Chàng Rể Đào Hoa

Chương 513

“Cái gì!”

Khi Trần Long Vũ nói điều này tất cả mọi người trong gia đình họ Trần đều khiếp sợ. “Anh cả, chuyện này là thật hay giả vậy, ông cụ đẩy chú ba xuống biển thật sao?”

Đám người bác hai và chú năm đều kinh ngạc hỏi. “Anh làm sao mà biết.”

Bác cả ảo não nói: “Lúc ấy anh không đi theo ra biển, chỉ nghe nói chú ba bị gió to thổi bay xuống biển, chắc là ông cụ sẽ không gạt người đâu, cũng không tàn nhẫn đến vậy, nhất định là chủ ba nói bừa vu cho ông cụ!” “Đúng! Nhất định là vậy!”

Mấy anh em bác hai cũng nói phải.

Trần Hoàng Thiên lại không cho là đúng.

Trần Hiếu Sinh là người thế nào anh là người hiểu rõ nhất, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, ngay cả cháu trai ruột còn ra tay được thì vì ích lợi mà đẩy anh em ruột xuống biển cũng là chuyện có thể xảy ra.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của anh, về phần có phải là thật hay không thì anh cũng không biết. “Hừ!”

Trần Long Vũ hừ một tiếng nói: “Trần Hiếu Sinh dám nói mình đẩy anh em ruột xuống biển sao? Lời ông ta nói với mọi người đều là lời nói dối. Ông nội của tôi là người bị hại, lời ông nói mới là lời nói thật!” “Ông nội của tôi còn nói, Trần Hiếu Sinh tâm địa rất ác độc, mặc dù ông ta là con trai trưởng, sản nghiệp của nhà họ Trần đáng ra phải do ông ta kế thừa, nhưng bởi vì ông ta quá ác độc nên ông cố sợ trao nhà họ Trần cho ông ta thì ông ta sẽ vì muốn nuốt riêng tài sản mà hại chết cả anh em ruột, cho nên mới không giao nhà họ Trần cho ông ta mà lại giao cho ông nội tôi kế thừa.” “Nhưng ông nội tôi chung quy vẫn rất nhân từ, không diệt trừ ông ta đi, kết quả lại bị ông ta đẩy mạnh xuống biển, nếu không phải do có kỹ năng bơi tốt, lại được tàu buôn nước Đức đi qua cứu giúp thì đã sớm chôn thân giữa biển rộng mênh mông rồi!” “Cậu nói với vẩn!” Bác cả nhảy ra: “Bố tôi không phải người như ông nội cậu nói, bố tôi kế thừa nhà họ Trần, chưa bao giờ hại chết anh em. Không tin tôi gọi tới mấy ông chú, cậu hỏi mấy ông chú là biết bố tôi đối xử với anh em tốt thế nào!”

Dứt lời, ông ta liền lấy điện thoại ra, bấm số gọi. “Được, tôi vốn cũng muốn để cho mấy người anh em của ông nội tôi ra mặt chỉ chứng tội lỗi của bố ông, ông đã chủ động gọi điện thoại cho bọn họ thì tôi cũng chờ ông gọi họ đến đấy”

Trần Long Vũ nói.

Rồi sau đó anh ta nhìn về phía Trần Hoàng Thiên: “Nghe nói anh là cháu ngoại của hội trưởng Hiệp hội Thiên Mạnh?”

Trần Hoàng Thiên biết nhất định là do con hàng Dương Chí Văn nói cho anh ta biết, cho nên cũng không phủ nhận, gật đầu nói phải. “Hừ!”

Trần Khả Di khinh thường nói: Cháu ngoại của hội trưởng Hiệp hội Thiên Mạnh ở trước mặt người của dòng họ Rothschild thì ngay cả một cái rắm cũng không bằng”

Cô ta vừa thốt ra lời kia liền khiến mọi người trong nhà họ Trần khiếp sợ. “Mấy mấy… mấy người là người của dòng họ Rothschild?”

