tài sản của mình trên thị trường chứng khoán.

Vừa nhìn thấy, tất cả mọi người đều sửng sốt!

Tên nhóc này mua trọn vẹn tám mươi tỷ đô la cổ phiếu tại thị trường chứng khoán Mỹ. “Đây chỉ là tài sản của một mình tôi tại thì trường chứng khoán Mỹ. Cộng cả những tài sản trên thị trường chứng khoán cả thế giới lại, có khoảng một trăm năm mươi tỷ đô la Mỹ”

Thanh niên thu lại điện thoại, nói.

ỰC!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.

Trẻ tuổi như vậy mà đã giàu có cỡ này. Không phải người của gia tộc Rothschild thì là người của gia tộc nào?

Phút chốc không có ai chất vấn thêm gì nữa.

Còn Dương Chí Văn lại vui mừng, lên tiếng: “Anh trai, vậy thì tôi chọn anh. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là con chó của anh, anh chính là chủ nhân của tôi, anh bảo tôi cắn ai thì tôi cắn người đó.” Thanh niên cười cười, thản nhiên nói: “Đi theo tôi”

Nửa tiếng sau.

Ở một chỗ bên trong phòng tổng thống. “Anh trai, anh tên gì vậy?” Dương Chí Văn cười hề hề, hỏi. “Tôi là Trần Long Vũ, đây là em gái tôi, Trần Khả Di Thanh niên chỉ về phía một cô gái con lai xinh đẹp gợi cám.

Dương Chí Văn nhìn qua.

ỰC!

Suýt chút nữa đã nuốt mất đầu lưỡi.

Quá đẹp! Quá gợi cảm! “Anh trai, anh ta là ai vậy, tại sao lại gọi anh là anh trai?” Trần Khả Di bước đến, hỏi.

Trần Long Vũ cười cười: “Anh ta là con chó anh nhặt về đấy.

Trần Khả Di tức khắc bất mãn, nói: “Anh là con chó anh trai tôi nhặt về, không có tư cách gọi anh tôi là anh trai, phải gọi là chủ nhân” “Phải phải phải.

Dương Chí Văn gật đầu như trống giã, rồi cười hỏi: “Chủ nhân, anh là người của gia tộc Rothschild, sao lại mang họ Trần?”

Trần Long Vũ nói: “Ông nội tôi là người thủ đô Lam Hoa, họ Trần, sau khi lập quốc không lâu thì thái công nhà tôi qua đời, đem gia tộc giao lại cho ông nội tôi. Tuy nhiên anh cả của ông nội tôi không đồng ý, trong một lần xuất hàng đi Nhật Bản, ông ta đã đẩy ông nội tôi xuống biển, may mắn được một tàu hàng của nước Anh cứu sống, sau đó được đưa đến nước Anh. Sau này ông nội tôi làm rể của gia tộc Rothschild, chúng tôi cũng trở thành người của gia tộc Rothschild” “O”

Dương Chí Văn gật gật đầu, đột nhiên hỏi: “Đứa bé của nhà họ Triệu kia chính là ở nhà họ Trần ở thủ đô, không biết người đẩy ông nội anh xuống biển kia tên là gì?”

Trần Long Vũ thốt ra ba chữ: “Trần Hiếu Sinh

Bình Luận (0)
Comment