Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 113


Trên đường quay về thành phố Giang Tư, Giang Hải lại nhận được một tin khủng khiếp.
Núi Lam Lam đang xảy ra đám cháy lớn! Vài tấm hình được gửi vào điện thoại của anh, lửa lớn ngút trời, bùng lên dữ dội từ những khe núi.
Giang Hải gọi ngay cho Tạ Hương Lam: "Vụ núi Lam Lam bị cháy?"
Giang Hải nghi ngờ việc này đều do Harrai sắp đặt.
Dám quậy một trận rúng động như vậy ở Phương Đông, giờ lo giữ cái mạng đi là vừa.
"Thiên hỏa." Tạ Hương Lam rất bình tĩnh đáp.
"Không thể nào." Giang Hải cau mày.
Sâu trong khe núi làm gì có mỏ nhiên liệu dễ cháy nào to như vậy, nhìn ngọn lửa to như vậy, hệt như là núi lửa phun trào.
Tạ Hương Lam nói: "Nhà em sẽ xử lí hết, không sao đâu."
Nói xong, Tạ Hương Lam cúp điện thoại.
Giang Hải lại càng cau mày nhăn nhó hơn nữa.
núi Lam Lam xảy ra đám cháy lớn như vậy, bất kể tại sao nó cháy,
Tạ gia nhất định phải bảo vệ Liễm Sơn Đỉnh, nhưng mà sau vụ cháy này, Liễm Sơn Đỉnh chắc chắn sẽ không cánh mà bay.
Hoặc là, ngọn lửa lớn này sẽ làm nóng chảy nham thạch, cửa sơn động bị lấp luôn cũng không chừng.
Mặc kệ ra sao, Giang Hải đều phải tìm cơ hội giải thích rõ ràng với Tạ gia.
Nhưng Giang Hải phải giải thích làm sao đây, khi mà giờ đây, cửa động lại còn mới toanh không hề hấn gì trong khi Liễm Sơn Đỉnh lại không cánh mà bay.
Tại Bạch gia ở phía Bắc.
Bạch Hùng nằm ở trên giường, gương mặt xanh xao.
Cạnh giường là một tờ giấy giám định ADN đã bị vò lại thành một cục.
Trong phòng chật ních người, tùy tiện gọi tên bất cứ một ai, người đó đều là những người có địa vị hết sức quan trọng ở Bạch gia.
Nhưng lúc này, mặt mày ai nấy đều xanh mét, bầu không khí áp lực, đến nỗi chỉ cần một chiếc kim nhỏ rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Giang Hải và Bạch Hiệu không hề có quan hệ huyết thống, đối với Bạch Hùng mà nói, chuyện này như sét đánh ngang tai.
Những việc như thế này, bất kể là ai cũng muốn giám định cho ra chân tướng rõ ràng.
Nhất là Bạch Hùng vì ông ta là người phải truyền vị trí gia chủ lại cho Bạch Hiệu.
Điều trước tiên phải làm là giám định ADN.
Và kết quả là, Bạch Hiệu và Bạch Hùng cũng chẳng có tí quan hệ huyết thống nào.
Giận dữ tát Bạch Hiệu một bạt tai, hai mắt Bạch Hùng trợn trắng rồi ngất đi.
Rõ ràng là bị cắm sừng, tự dưng mình lại đi nuôi con người khác hơn hai mươi năm, xém chút nữa còn dâng Bạch gia cho nó.
Việc này đối với Bạch gia mà nói, đã không còn đơn giản là sét đánh ngang tai nữa.
Việc này chắc chắn không giấu nổi, Bạch gia ở phương bắc, sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ.
Ngoài cửa, Lan Nhã Cát mặt mày hằn học từ trên xe bước xuống, vẻ ung dung từ tốn sang trọng, ánh mắt sắc bén.