Đám người Trần Hoàng Dương và Trần Hoàng Phong không dám tin hỏi lại. “Đúng vậy.” Trần Khả Di kiêu ngạo nói: “Chúng tôi không chỉ là người của dòng họ Rothschild, mà bố tôi còn là người thừa kế của dòng họ Rothschild, chỉ cần bố tôi nói một câu thì tài chính của Hiệp hội Thiên Mạnh sẽ bị tê liệt ngay lập tức.” “Bởi vì rất nhiều ngân hàng trên thế giới đều có cổ phẩn của dòng họ Rothschild chúng tôi!” ừng ực!

Tất cả mọi người đều phải nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Dòng họ Rothschild giàu có thể nào mọi người đều biết, nhưng bọn họ không bao giờ ngờ đến bố của hai người con lai này lại có thể là người thừa kế của dòng họ Rothschild.

Quá trâu bò! “Nói như vậy thì chủ họ của tôi là người thừa kế của dòng họ Rothschild sao?” Trần Hoàng Phong cười khì khì hỏi.

Trần Khả Di hừ một tiếng nói: “Đừng móc nối loạn quan hệ với nhà chúng tôi, ông nội của anh đẩy ông nội tôi xuống biển. Tuy rằng không thay đổi được sự thật chúng ta là anh em họ nhưng tôi sẽ không nhận đám thân thích mấy người, hơn nữa tôi và anh trai tôi đến nhà họ Trần cũng không phải để nhận họ hàng, mà là muốn làm cho nhà họ Trần của mấy người suy sụp, sau đó thu mua nhà họ Trần, xả giận cho ông nội chúng tôi!” “Thế này thì..”

Nghe được lời nói của Trần Khả Di già trẻ lớn bé trong nhà họ Trần đều hai mặt nhìn nhau.

Dòng họ Rothschild muốn đánh bại nhà họ Trần, vậy thì nhà họ Trần làm sao có thể chống đỡ được.

Đấu bằng thực lực tài chính là họ thừa sức đập tan nhà họ Trần rồi. “Đừng thù dai như vậy”

Trần Hoàng Thiên mở miệng nói: “Không nói đến có phải thực sự ông cụ nhà tôi đẩy ông cô xuống biển hay không, cho dù là thật thì ông ấy cũng đã qua đời rồi. Ông ấy đã ra đi rồi thì tôi nghĩ hận thù cũng sẽ biến mất theo người đã khuất.” “Có lẽ có thể nói, ông nội của cô căn bản là không hề oán giận gì, nếu không ông ấy mà muốn trả thù thì cũng đã sớm làm rồi, không đến phiên anh em mấy người bây giờ lại đến đây báo thù. “Cho nên cũng đừng chơi trò trẻ con nữa, muốn phá cái này lại phá cái kia, tuy rằng nhà họ Trần rất nhỏ so với dòng họ Rothschild mấy người, nhưng cũng không phải ai muốn làm gì cũng được.

Từ trước đến nay Trần Hoàng Thiên là người không hề thích gây chuyện. Nhưng tuyệt đối không phải người sợ việc, thật sự muốn gây rối với anh thì anh cũng sẽ đấu lại cho đầu rơi máu chảy mới thôi. Nhà họ Tiêu, nhà họ Hàn, Đằng Thanh Xã, gia tộc Nam Cung, đều là những dòng họ đám sau còn ghê gớm hơn đám trước, thế mà không phải bởi vì chọc vào anh mà bị anh làm cho đầu rơi máu chảy sao, cuối cùng tất cả đều xuống dốc. “Hừ!”

Trần Khả Di hừ lạnh nói: “Nhất định phải đấu với nhà họ Trần mấy người chứ. Bởi vì nhà họ Trần vốn chính là của ông nội tôi, bị ông nội của mấy người cướp đi, không chiếm được chúng tôi nhất định sẽ phá hủy!”

Trần Hoàng Thiên mỉm cười: “Không nên nói như vậy. Đã vậy thì tôi đây cũng chỉ có thể tiếc nuối nói một câu, sẽ hầu đến cùng.” “Được lắm.”

