Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 107


Mấy người kia lập tức biểu tình nghiêm túc hẳn, biết tình hình không ổn, gặp phải người khó chơi rồi.
Một người quát: "Anh em, lên, đánh nó."
"Rầm rầm rầm..."
Tiếng va chạm nặng nề, chói tai vang lên, khiến người ta cảm thấy rợn người.
Xương gãy phát ra tiếng chói tai.
Chưa cần Thất Hồn ra tay, Tần Hiên nay không còn như xưa.
Không đến một phút đồng hồ, mấy gã cường tráng đã miệng mũi ăn trầu ngã lăn lê dưới đất.
Trước kia Tần Hiên cũng chỉ miễn cưỡng được coi là có số có má một chút.
Nhưng hiện giờ, trải qua huấn luyện của Thất Hồn, anh ta đã bước một chân vào hàng ngũ võ giả rồi.
Mấy tên cường tráng này dù có chút võ nghệ, nhưng ở trước mặt Tần Hiên cũng chỉ là bị thịt.
Chậm rãi đi lên trước, cứng rắn dẫm lên đầu một người.
Ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt méo mó của gã.
"Các vị, ai trả tiền đây?"
"Chỗ làm ăn nhỏ, không cho khất nợ."
Lúc này mấy tên cường tráng mới biết được, Tần Hiên kinh khủng như nào.
Sớm biết như vậy, có đánh chết bọn họ cũng không dám đến gây sự.
Kim Thâu cười nói: "Anh Hiên, các vị khách quan này tiêu khiển xong rồi, muốn ăn một bữa cơm đạm bạc."
Người đàn ông cường tráng rên rỉ trong đau đớn, khuôn mặt sưng vù trông rất kinh hãi.
Bọn họ nói muốn ăn cơm lúc nào?
Đảo mắt một cái, trước mắt không bị tổn thất, Tần Hiên lần này chiến đấu quá tốt.
"Đúng, đúng, ăn một bữa cơm rau dưa, hơn nữa còn không cần trả tiền."
"Đại ca, tha mạng..."
"Vừa rồi bọn em chỉ là đùa một chút thôi...!đúng...!chỉ là đùa vui thôi..."
"Đùa sao?" Tần Hiên hừ lạnh: "Tôi là loại người thích nói đùa sao?"
"Các vị nói xem nào, muốn gọi món gì ăn."
Kim Thâu thật sự đi lấy thực đơn, để xuống trước mặt.
"Khách quan, mời gọi món"
Không muốn gọi món, Kim Thâu tát vài cái, gã cường tráng đành phải chọn bừa.
"Địa tam tiên?"
Tần Hiên gật đầu: "Yêu cầu cũng không cao."

Lập tức cho một gã đàn em đi ra ngoài, đến chợ dạo một vòng.
Lúc anh ta trở về, trên tay xách mấy cái túi to, bên trong có đồ vật gì đó đang vặn vẹo.
"Địa tam tiên của quý khách đến đây." Tần Hiên liếc mắt nhìn, lập tức ném cái túi cho gã: "Ăn đi, không ăn hết là không được đâu."
Mở túi ra, gã ta lập tức lông tơ dựng thẳng.
Thứ trong túi hóa ra là một con chuột to bằng bàn tay.
"Sao? Không muốn ăn à?" ánh mắt Tần Hiên dần dần trở nên hung ác.
"Mày có lẽ không biết quy tắc của bọn tao rồi."
"Hoặc là mày ăn nó, hoặc là nó ăn mày, tự mày chọn."
Gã cường tráng nào dám hoài nghi lời nói của Tần Hiên, nếu không ăn, thì quả thật sẽ bị dao trắng đi vào dao đỏ rút ra, Tần Hiên thật sự có thể băm nhỏ bọn họ làm thức ăn cho con chuột kia.
Ăn chuột sống, nhưng bọn họ không thể nào nuốt được.
Kim Thâu ngồi xổm xuống, lễ phép nói: "Vị đại gia này, ngài cảm thấy không hợp khẩu vị sao?"
"Không không không, hợp khẩu vị, hợp khẩu vị..."
Cắn răng, tim đập thùm thụp, gã từ từ nhắm hai mắt lại, dùng miệng cắn con chuột.
Con chuột kêu chít chít, khiến người ta dựng tóc gáy.
Trong quán, có mấy người đang xem náo nhiệt cũng phải quay đầu bỏ đi, thật kinh tởm.
Mới vừa ăn hết con chuột còn nguyên lông, quay người nôn ra hết.
Cũng may Tần Hiên cũng chán ghét, không bắt gã phải nuốt vào.
"Khách quan, đồ ăn có tươi ngon không?" Tần Hiên hỏi.
Gã ta đã nửa chết nửa sống, vô lực nói: "Tươi...!tươi...!ọeeee..."
"Đừng nóng vội, vị này vừa gọi món Địa tam tiên, vừa rồi mới là món đầu tiên."
"Mang đồ ăn lên cho khách đi."
Người thứ hai ném tới trước mặt một gói to, mở ra vừa thấy đã hồn phi phách tán.
Bên trong là một con rắn dài hơn một thước.
Tần Hiên lạnh như băng nói: "Ăn đi, sao vậy? Còn phải rót rượu cho ngài sao?"
"Không cần, không cần..." Gã ta vội xua tay, sợ tới mức lui về phía sau.
Nếu anh ta nói có, không chừng là thứ rượu gì đó.
Cắn chặt răng, nhưng mà gã quả thật không dám ăn.
Thấy Kim Thâu cầm roi, gã sợ tới mức cầm ngay con rắn đưa vào miệng.
Bộ dạng hung ác, ăn lấy ăn để như chết đói.
"Tươi ngon không?" Tần Hiên suýt thì nôn theo ra.