Bà ta nghe nói con trai mình bị Bạch Hùng đánh cho một trận rồi đuổi ra khỏi nhà, cũng không cho nó mang họ Bạch nữa.
Làm vậy mà được sao, khiến Lan Nhã Cát đang làm việc cũng phải gấp gáp trở về.
Những người gác cửa vừa thấy Lan Nhã Cát đi từ xa, nháo nhào trốn hết giả bộ không thấy gì, y như chuột thấy mèo vậy.
Thực ra trong lòng thì vui như mở hội.
Bà già chết tiệt này, trước đây hung hăng như vậy, xem ra lần này có trò hay để xem rồi đây.
Lan Nhã Cát ngẩng đầu thẳng lưng, tiến vào nhà như một bà hoàng.
"Bạch Hùng, ông ra đây cho tôi..."
Tiến vào buồng trong, bà ta có hơi bất ngờ khi thấy phòng chật ních người, hơn nữa những người này, người nào người nấy đều nhìn bà ta bằng ánh mắt hình viên đạn.
Nhìn thấy Bạch Hùng nằm trên giường bệnh, Lan Nhã Cát mắt láo liên: "Thiên Khai, ông làm sao thế này?"
"Có mời bác sĩ đến khám chưa?"
Nếu là lúc trước, thì họ được khen là vợ chồng tình thâm.
Nhưng bây giờ, rõ ràng là mèo khóc chuột giả từ bi.
Cái sừng trên đầu Bạch Hùng có gỡ cũng không ra nổi.
Cả Bạch gia, ai nấy cũng đều cảm thấy trên đầu mình bị nhú lên một cặp sừng dài vô tận.
Bạch Lý Hưng đứng trước giường, cản trước mặt Lan Nhã Cát, sắc mặt hằm hằm đáng sợ.
"Chị dâu, chúng tôi đang bàn chút chuyện, đúng lúc chị lại đến."
Lan Nhã Cát nói: "Sức khỏe Thiên Khai không tốt lắm, các chú tốt nhất nên tìm chỗ khác mà bàn.

Còn tôi không có ý kiến gì cả."
Bạch Lý Hưng mặt hằm hằm: "Tôi không phải muốn chị phát biểu ý kiến, mà là cho chị nghe quyết định của chúng tôi."
Lan Nhã Cát nghe thấy có gì đó không đúng, sắc mặt nghiêm nghị nói: "Bạch Lý Hưng, chú nói vậy là có ý gì?"
"Dù gì đi nữa tôi cũng là vợ của Bạch Hùng, cũng là một nửa chủ nhân của Bạch gia."
"Chủ nhân?" Người nào đó lạnh lùng nói: "Chị xứng sao?"
"Nhìn xem, xem trên tờ giấy kia đã ghi cái gì?" Bạch Lý Hưng hất mặt về phía tờ giấy.
Bạch Hiệu cút khỏi nhà là kết cục đã định, xử lý Lan Nhã Cát như thế nào mới là vấn đề khó.
Chị ta dù sao cũng là cô cả Lan gia, vẫn phải nghe thêm ý kiến của Lan gia.
Nếu Bạch gia trở mặt với Lan gia, cuối cùng sẽ lưỡng bại câu thương.
Bây giờ gạo đã nấu thành cơm, thứ mà Bạch gia muốn chính là giảm bớt tổn thất, về phần ân oán, thời gian còn dài.
Giang Hải không lường trước được những chuyện dơ bẩn này của Bạch gia, đúng là chó ngáp phải ruồi.
Trở về thành phố Giang Tư, Cố Uyển Như không có ở phòng làm việc.
Phải hỏi mới biết, thì ra cô đã bị Lan Kiều kéo đi dạo phố.

