Chàng Rể Đào Hoa

Chương 563

Chương 563

Nghe được những lời này của Trần Hoàng Thiên, Dương Thiên Dũng và vợ bắt đầu ôm nhau khóc.

Dù sao cũng là đứa con mình dứt ruột đẻ ra, hơn nữa chỉ có một đứa con trai này, giờ chính mắt nhìn nó bị giết chết, người làm cha mẹ nào cũng đều đau khổ.

Nhưng Dương Thiên Dũng vẫn nói: “Tôi hiểu cách làm của cháu. Thằng súc sinh Chí Văn này thật sự quá khốn nạn, quá tuyệt tình, quá vô nhân tính. Giờ có đưa ra pháp luật, hình phạt dành cho nó cũng chỉ có cái chết. Cho nên vợ chồng chúng tôi không xin tha cho nó, cứ coi như chúng tôi không có đứa con này đi. Lúc cháu ra tay xin hãy để nó ra đi thoải mái một chút.”

Trần Hoàng Thiên gật đầu.

Sau đó, đoàn người đi đến nhà họ Dương.

Khi đến nhà họ Dương, Trần Hoàng Thiên kéo Dương Chí Văn từ trong cốp xe vào phòng khách, ném tới trước linh vị của Dương Chấn Kỷ, lạnh lùng cất tiếng: “Có gì muốn nói với ông nội của mình thì nói đi, nói xong còn lên đường.”

Dương Chí Văn khóc.

Anh ta khóc như mưa.

“Ông nội, là cháu bất hiếu, cháu đúng là không bằng cầm thú mà, cháu chính là súc sinh, cháu rất muốn chuộc tội với ông.”

“Thế nhưng mà ông nội, cha mẹ của cháu cũng chỉ có cháu là con trai, nếu như cháu chết đi thì cha mẹ của cháu cũng tuyệt hậu, vì vậy ông có thể báo mộng cho Trần Hoàng Thiên nói với anh ta đừng giết cháu có được không, cho cháu thêm một thời gian nữa xem Mieko mang thai con trai hay là con gái, nếu như là con trai thì cha mẹ cháu và ông bà tổ tiên của nhà họ Dương không bị tuyệt hậu, đã có con nối dõi, lúc đó cháu sẽ không còn lo lắng gì nữa mà đi xuống đó chuộc tội với ông.”

“Cháu cầu xin ông mà ông nội, ông hãy báo mộng cho Trần Hoàng Thiên, không, hiện tại báo mộng thì cũng không kịp rồi, nếu như ông đồng ý để cho cháu thêm một thời gian nữa để có con trai thì linh vị của ông hãy đứng yên, còn nếu như ông không đồng ý thì chắc chắn là ông sẽ rất tức giận cho nên linh vị của ông sẽ bị úp xuống, lúc đó nhất định cháu sẽ đi xuống đó chuộc tội với ông.”

“Bây giờ cháu sẽ đếm đến ba, ông nội nếu như hiện tại ông muốn cháu xuống đó thì hãy khiến cho linh vị của mình úp xuống.

“Ba”

“Hai”

“Một”

Linh vị vẫn không nhúc nhích.

Dương Chí Văn tươi cười nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, anh ta cười vui vẻ nói: “Trần Hoàng Thiên, ông nội của tôi muốn đợi tôi có con trai trước, lời của ông ấy nói cậu cũng không thể nào không làm theo được đúng không?”

“Anh biết không, nếu như không phải là do ông nội của tôi thì tôi đã đánh chết cả cha của anh và con trai của anh, cho nên có thể nói là ông nội của tôi chính là ân nhân cứu mạng của cả cha anh và con trai anh, xác của ông tôi cũng không lạnh xuống đâu, nếu như anh không nghe lời mà ông tôi nói thì có thể là xác chết của ông ấy sẽ tỉnh dậy sau đó sẽ đi tính sổ với anh!”

Bốp!

Trần Hoàng Thiên liền giáng một cái tát lên trên mặt của anh ta khiến cho anh phải lăn lông lốc vài vòng, trong miệng toàn là máu.

“Hu hu hu…”

Dương Chí Văn khóc đứt ruột đứt gan: “Tôi cũng đã rơi vào trong tay của cậu rồi, cậu không thể đợi một thời gian sau thì mới giết tôi để cho tôi để lại một đứa cháu trai cho cha mẹ của tôi không được sao?”

Bình Luận (0)
Comment