Chàng Rể Đào Hoa

Chương 538

Khoảnh khắc này, Trần Hoàng Thiên hoàn toàn bị làm cho kinh ngạc!

Anh còn cho rằng, cho dù Jeffray không đánh hạ được Hàn Tử Minh thì chí ít ngăn Hàn Tử Minh lại thì vẫn được, ít nhất sẽ không thua quá thảm hại, bởi vì Jeffray có thực lực tận Thần Cảnh cấp tám, đánh với Hàn Tử Minh chắc chắn là có chút khập khiễng.

Như thế, anh có thể đưa Dương Ninh Vân xuống núi, để Jeffray kéo dài nửa tiếng, đến lúc đó lại rút người chạy đi.

Nhưng ngàn vạn lần đều không ngờ, thực lực hiện tại của Hàn Tử Minh lại khủng bố như vậy, một đấm liền có thể đánh Jeffray có Thần Cảnh cấp tám ngã xuống núi.

Cao thủ một đấm đánh được Thần Cảnh cấp tám phát ra xa hàng trăm mét như vậy, thực lực này đã đạt tới Thần Cảnh đại viên mãn rồi hay sao?

Nghĩ lại lần trước khi đấu với Hàn Tử Minh, anh ta cũng là Thần Cảnh cấp tám, giờ mới qua có mấy ngày, anh ta đã có được Thần Cảnh đại viên mãn rồi hay sao.

Sự tiến bộ này cũng nhanh quá rồi!

Cho dù anh ta thật sự tu luyện nhanh như vậy, cho dù mấy ngày này anh ta đều dùng thần dược trăm năm để tu luyện, cũng không thể chỉ trong vòng mười ngày mà luyện từ Thần Cảnh cấp tám lên đại viên mãn được!

Đột nhiên, Trần Hoàng Thiên chỉ cảm thấy Hàn Tử Minh quá khủng bố!

Khủng bố vượt quá sức tưởng tượng của anh! “Sao nào, dọa sợ anh rồi?” Hàn Tử Minh nhếch miệng cười, lộ ra nụ cười của kẻ thắng cuộc. “Sao anh có thể nâng cao thực lực nhanh tới vậy được?” Trần Hoàng Thiên hỏi ra sự hoài nghi trong lòng, nếu như không hỏi rõ, anh cảm thấy mình chết cũng không nhắm mắt. “Ha ha!”

Hàn Tử Minh cười điên cuồng: “Cũng không sợ nói cho anh biết chuyện này sẽ hại người khác chết, tôi đã tiêm loại hoocmon SS mà nhóm Thiên Sát mới nghiên cứu ra, loại hoocmon này vô cùng bá đạo, nhóm Thiên Sát đã tiêm loại hoocmon này vào trong cơ thể một trăm người, tất cả đều không trụ nổi mà chết rồi.” “Khi đó tôi bị anh đánh cho trọng thường quay về, trong lòng rất hận anh, chỉ muốn phanh thây anh ra, nhưng tôi lại không có năng lực đó” “Thế là, tôi đã trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm. Quyết định đăng ký loại hoocmon đó, một là thành công, hai là thất bại, cũng không chết được, dù sao nếu không được thì sớm muộn tôi cũng bị anh giết chết, chi bằng mạo hiểm thử một lần” “Sau khi tôi đăng ký tiêm loại hoocmon này, tôi cảm thấy mình như muốn phát nổ, đau khổ vô cùng, trong người như giãn nở ra hết, lục phủ ngũ tạng đều muốn nổ tung ra, chỉ cần có một sợi gần bị đứt thì tôi sẽ vì thế mà chết” “Nhưng tôi vừa nghĩ tới anh vẫn còn sống, sự nghiệp thuận lợi, ngồi mát ăn bát vàng, sung sướng, thì tôi lại không cam tâm, tôi cố gắng khắc chế, cắn răng nghiến lợi kiên trì” “Coi như là ông trời thương người có tâm, suốt một đậm như đứng bên bờ vực cái chết, ngày thứ hai trên người tôi đã không còn cảm giác bành trướng nữa, sức mạng cũng đạt được tới mức tối cao, phải gấp mấy lần so với Thần Cảnh cấp tám, cảm giác như tôi đấm một cái là có thể đánh nổ cả địa cầu vậy!”