Trung tâm thương mại là sản nghiệp của gia đình, niềm đam mê mua sắm của các cô gái chắc chắn khiến bọn đàn ông phải hoảng sợ.
Lúc này, Cố Uyển Như và Lan Kiều đang ở trong một cửa tiệm bán đồ lót.
So với Cố Uyển Như, hai cô gái đang chọn lấy vài bộ cho mình.
Cố Uyển Như cúi đầu nhìn chăm chú thân hình của mình, thở dài.
Size ngực của cô chỉ nhỏ hơn Lan Kiều 1 size, sao thoạt nhìn bên ngoài lại kém nhiều như vậy?
Giang Hải cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, thế nên tới thẳng trung tâm thương mại thôi.
Vừa vào cửa, một bảo vệ vội chạy theo đến trước mặt anh, hăng hái cúi chào: "Chào anh Giang!"
Giang Hải sững sờ, tên nịnh hót này, có cần phải vậy không!
Anh gật đầu: "Có nhìn thấy Cố tổng không?"
Bảo vệ cầm lấy bộ đàm rồi oang oang tìm người.
Giang Hải vội ngăn lại: "Đừng lớn tiếng, cứ làm việc của anh đi."
Mặc dù là sản nghiệp của nhà mình thật, cũng không làm ảnh hưởng đến niềm vui mua sắm của các cô gái.
Nhưng nếu như mình vừa vào cửa đã bị người ta nhận ra, thế nào dọc đường ai cũng tấp vào chào một tiếng Cố tổng.
Thế thì lại thành ra tự vào tủ quần áo của nhà mình mà chọn quần áo mất rồi.
Cố Uyển Như cũng mất cả hứng.
Lầu một toàn trưng bày những mặt hàng xa xỉ, Giang Hải dạo qua một vòng.
Vừa muốn trên lầu hai, anh bỗng dưng cau mày, ánh mắt trở nên sắc bén.
Giang Hải cười lạnh lùng: "Ăn chơi quá cũng là cái tội."
Ở bãi đỗ xe trung tâm thương mại, màu xe của Lan Kiều đúng thật là quá nổi.
Nữ Gia Cát Lượng nổi danh thành phố Giang Tư này đi đâu cũng khiến người khác chú ý.
Còn xe của anh, cũng là chiếc xe tốt nhất thành phố Giang Tư.
Đậu giữa một loạt xe gia đình bình thường, xe anh có hơi sang một tí.
Cạnh xe của Lan Kiều là một người phụ nữ, tuy rằng đeo khẩu trang, nhưng Giang Hải nhìn sơ thôi cũng nhận ra là ai.
Người phụ nữ bị một tên đàn ông cao to lực lưỡng ôm lấy, một tay còn đặt trên đèn pha xe, tư thế vặn vẹo khó coi.
"Anh Huyền, chỉ cần anh làm người phụ nữ kia tàn phế, thì ngoài cái giá tốt mà hai ta đã bàn, tôi sẽ đi chơi với anh lần nữa."
"Một lần chắc là chưa đủ." Gã họ Chu cười dâm đãng, hất hàm về phía cách đó không xa.
Hơn mười chiếc xe gắn máy đang đậu ở khúc cua, mỗi chiếc là hai người ngồi trên xe.
Thoáng thấy cô gái nhìn sang, họ liền giơ ngón giữa ra, kế tiếp là một tràng cười phóng đãng không kiêng nể gì cả, có người còn huýt sáo.
Tất nhiên, không cần cô gái đồng ý, gã họ Chu cũng quyết định hộ cô ta rồi.
Gã ta nói: "Đám anh em này của tôi, cũng muốn “ăn sang” một bữa."

"Vụ này...!người của anh cũng đông quá rồi.

Em đâu phải là loại đàn bà tùy tiện..." Tiếng cô gái õng ẹo.
Anh Huyền nắm lấy cái cằm của cô gái, hất lên, cười lạnh lùng: "Vậy cô là loại đàn bà nào?"
"Không đồng ý cũng được, giá tiền lên gấp đôi."
"Đừng đừng..." Cô gái dịu dàng nói: "Em đồng ý rồi đó được chưa?"
"Nhưng mà..."
"Nhưng cái đầu mày, đánh rắm cũng phải có mùi." Anh Huyền cười lạnh: "Có cái gì thì nói nhanh lên."
Cô gái nói: "Anh kêu em làm gì thì tôi làm cái đó, anh muốn em xoay tư thế nào em cũng nghe theo."
"Nhưng mà, anh phải giúp em xử lí thêm một tên đàn ông nữa.

