Chàng Rể Đào Hoa

Chương 72

Lời Trần Hoàng Thiên vừa thốt ra, mặt Chu Tuấn Kiên nhảy mắt đen lại.

Bản thân đường đường là cháu trai trưởng của nhà họ Chu, tương lai kế thừa khối tài sản bảy tám tỷ của nhà họ Chu, gọi một thằng chuyển phát nhanh là bố, về sau gặp người ta thế nào? Thêm nữa anh ta đang trong cuồng nhiệt theo đuổi Lý Sơ Ảnh, dựa vào thái độ hiện tại của Lý Sơ Ảnh đối với anh ta, tám chín phần mười là có thể đuổi tới tay. Nếu phải gọi bố, Lý Sơ Ảnh sẽ nhìn anh ta ra sao?

Chắc chắn sẽ hoàn toàn thất vọng về anh ta nhiều

Nghĩ vậy, anh ta cười khẩy: “Một thắng chuyển phát nhanh như mày một tháng chỉ có bốn năm nghìn, dù năm nghìn thì một năm không ăn không uống được sáu mươi nghìn, phải làm chuyển phát nhanh ba mươi mốt năm mới đủ mua chiếc đồng hồ này!” “Mày giao hàng chuyển phát nhanh được ba mươi mốt năm chưa? Tất nhiên chưa. Vậy mày lấy tiền đâu ra? Là tay chân bẩn thỉu, lúc mày giao hàng chuyển phát nhanh trộm đồ vật đáng giá của người ta đi bán à?” “Chu Tuấn Kiên, anh quá đáng.”

Dương Ninh Vân không nghe nổi nữa, đập bàn đứng dậy: “Có ai sỉ nhục người ta như anh không? Chỉ mình anh có tiền mua lắc tay cho Sơ Ảnh, Trần Hoàng Thiên không có tiền mua đồng hồ cho tôi hả? Còn nói Trần Hoàng Thiên lên trộm đồ người ta đi bán, nếu anh đã nói vậy tôi cũng nghĩ rằng tiền anh mua lắc tay cho Sơ Ảnh cũng là tay chân bẩn thỉu trộm tới!”

Cô thật sự bị chọc giận rồi.

Tốt xấu gì Trần Hoàng Thiên là chồng cô, sao có thể làm trò trước mặt cô sỉ nhục Trần Hoàng Thiên như vậy? “Cô nói bậy!”

Chu Tuấn Kiên bị lời Dương Ninh Vân chọc giận: “Tài sản nhà tôi hơn một tỷ, năm trăm nghìn với tôi mà nói chỉ là năm bao lì xì, tiền tiêu vặt một tháng thường ngày cũng có một hai trăm nghìn. Nhưng anh ta thì sao?”

Anh ta chỉ về phía Trần Hoàng Thiên “Một tháng ở rể phê vật chẳng phải cái thá gì, lần tụ hội năm trước Chi Viễn cũng nói rồi, quần áo của anh ta đều là hàng dỏm mua trên Shopee, ngày thường mua bao thuốc lá Thăng Long chỉ bảy ngàn, tiền lương giao hàng chuyển phát nhanh còn phải nộp lên cho mẹ vợ, mà mẹ cô một tháng chỉ cho anh ta hai trăm năm mươi ngàn tiền tiêu dùng. “Thằng đàn ông nghèo hơn cả chó nhà tôi nếu không phải tay chân bẩn thỉu thì lấy tiền đầu ra mua cái đồng hồ một tỷ tám trăm tám mươi triệu hả?” “Ha ha ha!”

Nam nữ thanh niên ngồi ở đây đều cười đau sốc hồng. “Mẹ nó nghèo quá thể vậy?” “Thật đúng là nghèo hơn chó nhà tôi. ít nhất quần áo chó tôi mặc cũng là mấy nghìn đồng tiền một cái ” “Hai trăm năm mươi ngàn đồng tiền tiêu dùng một tháng, cười chết, không đủ tiền xăng xe thể thao của tôi chạy mấy vòng bãi đua xe!”

Nghe thấy tiếng trào phúng che trời lấp đất, Dương Chí Văn đắc ý nhìn về phía Trần Hoàng Thiên: “Mau nói đi, tiền mày mua đồng hồ cho Ninh Vân có phải là khi mày giao hàng chuyển phát nhanh trộm đồ cổ của người ta bản lấy tiền hay không?”

Mặt Dương Ninh Vân đen lại, bộ ngực liên tục run run, bị chọc tức đến độ nói không ra lời. “Anh cho rằng tôi là anh chắc.” Trần Hoàng Thiên trừng mắt liếc Dương Chí Văn một cái. Trước kia hay trộm thép của công ty, lấy xăng xe đi bán. Sau khi vợ tôi làm tổng giám đốc mới nghiêm ngặt canh giữ kho hàng và đoàn xe, anh không trộm được đồ vật đi bản tiền, cả ngày gây sự với vợ tôi. Anh mới là người tay chân bẩn thỉu nhất.”