"Tươi...!rất tươi..."
"Mang món tươi thượng đẳng thứ ba lên cho vị đại gia này." Tần Hiên phất tay.
Cuối cùng một gói to ném tới trước mặt gã, chưa mở ra đã biết bên trong là gì, bởi lớp lông cứng của con nhím đã lộ ra ngoài.
Bùm một tiếng, gã ta quỳ xuống.
"Đại ca, em sai rồi, em ăn không nổi nữa."
"Xin anh, tha cho em đi."
Tần Hiên bình tĩnh nói: "Ngài cảm thấy đồ ăn của chúng tôi không tươi sao? Ngài thấy rồi đó, đều là đồ tươi cả mà."
Quay đầu lại: "Để mấy người khác gọi món, cho bọn họ ăn no nê chuẩn bị lên đường."
Mọi người run lên vì sợ hãi.
Lên đường? Về nhà hay đi gặp Phật tổ?
Dùng mông nghĩ cũng biết, Tần Hiên mà tốt như vậy? Không đùa chết bọn họ mới là lạ.
Kim Thâu nghiêm chỉnh cầm thực đơn, gương mặt tươi cười.
Một gã cường tráng khác thông minh hơn nhiều, nuốt nước miếng: "Anh, em ăn rồi, không muốn ăn nữa."
"Tôi thấy chúng ta nên tính tiền rồi về thôi, mẹ đang đợi ở nhà."
Kim Thâu nhấc chân đá: "Tên súc sinh như mày mà còn có mẹ?"
"Ngày mai, cho mẹ mày đến đây làm, thế nào?"
Gã cường tráng mặt co rúm, không dám cãi lại, đây là bọn họ dùng lời nói vũ nhục người khác.
Tần Hiên thong thả bước tới: "Sớm ngoan ngoãn thế không phải là tốt rồi sao?"
"Người đâu, tính xem các vị này hết bao nhiêu tiền, tiền mặt hay là quẹt thẻ."
Nói xong, Tần Hiên ngồi xổm xuống, vẻ mặt tươi cười: "Vị này, nếu vừa lòng với phục vụ của chúng tôi, hãy đánh giá năm sao, lần sau nhớ đến."
"Đến...!lần sau nhất định đến..."
Gã cường tráng sợ hãi lập tức gật đầu.
Anh ta, cả đời này cũng không dám đến đât bữa.

Thậm chí là đi tới gần thành phố Giang Tư cũng không dám.
Gã cường tráng phải ăn Địa tam tiên khóc không ra nước mắt.
Sớm biết thế thì trả tiền cho rồi, làm gì mà phải ăn đồ sống.
Khịt mũi, trong lòng gào thét, thật là không ngờ.
Chẳng mấy chốc, trước mặt bọn họ xuất hiện một mảnh giấy, ghi lại các khoản thanh toán.

