Chàng Rể Đào Hoa

Chương 546

Chương 546: Nghe lời ta thì sống, trái lời ta thì chết.

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Dương Ninh Vân đã quyết định, có cơ hội thì phải đi đến phòng của Hàn Tử Minh xem thế nào, có thể tìm thấy được thuốc giải không.

Dẫu sao Mạc Ngôn sư thái và Trương Thiên Sư đều là bị cô hại trúng độc, sợ là nếu tiếp tục kéo dài thì Mạc Ngôn sư thái và Trương Thiên Sư đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng, thế nên cần phải nhanh chóng tìm được thuốc giải đi cứu bọn họ.

Nếu như cô gái đó không hỏi Hàn Tử Minh, cô vẫn không biết là Hàn Tử Minh có thuốc giải, nếu đã là có thuốc giải, cô đương nhiên là phải nghĩ cách để lấy được thuốc giải rồi, chỉ cần có thể giải độc cho Mạc Ngôn sư thái và Trương Thiên Sư, kể cả có phải trả giá bằng tính mạng của bản thân thì cô ấy cũng không bận tâm.

Bằng không thì cả đời này cô sẽ phải sống trong cảm giác tội lỗi.

Dẫu sao thì cô cũng chỉ còn sống được chưa đến một năm nữa, lại còn rơi vào tay của Hàn Tử Minh, sống tiếp đối với cô mà nói thì cũng chỉ là giày vò mà thôi. Thế nên trước khi chết có thể cứu được Mạc Ngôn sư thái và Trương Thiên Sư, cô cảm thân mình có thể ngậm cười nơi chín suối được rồi.

Lúc này.

Cô gái đó nghe thấy Hàn Tử Minh nói vậy, nhìn một ông cụ mặc trang phục dân tộc thiểu số, nói khẽ: “Ông nội, ông có muốn thử không?”

Ông cụ gật đầu, bước ra trước. Nhìn Hàn Tử Minh nói: “Hàn gia chủ dựa vào việc bỏ độc mà đánh bại Mạc Ngôn sư thái và Trương Thiên Sư với Trương Chân Nhân là cho rằng có thể trở thanh Minh chủ võ lâm rồi sao, như vậy thì thật là trẻ con quá. “Ông già tôi tự cho là thực lực cũng không tồi, còn về việc bỏ độc thì cũng là sở trường của tôi, Hàn gia chủ tự cho mình là có thực lực để trở thành Minh chủ của giới võ đạo nước Lam Hoa này, vậy thì ông già tôi cũng cảm thấy là mình có tư cách để trở thành Minh chủ võ lâm. “Thế nên, ông già tôi quyết định cùng Hàn gia chủ thi đấu, nếu như Hàn gia chủ có thể đánh bại được ông già tôi, thì coi như là ông già tôi phục Hàn gia chủ, nếu như Hàn gia chủ không đánh bại được tôi, vậy thì cái vị trí Minh chủ võ lâm này, ông già tôi lấy chắc rồi.”

Hàn Tử Minh nghe thấy vậy, khóe mép nhếch lên, đưa tay ra làm động tác mời: “Tôi không biết ông là ai, cũng không biết thực lực của ông như thế nào, nhưng mà tôi vẫn có đủ tự tin là có thể đánh thắng được ông, không cần biết là dựa vào thực lực hay là chơi thuốc độc, tôi đều sẽ không thua gì ông” “Thật là lớn giọng mà!”

Ông cụ tức giận trừng mắt lên, đi đến trước mặt của Hàn Tử Minh, quát lên: “Tất cả tránh ra. Ông già tôi đây muốn khiêu chiến với Hàn gia chủ!”

Lập tức, mọi người xung quanh đều dồn dập tránh sang hai bên.

Cũng chính lúc này, chưởng môn của phái Thiên Sơn hộ lên: “Hàn gia chủ, vị này là Minh chủ của Ngũ Độc Môn: Hoa Quỷ Thủ, thực lực thì yếu hơn tôi một chút, nhưng mà bản lĩnh bỏ độc thì có thể khiến cho cả giới võ đạo này không có ai là không sợ cả, chỉ cần chạm vào tay của ông ta, hoặc là bị tay của ông ta chạm phải thì sẽ bị trúng thuốc độc cực lợi hại của Ngũ Độc Môn, thế nên Hàn gia chủ phải cẩn thận, không được bất cẩn!”

Hàn Tử Minh nghe thấy vậy, cười khẽ nói: “Tôi cũng thích được thi đấu với cao thủ như thế này, bằng không thì làm sao mà thể hiện được thực lực của Hàn Tử Minh tôi chứ?”

