Chàng Rể Đào Hoa

Chương 87

Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người nhìn sang theo tiếng nói thì thấy một cô gái mặc lễ phục dạ hội màu tím, sắc mặt nghiêm nghị bước nhanh tới.

Vóc người cô ta thon gầy, khi chất lạnh lùng khiến người ta sinh ra cảm giác người sống chở tới gần lại vừa khiến người ta có ảo giác như nữ vương. “Người đẹp đó là ai thế?”

Nhất thời, đa số lòng người ở đây đều hiện lên câu hỏi này, ngay cả Dương Ninh Vân cũng như thế.

Họ chưa từng thấy cô gái này nhưng từ lời cô ta thì không khó để nhận ra hình như cô ta quen Trần Hoàng Thiên, hơn nữa dường như còn muốn giúp đỡ anh.

Thế cho nên lúc này Dương Tủ hỉ quẳng một ánh mắt nghi ngờ về phía Trần Hoàng Thiên.

Cô gái này là ai?

Sao Trần Hoàng Thiên lại biết cô ta?Giữa hai người họ có quan hệ gi

Nhiều câu hỏi lão ho vào lòng cô như nước sông Hoàng Hà rơi từ trên cao xuống,

Thanh Vân?

Lúc này, Chu Từ Hào nhận ra cô gái này, với vàng che kin bộ phận quan trọng, mạnh mẽ đè cảm giác đau đớn vì bộ phận quan trọng bị đá, có năm ra nụ cười, sửa sang lại quần áo đi qua, rất lịch sự nói: “Tôi còn tưởng cô sẽ không tới. Không ngờ cô vẫn tới. Đây là vinh hạnh của tôi. Tôi vui vẻ từ trong nội tâm đấy!”

Không sai, Chu Tử Hào quen Phương Thanh Vân.

Lúc du học ở nước ngoài hai người họ là bạn cùng lớp. Anh ta từng theo đuổi Phương Thanh Vân nhưng bị từ chối.

Anh ta có mời cô ta tham gia bữa tiệc rượu này nhưng Phương Thanh Vân không nhắc tới cũng không nói không tới

Vừa rồi anh ta ở trên lầu rất lâu không xuống là để chờ câu trả lời thuyết phục của cô ta.

Nhưng không ngờ cô ta không nói tiếng nào đã tới khiến trong lòng anh ta vô cùng sục sôi và vui mừng. “Là anh kêu người đánh cậu ấy?”

Phương Thanh Vân lạnh mặt chỉ Trấn HoàngThiên hỏi Chu Tử Hào, “Thanh Vân, có nghe tôi giải thích” Chu Tử Hào cười cười “Thằng nhóc này quấy rối tiệc rượu của tôi, Cảnh bạn tôi lại đã tôi một đá. Tôi bị chọc tức quá nên mới muốn dạy dỗ anh ta chút thôi ”

Nói tới đây, anh ta hỏi đầy nghi ngờ: “Cô… quen anh ta?” “Không sai!”

Phương Thanh Vân ăn nói mạnh mẽ: “Cậu ấy là khách hàng lớn có thẻ đen chí tâm của khách sạn lớn Vạn Hảo trực thuộc tập đoàn Cửu Đỉnh. Anh động vào cậu ấy chính là động vào Vạn Hào, cũng là động vào tập đoàn Cửu Đỉnh. Anh gánh nồi hậu quà này không?” “Cái gì?”

Người ở đây đều sợ ngây người. “Người đẹp đó là tổng giám đốc của Vạn Hảo a?” “Tôi từng nghe nói về thẻ đen chỉ tồn của Vạn Hào. Nghe nói rất trâu bỏ, có thể đuổi nhân vật lớn như Hoàng Gia ra khỏi Vạn Hào đó!” “Thằng nhóc ấy có lai lịch gì mà lại có cái thẻ đen trâu bỏ thế?”

Các kiểu bàn tán nhiều như nước thủy triều “Thanh Vân, cổ, không đùa với tôi đấy chứ?” ChuTừ Hào cười gương, chị Trấn Hoàng Thiên nói: “Nghe nói anh ta chỉ là tháng rể ở rể làm chuyển phát nhanh, sao có thể là khách hàng lớn có thể đến chỉ tên của Van Hào được? “Tôi là tổng giám đốc chi nhánh công ty ở Lĩnh Hoa của tập đoàn Cửu Đình, anh cảm thấy tôi đang đùa giỡn với anh?” Phương Thanh Vân cười khẩy chất ván, “Chuyện này.” Lập tức, Chu Từ Hào nghẹn lời. “Trời ạ, thì ra người đẹp này là tổng giám đốc chi nhánh công ty ở Lĩnh Hoa của tập đoàn Cửu Đỉnh. Địa vị rất lớn!” “Từng nghe đại danh của tổng giám đốc Phương, không ngờ đúng là đại mỹ nhân!” “Tập đoàn Cửu Đỉnh là một trong mười doanh nghiệp kinh doanh dân dụng trong cả nước, vô cùng trâu bò. Tổng giám đốc Phương ra mặt thì xem ra thắng nhóc này được cứu rồi.”

