Chàng Rể Đào Hoa

Chương 598

Chương 598

Dương Chí Văn lắc đầu nói: “Cái này tôi thì không rõ lắm, vẫn nên để Hàn minh chủ phái người qua Đông Quan xem một chút, nếu Trần Hoàng Thiên không chuyển đến biệt thự Nhất Hào, nếu bố mẹ tôi ở thì sẽ không có cao thủ bảo vệ, Trần Hoàng Thiên sẽ không phái cao thủ bảo vệ bố mẹ tôi, đến lúc đó sẽ cho người thổi chút khói mê, làm bố mẹ tôi ngất đi, đi lên phòng đầu tiên bên tay trái tầng ba là có thể tìm được từ dưới giường, hẳn là chỗ đó không bị lục soát, Trần Hoàng Thiên không thiếu tiền, sẽ không lục soát nhà của tôi vì tiền.”

Hàn Tử Minh cảm thấy có lý, cười vỗ vỗ bả vai Dương Chí Văn: “Anh đúng là nhiều ý đồ xấu, lục thân không nhận, có được đồ quý thì liếm, tuy tôi khinh thường kẻ ty tiện bỉ ổi như anh, nhưng kẻ ty tiện bỉ ổi như anh vẫn còn có chút giá trị, nếu không làm sao anh có thể vì nịnh tôi, mà đe dọa và dụ dỗ để có được nhân sâm nghìn năm trong tay?”

Dương Chí Văn cười hì hì nói: “Mặc dù tôi chó ngoan nhưng tôi chắc chắn là một con chó cực kỳ trung thành với chủ và thích lấy lòng chủ, nếu chủ nhân có được nhân sâm nghìn năm, đồng thời chắc chắn đó là hàng thật, thì có thể cho tôi một ít địa vị hay không, để tôi không bị con mụ Lý Tú Lam kia bắt nạt được chứ?”

“Con mụ này đáng ghét quá, suýt chút nữa đã thiêu chết tôi bằng que hàn, ngay vừa rồi còn vì tiền mà cầm bát nước muối hắt tôi, suýt chút nữa chỉnh tôi đến chết, may mà mạng tôi lớn, bằng không tôi sẽ chết, không thể đem tin tức này nói cho chủ nhân.”

Nói đến đây, anh ta bắt đầu khóc.

Hàn Tử Minh vỗ vai anh ta một cái: “Anh yên tâm, nếu có thể lấy được nhân sâm nghìn năm, đồng thời chắc chắn là hàng thật, tôi sẽ không chỉ biết trọng dụng anh, tôi còn có thể cho anh cũng cho Lý Tú Lam một que hàn, để cho Lý Tú Lam cũng nếm thử cảm giác như anh.”

“Ha ha ha!”

Dương Chí Văn vui vẻ nói: “Ông chủ, anh có thể nói lời giữ lời, làm cho tôi vui vẻ hụt một lúc.”

Hàn Tử Minh cười cười: “Anh không cho tôi vui vẻ hụt một hồi, tôi cũng sẽ không làm anh vui vẻ hụt một trận, trở về chăm sóc bản thân, tôi sẽ gọi người sắp xếp cho anh hai người đẹp tóc vàng hầu hạ anh, đợi nhân sân được mang đến chắc chắn là thật, thì tôi sẽ để anh sống thoải mái hơn, còn có thể để cho anh giẫm ở trên đầu Lý Tú Lam, khiến Lý Tú Lam thấy anh cũng phải run rẩy.”

“Tạ ơn ông chủ!”

Dương Chí Văn vui vẻ quỳ trên mặt đất dập đầu một cái, sau đó vui vẻ bừng bừng đi ra.

Về phòng, anh ta gửi tin nhắn cho Trần Hoàng Thiên: Hãy đặt nhân sâm nghìn năm dưới gầm giường phòng ngủ của tôi ở biệt thự Nhất Hào, tốt nhất đừng sắp xếp người ở trong biệt thự Nhất Hào, Hàn Tử Minh sẽ phái người tới lấy, đợi lấy lại được thì địa vị của mình sẽ tăng lên, có thể vượt qua nhóm Thiên Sát, tôi có thể tình cờ nhìn thấy Ninh Vân, điều kiện tiên quyết là cậu phải bảo đảm nhân sâm nghìn năm là hàng thật, nếu là hàng giả, con cờ này của tôi đã bị anh giết chết, vậy cậu cũng đừng hy vọng xa vời tôi có thể cứu Ninh Vân ra.”

Rất nhanh, Trần Hoàng Thiên gửi lại một tin nhắn: Yên tâm, tôi cam đoan là hàng thật, giúp anh đột nhập vào cốt lõi của kẻ thù, mong anh thành công trong việc giải cứu Ninh Vân, cuối cùng nói cho anh biết một tin tốt, Mieko đang mang thai, anh sắp làm cha rồi.”

“Hu hu hu…”

Biết Mieko mang thai, Dương Chí Văn vui vẻ đến mức khóc lóc, gửi lại một tin nhắn cho Trần Hoàng Thiên: Đến lúc đó tôi sẽ thành công cứu Ninh Vân ra, cậu nên gả Mieko làm vợ cho tôi đi.”

Trần Hoàng Thiên: “Mieko đồng ý thì gả, không đồng ý thì không thể làm khác.”

Dương Chí Văn: “Được!”

“Tôi nhất định phải cứu Ninh Vân ra, tôi nhất định phải để Mieko đồng ý làm vợ của tôi, tôi rất thích người vợ dịu dàng Mieko này!”

Về phần Trần Hoàng Thiên.

Anh vốn muốn dùng nhân sâm nghìn năm để dẫn dụ Hàn Tử Minh tới lấy, sau đó ra tay với Hàn Tử Minh.

Ai ngờ, cuối cùng Hàn Tử Minh lại cẩn thận, không tự mình tới, mà là phải phái người đến trộm, đã vậy còn dùng nhân sâm nghìn năm để lấy được sự tín nhiệm của Hàn Tử Minh đối với Dương Chí Văn, anh tin tưởng với tinh thần nịnh hót của Dương Chí Văn, thì Dương Chí Văn nhất định có thể nịnh Hàn Tử Minh rõ ràng, nịnh đến tương lai luôn.

Bình Luận (0)
Comment