Karaoke phấn sắc giai nhân, tiền bàn 500 nghìn, tiền đồ uống 500 nghìn, tiền phòng 500 nghìn...
Nhiều vô số khoản tiền, viết đầy cả tờ giấy.
Tần Hiên nói: "Đây chủ yếu là thu phí dịch vụ hôm qua của các vị, đồ ăn vừa rồi là tặng miễn phí cho các anh em."
"Mỗi người năm triệu, trả chung hay riêng?"
"Của các vị tổng cộng hết 40 triệu." Đếm số đầu người xong, Tần Hiên lại nói: "Vì là đi theo nhóm nên lần này làm thẻ thành viên cho các vị được không?"
"Nạp một trăm triệu, tặng một trăm triệu."
Mấy người nhìn nhau, vừa nghe đã không ai dám nói gì nữa.
Tần Hiên sắc mặt thay đổi: "Chả lẽ các vị không có tiền sao?"
"Anh Hiên, anh xem có thể thư thư cho chúng tôi vài ngày được không?"
Thấy Tần Hiên vung tay lên, gã kia vội ôm mặt giải thích: "Chúng tôi nhất định sẽ trả, ghi phiếu nợ được không?"
Tần Hiên nói: "Chỗ làm ăn nhỏ, không cho khất nợ."
"Dù thế nào thì, mấy anh em gọi người đem tiền tới, hay lấy vật gán nợ cũng được?"
Một cước dẫm lên tay một người, Tần Hiên rút dao chặt đứt một ngón tay.
Máu tươi chảy không ngừng, gã ta kêu thảm thiết.
Gạt đi nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Một ngón tay, bằng mười nghìn, hợp lý không?"
Cho dù có chặt hết ngón tay ngón chân thì mới có 200 nghìn, mà Tần Hiên đòi mỗi người 500 triệu.
Mang thận ra gán nợ cũng không đủ.
Một tên trong đám lóe lên ánh mắt xảo trá, yêu cầu gọi người mang tiền đến.
Tần Hiên nói: "Tiền nợ này phải trả lãi suất đấy, tiền lãi thì tính theo quy tắc của chúng tôi, được không?"
Gã cường tráng không có đường nào để cò kè, gật đầu như giã tỏi.
Gã ta gọi điện thoại cho lão đại, Tần Hiên cho dù có kiêu ngạo, chờ lão đại của bọn họ đến đây, cũng chỉ có nước quỳ trên đất gọi ông nội.
Ép mình ăn chuột ăn rắn, còn mang đến cả một con nhím, đến lúc đó phải cho Tần Hiên ăn hết.
Gọi cho Tiết Nhân.
Lúc này, Tiết Nhân đang đi cùng Bạch Hiệu.
Gã ta đi ra một bên nghe điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Không phải tao bảo chúng mày xong việc thì rời đi sao?"
"Ai cho chúng mày qua đêm ở đó?"
"Cái gì?"
"Năm trệu?"
"Còn là một người năm triệu?"
"Muộn một tiếng tăng một triệu?"
Cúp điện thoại, sắc mặt Tiết Nhân trầm xuống, Tần Hiên đúng là muốn tìm chết.
Không biết sống chết, lại dám tống tiền mình.
Bạch Hiệu hỏi: "Tiết Nhân, chuyện gì vậy?"
Tiết Nhân cung kính nói: "Anh Bạch, mấy anh em bị Tần Hiên bắt được."

"Tần Hiên, xử lý tên này trước cũng được." Bạch Hiệu nói: "Làm cho gọn gàng vào, cũng để cho tên con hoang kia biết, tao sẽ không bỏ qua nó đâu."
"Càng là để cho tất cả biết, kết cục khi đối đầu với nhà họ Bạch."
Thổi kèn hiệu, triệu tập người, một đám người từ xa đi tới.
Phía đông, đã bị Tần Hiên phong tỏa, để tránh người vô tội bị thương.
Bên đường, mấy gã cường tráng bị trói thành một đống quỳ ở đó.
Tần Hiên ngồi trên ghế bành, trong tay cầm roi da: "Nào, hát bài Chinh phục cho anh đây nghe."
Kim Thâu lấy dàn âm loa từ trong quán ra bật nhạc lên.
Khi Tiết Nhân tới, mấy gã cường tráng đang hát đến cao trào.
Tuy nhiên điều khiến anh ta ngạc nhiên là ở bên cạnh Tần Hiên chỉ có hai ba người mà thôi.
Tự rủa thầm trong lòng, con mẹ nó, mang nhiều người quá rồi.
Vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng Tiết Nhân giật giật, từ xa nói: "Mày là Tần Hiên?"
"Mang tiền đến à?" Tần Hiên không buồn nâng mí mắt.
Giơ tay lên, một tiếng roi vang vọng.
Gã đàn ông cường tráng kêu lên, sau lưng là một vùng máu.
"Hiện tại là 10 triệu một người, vị này, ngài phải mang đủ tiền đó."
"Nếu không, tôi sẽ thất vọng lắm."
"Mà, nếu tôi thất vọng thì hậu quả thế nào, anh biết rồi đấy?"
Chậm rãi, Tần Hiên đứng lên, vẻ mặt đầy sát khí.
"Muốn chết!" Tiết Nhân hừ lạnh, đi về phía Tần Hiên.
Mà lúc này Tần Hiên lại lùi về phía sau mấy bước.
Tiết Nhân cũng chả phải loại hiền lành gì, Thất Hồn đứng ở phía trước.
Việc làm màu đến đây là kết thúc, vị trí này nhường cho Thất Hồn.
Thất Hồn không nói một lời, đứng hiên ngang đón gió, tựa như một thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, lộ ra cạnh sắc bén.
Nhưng trên tay anh lại không có kiếm.
Tiết Nhân híp mắt, rút một thanh kiếm mềm ở bên hông ra, kiếm ngân vang nhắm thẳng cổ họng Thất Hồn.
Thất Hồn đứng yên bất động, đầu rũ xuống, hoàn toàn không thèm nhìn Tiết Nhân.
Mà ngay tại lúc thanh nhuyễn kiếm cách mặt một thước.
Nhuyễn kiếm như run lên.
Nhưng, kiếm lại dừng lại không tiến thêm được nữa.
Không một ai thấy được Thất Hồn ra tay như thế nào.
Kiếm của anh ta từ đầu mà đến.
Con ngươi của Tiết Nhân co lại thành một chấm kim quang, lộ vẻ bất ngờ cùng sợ hãi.
Bởi vì anh ta không thấy được kiếm của Thất Hồn.
Đến tận lúc này, hai tay của Thất Hồn vẫn trống trơn..

Bình Luận (0)
Comment