Hoa Quỷ Thủ không phục, vào tư thế sẵn sàng tiếp chiêu: “Chúng ta chưa thi đấu bỏ độc vội, thi đấu thực lực võ đạo trước.”

Theo như ông ta được biết thì Hàn Tử Minh không phải là đối thủ của Mạc Ngôn sư thái, là dựa vào bỏ độc mới có thể chiến thắng được, thế nên ông ta không cho là bản thân về thực lực võ đạo lại yếu hơn Hàn Tử Minh.

Kể cả là không thể thắng Hàn Tử Minh về cách dùng độc thì về võ đạo có thể thắng được một ván cũng không hề mất mặt. “Hoàn toàn có thể chứ.

Hàn Tử Minh cười, chắp tay trái ra sau lưng: “Thi đấu về võ đạo thì có chấp ông một tay cũng không có vấn đề gì, xuất chiêu đi, Hoa chưởng môn. “Thật là lớn giọng mà!”

Hoa Quỷ Thủ tức giận trừng mắt lên, hai bàn tay nắm thành nắm đấm như thư thế mãnh hổ lao ra khỏi núi. Ông ta xông về phía của Hàn Tử Minh, bàn tay khô như que củi thành hình móng vuốt chim ưng chộp về phía Hàn Tử Minh.

Hàn Tử Minh hừ một tiếng, xuất một chưởng vào không khí. Một bàn tay tỏa ra ánh hào quang nhàn nhạt đánh về phía Hoa Quỷ Thủ.

Chỉ thấy Hoa Quỷ Thủ tay nắm thành nắm đấm, đánh thẳng về phía quyền ảnh đang lao đến, kết quả là quyền ảnh đó không bị đánh tan ra, mà Hoa Quỷ Thủ thì đã bị đánh bật ra sau, quyền anh lại tiếp tục tấn công đến, khiến cho Hoa Quỷ Thủ sợ hãi vội vàng lùi ra sau, sau đó lách người tránh sang một bên mới thoát khỏi quyền ảnh đó, còn quyền ảnh đó thì đánh thẳng vào tường.

Âm!

Bức tường bị đánh xuyên thẳng qua, thủng thành hình một chưởng.

ỰC!

Tất cả mọi người đều bị thực lực đáng sợ của Hàn Tử

Minh để lại cho một ấn tượng vô cùng sâu sắc! “Hàn gia chủ thật là lợi hại, về võ lực thì đã hoàn toàn đánh bại được chưởng môn của Ngũ Độc Môn rồi!”

Lý Nam Cương đứng ra nịnh hót đầu tiên. “Hàn gia chủ lợi hại!”

Rất nhiều người đều giơ cao nắm đấm lên hô hào, âm thanh đều rất đồng nhất, từng tiếng từng tiếng một.

Hàn Tử Minh cười đắc ý, quay đầu lại nhìn Dương Ninh Vân, muốn xem xem Dương Ninh Vân có biểu tình như thế nào.

Dương Ninh Vân vốn là cũng rất sửng sốt, không hề ngờ là thực lực của Hàn Tử Minh lại mạnh đến vậy. Nhưng mà khi anh ta quay đầu lại thì cô ấy đã đưa mắt nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn anh ta.

Nghe thấy tất cả mọi người đều đang hô hào Hàn gia chủ lợi hại, sắc mặt của cô gái đó đã trở nên rất khó coi, chạy đến bên Hoa Quỷ Thủ: “Ông nội, ông không sao chứ?”

Hoa Quỷ Thủ lắc đầu, ra hiệu cho cô ta tránh ra, sau đó nói: “Hàn gia chủ thực lực kinh người. Lão Hoa tôi tự cho là không bằng, tiếp đây, lão Hoa tôi muốn được thi đấu dùng độc với Hàn gia chủ.

Hàn Tử Minh mỉm cười: “Lúc nào cũng được.

Nói xong, anh ta đưa tay đút vào túi, nắm lấy một ít dịch độc vào trong tay.

Đất nước Lam Hoa này là nơi ngọa hổ tàng long, anh ta không thể không chuẩn bị một số dịch độc trong người, đặc biệt là tổ chức đại hội võ lâm này, đến đây đều là cao thủ, sợ là lỡ như có cao thủ lợi hại hơn anh ta sẽ đến phá đám, không chuẩn bị chút dịch độc là không được, đánh không lại thì có thể bỏ độc mà.

Loại độc này đúng là rất lợi hại, anh ta dùng lần nào cũng rất hiệu quả, chỉ cần nghĩ đến Mạc Ngôn sư thái, Trương Thiên Sư, Trương Chân Nhân, có người nào mà không mạnh hơn anh ta đâu?

