Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 110


Anh nhảy bổ lên giường như chú khỉ, trên mặt còn nở nụ cười gian nữa.
"Cái này giường, thật là thoải mái quá đi."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ lúc ấy sao lại mua chiếc giường to như vậy chứ.
Mua cái nhỏ chút có phải là được nằm gần sát nhau không?
"Vợ ơi."
Cố Uyển Như lấy chăn quấn chặt lấy cả người, căng thẳng đến mức hô hấp có chút nặng nề.
"Lần này anh phải rời đi vài ngày.

Em sẽ nhớ anh chứ?"
Thành phố Giang Tư tạm thời không có việc gì, Giang Hải muốn đi núi Lam Lam một chuyến.
Hơn nữa là cùng đi với thánh nữ của Cung Kim Ô.
Hai người có mối quan hệ thế nào cũng đã giải thích rõ ràng, Cố Uyển Như cũng tin tưởng Giang Hải.
Nhưng, trong lòng Cố Uyển Như vẫn có chút không quá thoải mái, bái đường thành thân, theo như khái niệm phong kiến, đó không phải là vợ chồng sao?
Tuy chỉ có danh phận vợ chồng.
Cố Uyển Như trầm mặc, Giang Hải nhích lại gần, từ phía sau chậm rãi ôm lấy cô, vành tai và tóc mai chạm vào nhau: "Vợ à, anh đi xa nhớ em thì phải làm sao bây giờ?"
"Em thèm vào mà nhớ anh." Lỗ tai ngứa ngứa, làm trái tim Cố Uyển Như cũng ngứa theo.
Thân thể cứng ngắc, trái tim nhảy thình thịch, rất là căng thẳng.
Nhưng Cố Uyển Như lại không động, cứ như vậy, người nào đó không biết xấu hổ vẫn cứ nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói chuyện thì thầm với cô.
Ngày hôm sau mở mắt ra, hai người đang mặt đối mặt ôm nhau.
Khóe miệng Giang Hải nở một nụ cười hài lòng.
Trước giờ anh vẫn luôn dậy rất sớm, bây giờ lại nằm lỳ trên giường không chịu dậy.
Một lúc sau, có thể cảm giác được, tim Cố Uyển Như đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên không quá bình thường, lông mi rất nhỏ rung động.
Hiển nhiên cô đang giả vờ như đang ngủ say.
Giang Hải cũng không nói ra, cười đến híp mắt, ngắm nhìn cô gái đã khiến anh mong nhớ ngày đêm nhiều năm như vậy.
Có thể lấy được Cố Uyển Như, là điều khiến Giang Hải hạnh phúc nhất.
Vì cô, Giang Hải sẵn sàng trả giá hết thảy.
Cứ như vậy, yên lặng ôm lấy cô, không nghĩ gì, cũng không làm gì.
Cố Uyển Như đang vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn kiên quyết không động đậy, nếu mà động đậy chẳng phải để cô phát hiện Giang Hải ôm mình ngủ cả đêm sao?
Nếu mà đến nước ấy, Cố Uyển Như nên coi như không có chuyện gì, hay là cần phải ra vẻ tức giận?
Thật ra trong nội tâm cô vẫn có chút chờ đợi, bởi vì nằm trong lòng ngực Giang Hải, Cố Uyển Như ngủ một giấc rất thoải mái dễ chịu.