Mặt Trần Long Vũ lộ vẻ vừa lòng cười nói: “Dám cùng dòng họ Rothschild chơi đến cùng anh mới là người đầu tiên tôi thấy, không nói đến việc thực lực của anh như thế nào, chỉ riêng phần can đảm này cũng đủ rồi, đối thủ như vậy tôi thích, vậy thì cuộc chiến của chúng ta bây giờ chính thức bắt đầu” “Vẫn là câu nói kia, sẽ hầu đến cùng.

Trần Hoàng Thiên giơ hay tay làm tư thế được thôi để đáp lại. Lúc này, ba anh em Trần Hiếu Văn, Trần Hiếu Thư, Trần Hán Minh đã đến nhà họ Trần. “Hạo Dân, chuyện gì cấp bách mà phải gọi chúng tôi tới vậy?” Trần Hiếu Văn hỏi,

Bác cả chỉ về phía anh em Trần Long Vũ: “Hai người họ là đời sau của Trần Hiếu Niên, chạy đến nhà họ Trần nói

Trần Hiếu Niên bị bố tôi đẩy xuống biển, cho nên tôi mới mời ba ông chú tới” “Cái gì!”

Ba anh em Trần Hiếu Văn, Trần Hiếu Thư, Trần Hán Minh đều sợ ngây người. “Hai người là đời sau của Hiếu Niên sao?” Trần Hiếu Văn không dám tin hỏi.

Trần Long Vũ lấy điện thoại ra, nhấn mở album ảnh đưa cho Trần Hiếu Văn xem.

Vừa nhìn thấy.

Tay Trần Hiếu Văn đã run lên, điện thoại rơi trên mặt đất, hô lên: “Là em ba, em ấy không chết, thế mà lại còn sống!”

Trần Hiếu Thư nhặt điện thoại lên nhìn. Quả nhiên là Trần Hiếu Niên lúc trẻ!

Nhìn khung cảnh của bức ảnh thì là ở nước ngoài, còn sinh ra một đứa trẻ với người nước ngoài. “Ông nội của cậu, còn sống không?” Trần Hiếu Văn hỏi.

Trần Long Vũ cầm lại điện thoại, thản nhiên nói: “Ông chỉ cần nói cho mọi người biết là Trần Hiếu Sinh đẩy ông nội tôi xuống biển là được, nếu ông dám nói lung tung thì ông nội tôi sẽ không tha cho ông đâu, sẽ làm cho mấy người biết hậu quả của việc nói dối là như thế nào.

Ba anh em Trần Hiếu Văn liếc nhau rồi Trần Hiếu Văn thở dài, nói: “Anh cả đã mất rồi, có một số việc cũng không phải không thể nói, Hán Niên đúng là đã bị anh cả đẩy xuống biển” “Cái gì!”

Đám người bác cả sợ ngày người.

Bố đẩy anh em ruột xuống biển sao. “Nhưng!”

Trần Hiếu Văn nghiêm túc nói tiếp: “Cách làm của anh cả là đúng, bởi vì vào thời đại đó tư tưởng của ông nội cậu rất đáng sợ, nếu không loại trừ em ấy đi thì nhà họ Trần sẽ bị em ấy làm hại cho tan cửa nát nhà” “Cho nên, anh cả chỉ còn cách đẩy em ấy xuống biển, chỉ khi em ấy biến mất thì nhà họ Trần mới có thể có ngày bình an.” “Về phần ai đúng ai sai thì đám người đời sau các cậu tự mình nhận định đi.”

Dứt lời, bố anh em Trần Hiếu Văn không dám đối mặt con cháu của Trần Hiếu Niên nữa liền cùng nhau rời đi. “Có nghe thấy hay không, là ông nội cậu có vấn đề, cho nên bố tôi mới bất đắc dĩ phải làm như vậy” Bác cả đắc ý.

Trần Long Vũ xua tay nói: “Không nói nhảm với bọn người không có não, Dương Chí Văn, ai là con cháu nhà họ Triệu thì tôi sẽ đưa người đó đi, nếu có ai dám cản đường tôi sẽ không khách khí với kẻ đó.” “Vâng!”

Dương Chí Văn nhếch miệng cười, nhìn về phía Dương Thiên Mạnh: “Đưa đứa con của Bảo Trân cho tôi, nếu dám không đưa thì đừng trách tôi không khách khí!”

Bình Luận (0)
Comment