Rất nhiều người khẽ không nói. “Bây giờ tôi muốn dẫn cậu ấy đi, anh có ý kiến gì không?” Phương Thanh Vân nhìn thẳng Chu Tử Hào, giọng điệu khiến người ta không thể phản đối. “Tôi…” DÙ Chu Tử Hào là con của một trong những nhà giàu số một ở Đông Quan nhưng trước mặtPhương Thanh Vân cũng hơi khúm núm,

Nhà anh ta chỉ có tài sản mấy chục tỷ mà tập đoàn cửu Đình thì có tài sản hàng nghìn tỷ. Dù chỉ là một chi nhánh của công ty cũng giàu hơn tài sản nhà anh ta nhiều. “Vậy chẳng phải tôi bị anh ta đánh vô ích a?” Thạch Giang Hoành tức giận bất bình nhảy ra. “Nếu anh không phục thì có thể kiện tập đoàn Cửu Đình. Chúng tôi theo kiện với anh, cùng lắm là bối thường anh tiền thuốc men và phi tổn thất tinh thần.” Phương Thanh Vân nói tràn đầy tự tin. “Con mẹ nó.” Suýt chút nữa Thạch Giang Hoành phun một ngụm máu ra. Dù anh ta bằng lòng kiện tập đoàn Cửu Đỉnh thì ông nội anh ta cũng không dám để anh ta kiện. “Cậu Chu, chẳng lẽ chúng ta cứ cho qua hả?” Thạch Giang Hoành không phục lắm, “Không làm thế thì có thể làm gì được? Anh dám đắc tội tập đoàn Cửu Đình không?” Chu Tử Hào nồi giận. “Tổng giám đốc Phương.” Lúc này, Ngụy Thiếu Hưng chạy tới, mặt tràn đầy tươi cười nói: “Tôi là con trai của chủ tịch tập đoàn Hành Cương, Tập đoàn Hành Cương chúng tôi cũng là bạn làm ăn của tậpđoàn Cửu Đỉnh các cô. Vật liệu thép các cô cần để xây bất động sản đầu lấy từ tập đoàn Hành Cương chúng tôi “Có thể nể phân là khách hàng, cô giữ vững trung lập, giúp đỡ lẫn nhau không?”

Phương Thanh Vân nghe thể thì nhìn về phía Ngụy Thiếu Hưng, cười: “Con trai của tổng giám đốc Ngụy Khôn của tập đoàn Hành Cương đúng không?” “Đúng thưa tổng giám đốc Phương!” Mặt Ngụy Thiếu Hưng tràn đầy nụ cười, gật đầu: “Tôi chính là con trai của Ngụy Khôn. Tên tôi là Ngụy Thiếu Hưng, rất hân hạnh được biết tổng giảm đốc Phương”

Nhưng không ngờ anh ta vừa nói lời đó ra, nụ cười của Phương Thanh Vân lập tức biến mất, lạnh lùng nói: “Tôi không vui gì khi quen biết anh. Bắt đầu từ ngày mai, tập đoàn Cửu Đỉnh sẽ dùng tất cả hợp tác với Hành Cương, không lấy hàng từ tập đoàn Hành Cương nữa.” “Đừng mà tổng giám đốc Phương!” Ngụy Thiếu Hưng muốn khóc: “Cô ngàn vạn lần đừng làm thế chứ tổng giám đốc Phương. Ba tôi sẽ đánh chết tôi mất “Vậy cứ để ông ta đánh chết anh cho khỏe!” Phương Thanh Vân không thèm để ý mà lại khách sáo nói với Trần Hoàng Thiên: “Cậu Trần, nếu ở đây chơikhông vui thì tôi dẫn cậu rời khỏi đây “Dudc.”

Trần Hoàng Thiên gặt đầu, ôm cơ thể mềm mai chưa tỉnh táo của Dương Ninh Vân đi ra ngoài với Phương Thanh Vân. Đám công từ ở đây áo áo tránh đường, không ai dám ngăn cản. “Tôi con mẹ nó là đụng vào họng súng rồi

Ngay cả lòng muốn chết Ngụy Thiếu Hưng cũng có. Vốn anh ta tưởng là mình là khách hàng của tập đoàn Cửu Đỉnh, Trần Hoàng Thiên chỉ là khách hàng của khách sạn lớn Vạn Hào trực thuộc tập đoàn Cửu Đinh, hẳn là có mặt mũi hơn Trần Hoàng Thiên trước mặt Phương Thanh Vân. Ai ngờ một chút mặt mũi cũng không có, còn khiến Phương Thanh Vân mất hứng, ngừng hợp tác với Hành Cương, khiến anh ta hối hận tới nỗi xanh cả ruột. “Cậu Chu, khách hàng lớn giữ thẻ đen chỉ tồn của Vạn Hào có lai lịch gì? Vì sao lại trâu bỏ thế?” Thạch Giang Hoành yếu ớt hỏi. “Sao mà tôi biết được!”