Cuối cùng, vẫn là Giang Hải nhịn không được.
Cảm thấy bàng quang như muốn nổ tung.
Nhưng đi vệ sinh xong quay lại đã không thấy Cố Uyển Như đâu nữa, lúc tìm thấy cô thì cô đã ngồi ăn sáng ở dưới lầu rồi.
Lôi Nhân Hào đã đi làm.
Cố Vân Lệ vừa hâm lại đồ ăn, ánh mắt không có hảo ý nhìn vợ chồng son.
Dường như đang cổ vũ, có hình như là oán trách.
Tuổi còn trẻ, cũng không nên quá tham luyến chiếc giường mới tốt.
Ăn sáng xong muốn đến công ty, Cố Uyển Như lại bị Cố Vân Lệ ngăn lại.
Trịnh trọng cảnh cáo cô, chuyện này nếu như quá nhiều lần, lại bất lợi cho việc nối dõi tông đường.
"Mẹ, me nói bậy bạ gì đó..."
Cố Uyển Như xấu hổ, hung hăng dậm chân rồi chạy nhanh đi.
Cố Vân Lệ thở dài: "Ai mà không có một thời tuổi trẻ, có cái gì đâu mà ngại."
Nhìn theo bóng lưng Cố Uyển Như, Cố Vân Lệ thở dài một cái.
Cuộc sống như hiện tại, trước kia bà có mơ cũng không dám nghĩ tới.
Có thể tìm được một người con rể như Giang Hải, là phúc phần Cố Uyển Như tu tám đời mới có được.
Trước đây bà chưa bao giờ nghĩ mình còn có thể sống trong căn biệt thự lớn như vậy.
Cũng chưa từng nghĩ có một ngày nhà mình lại có sản nghiệp còn lớn hơn tập đoàn Cố thị.
Càng không thể tưởng tượng được, hiên nay tập đoàn Uyển Như tại thành phố Giang Tư giống như tồn tại đỉnh cao nhất.
Bà ngẩng đầu nhìn trời, trong miệng nỉ non: "Anh, là anh đã hiển linh rồi sao?"
"Nếu như anh trên trời có linh, nhất định phải phù hộ cho con gái cả đời đều bình an vui vẻ như vậy nhé."
"Đều là tai tôi vô dụng, hại con gái mấy năm qua đã phải chịu khổ rồi."
Lại thở dài: "May mắn mà có Nhân Hào, anh ấy đối với Uyển Như rất tốt..."
Cả ngày hôm đó, Cố Uyển Như cũng không để ý tới Giang Hải.
Có vẻ như còn cố tình tránh mặt anh.
Trong nội tâm âm thầm chua xót, chẳng lẽ mình thật sự không có lực hấp dẫn như vậy sao? Giang Hải thật sự có thể suốt cả đêm không động chạm vào mình.
Giang Hải không hiểu tâm lý phụ nữ, luôn mâu thuẫn hay thay đổi như vậy.

Rõ ràng muốn, nhưng ngoài miệng lại cứ không nói.
Cùng lúc đó, Giang Hải cũng có chút khó hiểu, bọn họ đã là vợ chồng rồi, ngủ cùng một chỗ không phải bình thường sao? Vì sao cô ấy lại xấu hổ như vậy?
Thẳng đến lúc Giang Hải chuẩn bị rời đi, Cố Uyển Như mới có chút không nỡ.

Đi tới núi Lam Lam, Giang Hải nói là đi tế bái Đế vương đời trước.
Nhưng trên thực tế, có một việc mà Giang Hải cần phải đi xác thực.
Giang Hải cũng không để mấy người Thất Hồn đi theo.

Cùng Tạ Hương Lam đi về phía tây.
Khoảng cách cũng không quá xa, nhưng đường xá khó đi.

Đợt này đi cũng phải mất hai ngày.
Cung Kim Ô núi Lam Lam là người thủ hộ nơi này.
Ở Phương Đông, núi Lam Lam chính là cấm địa trong cấm địa.
Hoàng tộc cũng không thể bước vào nửa bước.
Ở chỗ này, có một cái đỉnh lớn.
Cái đỉnh này đại biểu cho số mệnh của Phương Đông, mặc kệ người phương nào cũng không được vọng động.
Trước kia Giang Hải cứ nghĩ cái đỉnh này chính là Cửu Châu Đỉnh đã biến mất tại trong dòng chảy lịch sử.
Nhưng những chữ khắc trên đỉnh lại không giống miêu tả trong lịch sử.
Cái đỉnh này được xưng là Liễm Sơn Đỉnh.
Chữ khắc trên cái đỉnh này khá giống với phần được miêu tả trong cuốn Sơn Hải Kinh.
Sông núi tùng điệp, những thứ kỳ lạ con người chưa bao giờ thấy qua nhiều vô số kể.
núi Lam Lam, chỉ là một ngọn núi nhỏ không có gì nổi bật trong một dãy núi.
Bên ngoài dãy núi, là một trang viên lớn, đây chính là chỗ của Tạ gia.
Mà cung Kim Ô, kì thực đã không có ai ở nữa rồi, bây giờ trở thành nơi để tế tự.
Thời thế thay đổi, thương hải nương dâu.
Thứ duy nhất không thay đổi chính là sứ mệnh thủ hộ của Tạ gia.
Năm đó, núi sông bị man di xâm lấn, sự tồn vong của cung Kim Ô và núi Lam Lam gắn liền một chỗ.
Mà Tạ gia, mười không còn một, cũng từ đó nhân tài tàn lụi.
Bởi vì Liễm Sơn Đỉnh quá lớn nên mới không bị mất đi.
Nhưng, thánh vật của núi Lam Lam lại bị cướp sạch không còn gì.
Về sau biết được, ngôi sao Quang Luân trong tay Giang Hải chính là một trong những thành vật của núi Lam Lam.
Đương nhiên, đây cũng không do người ngoài nói.