Nói tới đây, anh ta đắc ý cười: “Anh nói xem, có phải là ông nội ở trên trời đang bảo vệ tôi, để tôi tiếp tục sống, giết chết anh, báo thù cho ông ấy hay không?”

Trần Hoàng Thiên nghe xong, sắc mặt âm u tới cực điểm.

Tổ chức Thiên Sát này thật sự là thiên sát mà, họ luôn làm ra một vài thứ khiến người ta run sợ, vừa là hoocmon lại vừa là khí độc, anh ta coi như là rơi vào trong tay của tổ chức Thiên Sát rồi.

Nếu như không phải độc của tổ chức Thiên Sát, thực lực của anh cũng không giảm nhanh như vậy, Hàn Tử Minh cũng sẽ không thăng cấp nhanh đến thế, cũng sẽ không xuất hiện tình thế khó phá giải như lúc này. “Thật hối hận vì khi đó không diệt trừ tổ chức Thiên

Sát”

Trần Hoàng Thiên vô cùng hối hận. “Ha ha!”

Hàn Tử Minh ngẩng đầu cười to: “Hối hận cũng chẳng có tác dụng gì nữa rồi, sao tôi phải hối hận? Ban đầu nếu như tôi không quan tâm tới việc tu luyện chân chính, khiến ông nội tôi bị anh giết chết, người nhà ông ấy bây giờ chắc vẫn sống tốt, nói không chừng con của tôi và Ninh Vân cũng biết đi rồi, đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận!” Nói xong, anh ta bước mấy bước, đi về phía Trần

Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân. “Anh đừng qua đây!”

Dương Ninh Vân hoảng loạn, cô và Trần Hoàng Thiên liên tục lùi về sau.

Cô vô cùng hiểu rõ thù hận giữa Hàn Tử Minh và Trần Hoàng Thiên, hai người giống như nước với lửa, ai cũng không chịu ai, một khi va vào nhau, nước sẽ bùng lên, lửa sẽ đốt cháu, kiểu gì cũng có một người chết hoặc bị thương.

Đương nhiên cô hy vọng Hàn Tử Minh chết.

Nhưng từ góc độ của Trần Hoàng Thiên còn đang kinh ngạc mà nói, Trần Hoàng Thiên không đánh lại được Hàn Tử Minh rồi.

Một khi đánh nhau, Trần Hoàng Thiên chết chắc! “Ninh Vân, cô đừng sợ, tôi sẽ không giết cô đâu, cho dù cô hận tôi, nhưng tôi vẫn thích cô, con người tôi hèn hạ như vậy đấy, giống như sức mạnh hiện tại của tôi vậy, có biết bao người phụ nữ muốn vây quanh tôi, nhưng tôi cứ nhất quyết phải thích vợ của người khác, cô nói xem có phải tôi giống Tào Tháo lắm đúng không, vô cùng ngang ngược đúng không?”

Dương Ninh Vân phẫn nộ nói: “Anh không xứng để so sánh với Tào Tháo, ông ấy là người ngang ngược có dã tâm, nhưng anh thì không, anh chính là ác quỷ, là súc sinh!” “Ha ha!”