Nói đến đây Trần Hoàng Thiên còn không quên nhắc nhở mọi người: “Mấy người chú ý túi tiền, di động và trang sức đi, kẻo bị Dương Chí Văn trộm mất.” “Phụt” Dương Ninh Vân bị chọc tức cũng nhịn không được phụt cười.

Ha ha, thằng nhóc này kích thích người ta miệng cũng nhanh nhảu thật. “Mày mẹ nó.

Dương Chí Văn bị chọc phải chỗ đau lập tức đen thành than củi, vội giải thích với mọi người: “Đừng nghe nó nói bậy bạ, tôi không phải người như vậy, tay chân tôi tuyệt đối chặt chẽ, chưa bao giờ có tiền khóa trộm tiền, không tin mấy người lấy giấy chứng minh của tôi đến cục tuần bộ tra là biết ” “Anh chính là người như vậy!” Dương Ninh Vân nói: “Vật liệu thép của công ty và xăng xe bị anh trộm đi bán ít nhất được mấy chục triệu rồi.” “Mẹ nó!”

Dương Chí Văn nổi bão: “Đúng đấy, là tôi trộm vật liệu và xăng của công ty. Nhưng tôi trộm đồ nhà mình, không coi là trộm, chỉ có thể coi là tham ô. Vậy thì sao?”

Anh ta chỉ sang Trần Hoàng Thiên: “Một tỷ tám trăm tám mươi triệu là trộm đồ trong nhà cầm đi bản, hay là trộm đồ vật bên ngoài đi bán? Mong hai vợ chồng mấy người cho tôi một lời giải thích!” “Đừng nói với tao là lấy tiền từ việc hố tạo đi mua, tạo bị hố bốn triệu, tiền ở dưới trướng mẹ cô. Dựa vào sự hiểu biết của tôi với mẹ cô thì đừng nói đưa cho thắng phế vật này một tỷ tám trăm tám mươi triệu, dù đứa con ruột như cô thì bà ta cũng không cho.” “Cho nên nhanh chóng cho tôi cái giải thích, nếu không tôi nói với ông nội là cô bảo quản rồi tự trộm, trộm thép và xăng xe đưa thắng phế vật bán lấy tiền.” “Anh..” Dương Ninh Vân không ngờ thằng nhãi này thế nhưng còn cắn ngược lại mình, lập tức giận điên.

Đúng lúc này Trần Hoàng Thiên rút một tấm thẻ đen từ trong ví ra đập lên bàn. “Một tấm thẻ ngân hàng, có thể giải thích cái gì? Là chứng minh mày có một triệu hay mấy chục triệu?” Dương Chí Văn cười mỉa mai.

Hit!

Lý Sơ Ảnh bỗng nhiên hít mạnh hơi khi lạnh, vừa cầm lấy tầm thẻ nhìn trái nhìn phải, kinh hồ: “Trời! Đây là thẻ kim cương đen của ngân hàng Hoa Kỳ, người gửi một trăm tỷ tiền tiết kiệm ở ngân hãng Hoa Kỳ mới được nhận lại còn có thể dùng như thẻ tín dụng với mức chỉ tiêu tối đa là ba trăm triệu, trả hết trong vòng ba năm là không cần lãi suất. Ông ngoại tôi chỉ có một tấm, ngoại trừ số thẻ khác nhau, còn lại giống hệt.”

Tức thì yên lặng.

Mọi người ngây ra như phỗng.

Tất cả đều quay đầu dùng ánh mắt ngạc nhiên, nghi ngờ, khó hiểu, khiếp sợ, khó có thể tin và rất nhiều về mặt phức tạp nhìn Trần Hoàng Thiên.

Một thắng giao hàng chuyển phát nhanh lấy đâu ra tiền tiết kiệm một tỷ mà nhận được thẻ ngân hàng cao quý như vậy?

Cho dù là nhà họ Chu, nhà họ Lý, nhà họ Hàn, ba nhà này là gia tộc hạng hai có hơn một tỷ, cũng không lấy ra tiền tiết kiệm cá nhân một trăm tỷ đó!

Trừ bỏ mắc nợ chị chủ nhà họ Lý, nhà họ Chu và nhà họ Hàn cũng chưa được một tỷ.

Trong phút chốc tất cả mọi người ngây dại.

Ngay cả Dương Ninh Vân cũng khiếp sợ nhìn Trần

Hoàng Thiên.

Nhà Trần Hoàng Thiên phá sản, phải bồi thường một trăm tỷ trở lên mà?