Liễm Sơn Đỉnh, liên lụy cực lớn, những người biết đến nó cũng không quá mấy người.
"Lần này tới, khả năng sẽ phải thành hôn?" Tạ Hương Lam tùy tiện, như thể đang nói hôn sự của người khác.
Giang Hải nói: "Em nóng lòng muốn cưới như thế à?"
"Lão nương lại không ngủ với anh, chẳng phải chỉ cần dập đầu mấy cái, rồi uống rượu giao bôi thôi sao?" Tạ Hương Lam nhếch miệng cười.
Thật sự chưa bao giờ nhìn thấy tí thục nữ nào trên người cô gái xinh đẹp này, giữa cô và Giang Hải giống như là bạn thân.
Bái đường thành thân, đối với cô mà nói càng giống kết bái huynh đệ hơn.
Giang Hải thật sự hoài nghi, ẩn dưới vẻ ngoài xinh đẹp của Tạ Hương Lam là linh hồn của một người đàn ông.
Được xem như chú rể, một đường nghênh đón vào cửa, lúc này Giang Hải mới chú ý tới, Tạ gia có khách, rất là náo nhiệt.
Giang Hải vào cửa, bái kiến ông cụ Tạ, thái độ coi như khách sáo.
Nhưng trong nội tâm thì Giang Hải không thích ông cụ này lắm, bởi vì năm đó chính ông lão này đã chuốc sư phụ quá chén mới dẫn đến việc hôn nhân này.
Giang Hải, cũng chỉ vì một chầu rượu mà bị bán đi.
Ông cụ có vẻ hơi chột dạ, nên có chút gượng gạo.
"Tiểu Giang, cháu đến rất đúng lúc, bọn họ là tới tìm cháu đó."
Đơn giản khách sáo vài câu, ông cụ nhìn về phía mấy người còn lại.
Giang Hải theo ánh mắt nhìn đi qua, một người thanh niên hai người trung niên.
Giang Hải không có gì ấn tượng gì với 3 người này, xác định chưa gặp qua.
Ông cụ chỉ vào hai người trung niên giới thiệu nói: "Đây là người nhà họ Đồng ở Giang Trung, Đồng Nhân, Đồng Nghĩa."
"Nhà họ Đồng cho người đi thành phố Giang Tư tìm cháu, nhưng cháu không có ở đó nên bọn họ đến đây đợi cháu."
Hai anh em Đồng Nhân, Đồng Nghĩa lập tức tiến lên, thái độ hòa ái cung kính: "Cậu Giang, chúng tôi ở đây chờ đã hơn nửa ngày, cuối cùng cũng chờ được cậu rồi."
Giang Hải thần sắc lạnh nhạt: "Các vị có việc?"
Ông cụ Tạ gia là trưởng bối, quan hệ sâu xa với Đế vương.
núi Lam Lam cũng là nơi khởi nguồn của Đế vương.
Mà nơi này, cũng là cung Kim Ô.
Từ xưa đã có mối quan hệ mật thiết.
Nhưng đối với người bên ngoài, Giang Hải cũng không nói mấy lời khách sáo làm gì.
"Chúng tôi tới, là là muốn nhờ cậu Giang đi Giang Trung một chuyến, đi cứu một người bệnh." Đồng Nhân nói thẳng ý đồ đến.
Giang Hải cười nói: "Ông có nhầm lẫn gì không? Tôi không phải bác sĩ."
Ông cụ Tạ cởi mở cười cười: "Là Khương Hoài đề cử đấy."
Giang Hải hơi nhíu mày, Khương Hoài, không phải chính là người được xưng lão Y Tiên mà anh gặp ở Diệp gia hay sao?
Trong nội tâm cảm thấy kỳ quái, mình tựa hồ cũng không quen với Khương Hoài, cũng chẳng nói với nhau được mấy câu, sao lại tới tìm mình.
"Ai đề cử không quan trọng, quan trọng là...!tôi không phải bác sĩ." Giang Hải thái độ rất là lãnh đạm.
"Cha, con thấy người này căn bản cái gì cũng không biết, có phải chúng ta tìm nhầm người rồi không?" Người thanh niên kia quan sát Giang Hải.
Giang Hải này có vẻ cũng chẳng có gì đặc biệt, thoạt nhìn cũng rất bình thường.
Nhưng mà lại làm giá quá.
Hai anh em nhà họ Đồng cũng hoài nghi, chẳng nhẽ tìm nhầm người rồi?