Chu Tử Hào trợn trắng mắt, sải bước đuổi theo: “Thanh Vân, tôi không làm khó dễ khách hàng lớn giữ the đến chỉ tồn của cô nữa. Cô de anh ta rời đi là được, có ở lại tham gia tiệc rượu đi””Tôi không tham gia bữa tiệc rượu do người muốn đánh khách hàng lớn có thể đến chỉ tồn của Văn Hảo tôi tổ chức.” Phương Thanh Vân không nói một chút nào, rất nhanh dần Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Văn biến mất ở hiện trường bữa tiệc rượu. “Mẹ kiếp!”

Chu Tử Hào sắp tức tới nổ phổi. Anh ta quát ẩm lên với đảm Ngụy Thiếu Hưng và Thạch Giang Hoành “Điều tại đảm các người! Là các người làm hại tôi chọc tức Thanh Vân! Các người cút đi cho tôi! Cút!” “Cậu Chu đừng nóng giận!” Thạch Giang Hoành vội vàng bước lên nói: “Thực ra là do đồ đáng chết Trần Hoàng Thiên kia. Là anh ta làm hại tổng giám đốc Phương không tham gia tiệc rượu!” “Hơn nữa câu Chu yên tâm, thằng nhóc kia không sống được bao lâu đâu!”

Nói tới đây, Thạch Giang Hoành kể vào tại Chu Từ Hào thì thầm. “Ha ha ha!”

Chu Tử Hào nghe xong thì cười như điện: “Được! Vậy tôi chờ tin tức anh bắt được anh ta, ai bảo anh ta đã vào trứng tôi. Tới lúc đó tôi muốn đạp nát trưng nó, để anh ta chết đi trong đau đớn vô tận! “Cảm ơn tổng giám đốc Phương đã giải vậy choTrần Hoàng Thiên và tôi

Ở bài đầu xe, Dương Minh Vân cử người với Phương Thanh Vân, chân thành cảm ơn cô ta. Cô không dám tưởng tượng nếu không có Phương Thanh Văn giải vậy thì bây giờ kết quả sẽ ra sao.

Hai người da đen đó ít nhất cũng cao một mét chín, nặng cờ trăm kỷ, ai cũng bắp thịt vam vỡ khiến người ta có cảm giác chỉ một đầm của anh ta có thể đánh chết một con trâu.

Hơn nữa vệ sĩ do Chu Tử Hào mới với giá năm trăm nghìn USD một năm, còn từng là lính đánh thuế, không khó để tưởng tượng hai người da đen này lợi hại thế nào. ít nhất Trần Hoàng Thiên chắc chắn không phải là đối thủ. “Tổng giám đốc Dương đừng khách sáo.” Phương Thanh Vân cười khoát tay: “Cậu Trần là khách hàng lớn có thể đen của Vạn Hào chúng tôi. Với tư cách là tổng giám đốc tập đoàn Cửu Đỉnh, tôi nên ra mặt giải vây”

Nói tới đây, cô ta nhìn về phía Trần Hoàng Thiên: “Có thể tìm một chỗ nói chuyện không?”

Trần Hoàng Thiên nhìn về phía Dương Ninh Vân. “Đi thôi!” Dương Ninh Vân thàn nhiên nói.

Trần Hoàng Thiên gật đầu rồi đi cùng Phương Thanh Vân về phía chiếc Ferrari của cô ta, ngồi cạnhchế tài xế: “Tam thiếu gia, vết thương của cậu còn chưa khôi, không thể mạo hiểm như vậy. Chu Tử Hào là người có thù tất bảo. Chắc chắn anh ta sẽ trà thủ cầu cho nên bắt đầu từ ngày mai cậu phải mang theo vị sử cậu có thể sắp xếp vệ sĩ tử giải trí Hoàng Gia cũng có thể để tôi sắp xếp cho cậu.” Phương Thanh Vân nói. “Đừng, tôi không quý giá như thế. ” Trần Hoàng Thiên cười. “Sao cậu không yêu quý mình một chút nào vậy? Nếu có việc không may thì sao? Tôi ăn nói với tổng giám đốc thế nào được?” Phương Thanh Vân rất ảo não. “Nếu là thế thật thi ông ta vui lắm đó.” Trần Hoàng Thiên nói xong thì xoay người rời đi. “Aiz!”

Phương Thanh Vân thở dài: “Người lớn vậy rồi còn khiến người ta lo lắng như thế, cũng không biết vợ cậu có quan tâm không. Nhưng tôi cũng quan tâm với phiền lòng.” “Xem ra tôi phải mới một bác sĩ nổi tiếng chữa khỏi vết thương cho cậu sớm chút. Như vậy tôi có thể bớt lo lắng cho cậu rồi.”

Nghĩ vậy, cô ta nhìn Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân lên xe rồi cũng lên xe rời đi.”Vợ, em không sao chứ?”

Ngôi trong xe, Trần Hoàng Thiên quan tâm hỏi. Nhưng không ngờ đáp lại anh là một cái tát vang

Bop!

Trần Hoàng Thiên che mặt, hơi mù mờ nhìn Dương

Ninh Vân.

Anh chỉ thấy ngực cô run rẩy, cắn môi, từng hạt trân châu không ngăn được tràn ra khỏi đôi mắt đẹp.

Bình Luận (0)
Comment