Chàng Rể Đào Hoa

Chương 594

Chương 594

“Nhất định phải cho người của mình đi thu thập những loại thuốc có trên một trăm năm để làm nguyên liệu làm thuốc.”

Nghĩ đến đây, anh ta lại gọi một cuộc điện thoại khác, giao người đi tìm kiếm loại thuốc trên 100 năm tuổi để nâng cao công lực.

Nói chuyện điện thoại với Hàn Tử Minh xong, Trần Hoàng Thiên rơi vào trầm mặc.

“Tên khốn nạn Hàn Tử Minh này đúng là đã quyết tâm làm một con rùa rụt cổ, mình nên làm thế nào để cậu ta chịu lòi cái đầu của mình ra đây.”

Trần Hoàng Thiên tựa cằm suy nghĩ.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn không nghĩ ra được cách nào hay để có thể dụ dỗ Hàn Tử Minh.

Nếu Hàn Tử Minh không chịu ló đầu ra, cho dù Dương Chí Văn không chết thì cũng không thể tách được Dương Ninh Vân ra khỏi người Hàn Tử Minh. Cho dù anh cho người đi đối phó với Hàn Tử Minh, với tính cách của cậu ta, tuyệt đối cậu ta sẽ không dẫn Dương Ninh Vân bỏ chạy như lần trước mà sẽ làm cô bị thương.”

“Hy vọng Dương Chí Văn vẫn chưa chết, anh ta có thể đem lại cho mình những thông tin có ích.”

 

“Ây ya…”

Dương Chí Văn hôn mê hai ngày hai đêm, vừa tỉnh lại đến tiếng kêu đau cũng run rẩy. Anh ta thấy bụng mình nóng như lửa đốt, giống như vẫn còn một ngọn lửa đang bập bùng cháy.

Lật áo lên, anh ta chỉ thấy trên bụng mình có một cái dấu hình vuông, mỗi cạnh dài khoảng 10 cm. Phần da đã bị cháy sém, đen thùi lùi, không biết được bôi thuốc gì mà còn chảy cả mủ.

“Mẹ kiếp con mụ Lý Tú Lam, mụ đàn bà độc ác này, thù này không báo tôi thề không làm người.”

Dương Chí Văn vô cùng tức giận, nhưng anh ta vừa tức giận, lớp da phía trên phồng lên, khiến vết thương tấy lên vô cùng đau đớn. Anh ta há miệng xuýt xoa, nước mắt cũng rơi xuống lã chã.

“Con mẹ nó mình khổ quá mà, bị hành hạ đến không ra hồn người. Trần Hoàng Thiên không tha thứ, Hàn Tử Minh lại nghi ngờ, thật sự không biết phải sống thế nào, mà cũng không biết mình còn sống được mấy ngày nữa.”

Dương Chí Văn không sao nói hết được nỗi khổ trong lòng mình.

Thậm chí anh ta còn bắt đầu hối hận về tất cả những gì mình đã làm trong quá khứ.

Nếu lúc đầu anh ta không chống đối lại Trần Hoàng Thiên, ngay từ đầu đã thuận theo anh ta thì bây giờ có phải tương lai tươi sáng, vinh hoa phú quý hưởng không hết, chơi đùa cùng vô số mỹ nữ và không chừng có cả một đống con.

“Đúng là lựa chọn đúng hơn nỗ lực rất nhiều, giống như chú hai Dương Thiên Mạnh của mình. Chọn đúng người nên cuộc sống hiện giờ vô cùng sung sướng. Nhìn lại mình, lúc nào cũng phải cố gắng bày mưu tính kế, hôm nay nịnh bợ người này, mai lại xum xoe người khác. Phải cố vắt cả óc để tìm được một vỗ dựa vững chắc, nhưng tới cuối cùng tất cả đều vô nghĩa, người khổ vẫn là bản thân mình, người bị hại của là bản thân mình.”

Dương Chí Văn vô cùng hối hận.

Đúng lúc này, cánh cửa căn phòng bị đẩy ra, hóa ra là Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân bước vào.

“Ồ, tỉnh rồi sao, tôi còn tưởng cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa, làm tôi còn tưởng mấy nghìn tỷ trôi sông trôi bể rồi. Một ngày tôi phải chạy qua chạy lại mười mấy lần để cầu ông bà ông vải cho cậu đừng chết, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi.”

Lý Tú Lam cười tươi đi tới bên cạnh giường bệnh, bà ta nhìn Dương Chí Văn bằng cái nhìn vô cùng châm chọc.

Bình Luận (0)
Comment