Nhưng mà đến cuối cùng thì chẳng phải cũng đều bại bởi thứ dịch độc này của anh ta sao? “Vậy thì ông già tôi xuất chiêu đây”

Hoa Quỷ Thủ nói, rồi ông ta đã lấy được Ngũ Độc Tán từ trong ống tay áo ra thừ lúc nào mà không ai hay, sau đó lao đến, áp sát vào người Hàn Tử Minh, Ngũ Độc Tán trong tay đã tung về phía Hàn Tử Minh.

Hàn Tử Minh bóp vỡ dịch độc, ngả người ra sau tạo thành góc ba mươi độ với mặt đất rồi lướt nhanh đến bên cạnh Hoa Quỷ Thủ, chộp lấy cổ chân của ông ta, bàn tay hất ra, Hoa Quỷ Thủ bị hất ngã văng ra đất, nảy bật lên đến cả mét, rồi lại rơi xuống, ông ta bị đánh ngã đến chóng mày hoa mắt. “Đây…

Cô gái đó kinh ngạc vô cùng!

Thật là không thể tin vào mắt mình được nữa. “Ồ, Ồ, Ồ!”

Tất cả mọi người đều như sôi sục lên, nhốn nháo hò hét: “Hàn gia chủ thần dũng vô địch, thiên hạ đệ nhất!” Kể cả Dương Ninh Vân cũng đã kinh ngạc đến đờ người ra rồi!

Thật là không dám tin, thực lực của Hàn Tử Minh đã mạnh đến mức như thế này. Hiện giờ cô cũng là người trong võ lâm, biết rõ sự đáng sợ của Hoa Quỷ Thủ, đến sư phụ của cô là Mạc Ngôn sư thái cũng phải e ngại Hoa Quỷ Thủ vài phần. Nhưng Hoa Quỷ Thủ trước mặt của Hàn Tử Minh thì lại như gà gỗ chó đá vậy, có thể thấy là Hàn Tử Minh đáng sợ đến thế nào.

Kể cả là sư phụ, Trương Thiên Sư, Trương Chân Nhân ba vị tuyệt đỉnh cao thủ trong võ lâm có hợp sức lại thì cũng khó mà là đối thủ của Hàn Tử Minh? “Á! Chân của tôi không động đậy được nữa rồi!”

Hoa Quỷ Thủ đột nhiên kêu lên thảm thiết.

Kéo ống quần lên xem thì thấy cả ống chân đã trở thành mày đen, hơn nữa còn đang dần dần lan lên trên đùi. “Loại độc này thật là đáng sợ!” Cô gái đó kêu lên thất thanh.

Hàn Tử Minh đắc ý nói: “Thấy thế nào hả, còn không phục nữa không? “Phục, phục, phục, mau đưa thuốc giải độc cho tôi, mau!” Hoa Quỷ Thủ kinh hãi nói.

Hàn Tử Minh trên người không mang theo thuốc giải, bèn cho một người nước ngoài đi theo anh ta đi lên tầng lấy, một lúc sau, người nước ngoài đó đi xuống tiêm cho Hoa Quỷ Thủ một mũi, độc đã lan lên đến trên mặt của Hoa Quỷ Thủ dần dần bị đẩy lùi, đến cuối cùng thì nôn ra vài ngụm máu đen, độc tính đã hoàn toàn bị giải trừ.

Lúc này, Hàn Tử Minh cao ngạo nhìn tất cả mọi người: “Còn có ai không phục tôi trở thành Minh chủ nữa không?”

Không có một ai dám nói là không phục.

Hàn Tử Minh lại nói: ” Nếu đã như vậy, tất cả mọi người đều đã đồng ý tôi có thể làm Minh chủ rồi chứ?” “Vâng!”

Tất cả mọi người đều đồng thanh trả lời. đến cả hai ông cháu nhà Hoa Quỷ Thủ cũng nói vâng. “Rất tốt!”

Hàn Tử Minh hài lòng ngồi lên vị trí chủ tọa: “Vậy thì tuyên bố với thiên hạ, bắt đầu từ hôm nay, Hàn Tử Minh tôi chính là Minh chủ của giới võ đạo đất nước Lam Hoa này, thuận theo tôi thì sống, trái với tôi thì chết, đều đã nghe rõ rồi chứ?” “Nghe rõ rồi, thưa Minh chủ!”

Tất cả mọi người đều kh người trả lời. ‘Ha ha, ha ha ha…”

Tiếng cười của Hàn Tử Minh vang dội trong nhà họ Hàn.a

Bình Luận (0)
Comment