Hàn Tử Minh cười: “Có lẽ khi đó có rất nhiều người cũng đánh giá Tào Tháo như vậy, nhưng lịch sử là do kẻ thắng viết, với thực lực hiện tại của tôi cũng đủ để đứng ở vị trí đỉnh cáo của võ đạo, ai dám không phục tôi, tôi liền giết kẻ đó, lịch sử võ đạo dám viết linh tinh về tôi, vậy tôi sẽ diệt hết người viết lịch sử võ đạo, đợi đến khi cả giới võ đạo công nhận tôi là thần thánh rồi, lịch sử võ đạo sẽ mỹ miều hóa tôi thôi, nghìn năm sau, trong mắt người đời, tôi chính là một thần thoại” “Còn về Trần Hoàng Thiên, tôi sẽ để người ghi chép lịch sử võ đạo viết anh ta thành kẻ đạo đức giả, âm hiểm, tàn độc, cậy mạnh hiếp yếu, để người đời phỉ nhổ, tôi muốn nghìn năm sau, anh ta sẽ bị ghét bỏ y như Tần Cối.

Trần Hoàng Thiên không biết nên nói gì.

Chỉ cảm thấy Hàn Tử Minh đã điên rồi, điên lắm rồi. Nhưng thực lực của người ta như thế rồi, anh còn làm gì được nữa? “Sao nào, ngay cả dũng khí đấu với tôi một trận cũng không có?” Hàn Tử Minh cười lạnh.

Trần Hoàng Thiên nắm chặt tay lại. Có thể nói là có lòng nhưng không có sức.

Nếu như Dương Ninh Vân không ở đây, anh sẽ xông qua, chết cũng phải chết tôn nghiêm một chút.

Nhưng anh sợ anh chết rồi, Dương Ninh Vân sẽ bị Hàn Tử Minh bắt đi, tới lúc đó sống không bằng chết. “Trần Hoàng Thiên, anh sợ chết không?” Dương Ninh Vân đột nhiên hỏi.

Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Anh không sợ” “Vậy được!” Dương Ninh Vân nói: “Không phải anh muốn cùng em quay về lúc trước hay sao? Hãy nhớ dáng vẻ này của em, em cũng nhớ dáng vẻ của anh, chúng ta cùng nhau nhảy xuống hoàng tuyền, nếu như có tới thế giới khác, em sẽ tìm anh khắp thiên hạ, nếu như em giàu cũng sẽ không chê bai anh nghèo, nếu như anh giàu cũng đừng ghét bỏ em nghèo khó, chúng ta lại thành một đôi, chỉ là kiếp sau, xin anh đừng hiểu lầm em nữa, đừng đuổi em đi nữa, em cũng ngoan ngoãn nghe lời anh, không chất vấn nghi ngờ anh nữa, chúng ta làm một đôi tình nhân được không?”

Mắt Trần Hoàng Thiên đỏ hoe, anh gật đầu: “Kiếp sau, anh sẽ không phạm phải sai lầm như này nữa, nhất định sẽ đối xử với em thật tốt. “Vậy là được rồi.

Khóe môi cô cong lên nụ cười diễm lệ.

Sau đó, cô ôm Trần Hoàng Thiên, hét lên: “Chúng ta nhảy xuống dưới!” “Được!”

Trần Hoàng Thiên cắn răng, cũng ôm lấy cô, nhảy xuống vách núi. “Muốn chết cùng nhau, đừng có mơ, tôi sẽ không cho hai người chết cùng nhau đâu!” Hàn Tử Minh lạnh lùng nói, anh ta đảm một phát về phải vách núi.

Rất nhanh sau đó…..

Ở một nửa vách núi, Hàn Tử Minh đã tóm được một chân của Dương Ninh Vân, anh ta kéo một cái, hai người đều bị kéo lên lại. “Đi chết đi Trần Hoàng Thiên!”

Anh ta tách tay Trần Hoàng Thiên đang ôm Dương Ninh Vân ra, đấm một phát vào ngực Trần Hoàng Thiên.

Bop!

Trần Hoàng Thiên phun ra một ngụm máu, nhanh chóng rơi xuống vách núi. “Trần Hoàng Thiên!” Dương Ninh Vân hét lên một cái tê tâm liệt phế về phía sơn cốc.

Bình Luận (0)
Comment