Thế nhưng cô ngẫm lại cũng có khả năng. Giấy chứng minh của Trần Hoàng Thiên ở Đế Độ, có vài mẫu đất trên chỗ ngon, bán trên một trăm tỷ là bình thường. “Sơ Ảnh, em nói thật hay giả? Tấm thẻ này phải là người gửi tiết kiệm trên một tỷ mới được nhận?” Chu Tuấn Kiên lấy lại tinh thần, khó tin hỏi. Nếu là thật, vậy chẳng phải mình trước mặt Trần Hoàng Thiên là một đứa nghèo sao? “Vô cùng chính xác!” Lý Sơ Ảnh rất khẳng định gật đầu: “Thẻ màu đen còn có viên kim cương không sai vào đầu được.” mừng ực.

Chu Tuấn Kiên nuốt mạnh miếng nước bọt, sự bình tĩnh trước kia biến mất không còn gì, ánh mắt nhìn Trần Hoàng Thiên cũng thay đổi, nhịn không được quay sang Dương Chí Văn mắng: “Mày mẹ nó không phải nói anh ta nghèo như chó à? Sao lại có tiền như vậy? Nếu không phải mày ở trước mặt tao nhiều lần nói úp nói mở, tao có thể nói lời nói gọi anh ta là đồ bỏ đi sao?” “Cậu Chu đừng kích động!”

Dương Chí Văn nhanh chóng gấp gáp giải thích: “Thắng phế vật đáng chết máy có đứa bạn học thức rất cao ở trụ sở ngân hàng Hoa Kỳ, khoảng thời gian trước đi công tác tại Đông Quan, thằng phế vật này đi tìm bạn học nó giúp công ty nhà tôi vay vốn.” “Bạn học nó ngược lại rất thoải mái cho nó máy tấm thẻ màu vàng kim dành cho khách hàng lớn của ngân hàng Hoa Kỳ, còn cho nó thêm một tấm thẻ đen chỉ tồn của Vạn Hảo.” “Nếu tôi đoán đúng thì bạn học nó thấy nó nghèo nên giúp nó làm một tấm thẻ kim cương đen, để nó có thể chi tiêu tối đa là ba mươi triệu, không đến mức nghèo thành cho “Vị thể tiến nó mua đồng hồ cho Dương Ninh Vân, chắc chắn là lấy tấm thẻ chi tiêu tối đa mà thanh toán”

Nói đến đây anh là nhìn sang Trần Hoàng Thiên, đắc ý nói: “Tao nói đúng không?” “Đúng thì sao? Không đúng thì thế nào?” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng cười, sau đó nhìn về phía Chu Tuấn Kiên: “Mau gọi đi, tao chờ trả lời đây.” “Nếu mày vẫn chưa tin tạo có tiền và mua nổi chiếc đồng hồ một tỷ tám trăm tám mươi triệu, vậy chúng ta tìm một chiếc xe mười tám tỷ tám trăm tám mươi tám triệu, xem ai mua nổi đi.” Chu Tuấn Kiên lập tức nổ tung: “Mày mẹ nó ỷ vào tấm thẻ có thể chi tiêu tối đa ba mươi triệu mà diễn thần hào với tạo. Tấm thẻ chi tiêu tối đa nhiều tiền như vậy, mày mẹ nó chẳng phải mua nổi à?” “Đừng động cái hỏi tao mua nổi hay không, chỉ hỏi mày có dám so với tạo không thôi. Nếu không dám thì gọi nhanh đi, tao đợi nghe này.” Trần Hoàng Thiên nói. “Con mẹ nó!”

Chu Tuấn Kiên nổi giận, vén tay áo dữ tợn nói: “Mày mẹ nó là muốn ép tạo đấu một mình với mày đúng không?” “Dựa vào mày?” Trần Hoàng Thiên cười nhạo: “Không đủ dùng. “Mạnh miệng gớm!” Hán Việt không kìm được đứng dậy: “Thêm tôi nữa thì sao?” 11 “Vẫn chưa đủ dùng.” Trần Hoàng Thiên lắc đầu. “Thế lại thêm tôi thì sao!” Em trai Lý Sơ Ảnh đứng lên. “Cũng không đủ dùng như cũ.” Trần Hoàng Thiên tiếp tục lắc đầu. “Thằng nhóc này được!”

Tất cả phái nam đang ngồi đều đứng dậy. “Thêm tao!” “Thêm tạo luôn!”

Ngay cả Dương Chí Văn cũng vắn tay áo hét lên: “Cuối cùng thêm cả tao nữa. Đủ dùng chưa?”

Trần Hoàng Thiên đứng lên: “Tuy vẫn chưa đủ dùng nhưng các người chỉ có nhiều đây nam, không thể để các bạn nữ giúp các người nhỉ?” “Vì thế, tạo đồng ý. Liên hết đi.”

Bình Luận (0)
Comment