Cha già bệnh nặng nằm trên giường, được xưng là lão Y Tiên Khương Hoài thúc thủ vô sách lại đề cử Giang Hải.
Ngẫm lại cũng có thể hiểu, Giang Hải có thể tiện tay tặng người khác thuốc của Túy Quỷ, có thể thấy được quan hệ với Túy Quỷ cũng không phải bình thường.
Khương Hoài đề cử không phải Giang Hải, mà là Túy Quỷ.
Nhưng mà nhà họ Đồng ở Giang Trung lại không hiểu được thâm ý của ông ta.
Giang Hải cáo lỗi với ông cụ Tạ gia một tiếng, rồi lập tức quay người rời đi.
"Cậu Giang..." Sau lưng, Đồng Nhân vội gọi anh lại.
Nhưng Giang Hải không hề có ý định ở lại, làm như không nghe thấy.
Mấy người nhà họ Đồng nhìn về phía ông cụ Tạ gia.
Ông cụ này lại đang ngồi hút thuốc xoành xoạch, cũng không để ý tới bọn họ.
Hiển nhiên là đang nói, chuyện của các người tự mình giải quyết, tôi cũng không có thời gian rỗi tìm người cho các người.
Vậy là anh em nhà họ Đồng rời đi ngay trong đêm hôm ấy.
Tạ Hương Lam lại hỏi: "Cứu một mạng người hơn xây 7 tầng tháp, anh đúng là không lương thiện tí nào."
"Vậy dùng em để đổi lại tính mạng cho người đó có được không?" Giang Hải nói.
"Dựa vào cái gì?" Tạ Hương Lam nói: "Người ta tìm chính là anh cơ mà."
"Thế chẳng phải là xong rồi?"
"Thời buổi bây giờ, chuyện ai người nấy lo, đâu có ai rảnh rỗi mà đi lo chuyện bao đồng đâu."
Mặc dù nói vậy, nhưng đó cũng không phải suy nghĩ thật trong lòng Giang Hải.
Túy Quỷ nợ Đế vương ân tình không nhỏ, nhưng Giang Hải không có quyền mệnh lệnh ông ta.
Huống chi, ân tình này có được cũng không dễ, đó là dùng mấy mạng người để đổi lấy đấy.
Không phải là người ta thì đừng mở miệng dạy người ta phải làm thế nọ làm thế kia.
“Ngày mai em lên núi cùng anh nhé?” Tạ Hương Lam nói.
“Được!” Giang Hải không chút do dự đồng ý.
Tạ Hương Lam khẽ nhíu mày: “Cái anh này, người ta nói xã giao mà anh cũng không hiểu hả?”
Cô còn lâu mới muốn đi cùng anh, chỉ là nói khách sáo thế thôi, ai biết thế mà Giang Hải lại đồng ý luôn mới sợ chứ.
Dãy núi cây cối xanh tốt mọc san sát nhau, nhìn như bức tranh tuyệt đẹp.
Nhưng trong núi, toàn là rắn rết kiến muỗi mà thôi, quan trọng nhất là còn có thú dữ ăn thịt người nữa.
Tuy cô không sợ, nhưng lại không muốn phải tự hành xác đi leo núi.
núi Lam Lam phải đến cả trăm dặm đó.
Chỗ này là một mảnh đất hoàn toàn tự nhiên.
Giang Hải cười, nhìn cô nàng này tức giận cũng là một thú vui.
“Vậy lúc nào làm thủ tục thành thân đây?” Tạ Hương Lam đang muốn bỏ đi, nói chuyện với Giang Hải tức chết đi được.
“Sau khi tôi về lại.” Giang Hải hững hờ nói.
Tạ Hương Lam đứng dậy, chào tạm biệt rồi đóng sập cửa lại bước đi.
Giang Hải lắc đầu: “Đây là cửa nhà em đó, làm hư đừng có mà bắt tôi phải đền.”.

Bình Luận (0)
Comment