Anh ta ở rể cho nhà cô ta."
Anh Huyền hút một điếu thuốc, cô gái biết ý, châm lửa cho anh ta.
Anh Huyền nói: "Một tên ở rể sao? Dễ thôi, đánh gãy hai chân của nó, được chưa?"
"Nhưng mà, tôi cũng có điều kiện.

Hầu hạ cho tôi mười lần."
"Mười lần thì mười lần, chỉ cần đánh bọn họ tàn phế, một trăm lần cũng được." cô gái ôm Anh Huyền rồi hôn một cái.
Anh Huyền cũng không hề ngu ngốc, bàn tay anh ta nhanh nhảu chớp lấy thời cơ từ cổ áo luồn sâu vào bên trong: "Thích nhất là bộ dạng hư hỏng này của cô."
Cô gái này không phải ai khác chính là Thiển Lý bị đánh gãy mũi ngày nào.
Phẫu thuật thẩm mỹ lại một cái mũi nhân tạo mới, lòng đầy hận thù, ngay lập tức lập mưu trả thù Cố Uyển Như.
Những tên lưu manh lái motor kia, chừng ba mươi người.
Bộ vầy là muốn Thiển Lý một chọi mười sao?
Thiển Lý sở dĩ đồng ý, lại còn nói “muốn tư thế nào cũng được”, đó là bởi vì, bản thân cô ta có nhu cầu.
Loại đàn bà hư đốn đến tận xương tủy như cô ta, không thể thiếu hơi đàn ông dù chỉ một ngày.
Toàn thân Anh Huyền đề là cơ bắp, dáng vẻ cũng không đến nỗi tệ, mấu chốt là Thiển Lý ăn quen mùi, đã biết mùi vị của Anh Huyền là thế nào rồi.
Đúng hai tiếng đồng hồ, Thiển Lý cũng thỏa mãn đã đời rồi.
Có lên giường với cô ta được hay không, quan trọng vẫn phải coi là người nào.
Trong trung tâm thương mai, Giang Hải tìm thấy hai người Cố Uyển Như, lúc này, họ đang xem đồ dành cho nam.
Ngoại trừ 2 người Cố Uyển Như, điều khá bất ngờ chính là Lan Gia Thác cũng có mặt ở đây.
Lan Gia Thác gặp Lan Kiều một cách trùng hợp, mặt dày sáp tới gần Lan Kiều xin tiền tiêu vặt.
Lan Thương đứng ngoài cuộc, bây giờ Lan gia là do Lan Kiều làm chủ.
Lan Gia Thác vung tiền vào chơi net chơi gái không ít, mỗi lần hết tiền sẽ tìm Lan Kiều xòe tay xin tiền.
Cố Uyển Như và Lan Kiều đi mua sắm, tất cả những thứ mua được đều để cho Lan Gia Thác xách.
Lan Gia Thác cũng không dám rên một tiếng, lén liếc nhìn Cố Uyển Như, vẻ háo sắc biến thái thể hiện ra mặt.
Lan Kiều trừng mắt liếc anh ta một cái, em trai mình đang nghĩ gì trong bụng, cô ta biết rõ nhất.

Thấy Giang Hải đến, Lan Gia Thác cứ như chuột gặp mèo, sợ rụt cổ.
Khúm núm lại gần, nhút nhát gọi anh rể.
Giang Hải nhíu mày, nhưng không lên tiếng.
Cố Uyển Như quay đầu lại nhìn.
Lan Kiều nói: "Nói nhảm gì vậy? Em gọi ai là anh rể?"
Lan Gia Thác nào dám giải thích, các vị đại thần này, ai cũng không thể trêu được.

Nói cái gì anh ta đều nghe theo răm rắp.
Cố Uyển Như mất hứng, kéo Giang Hải đi ra ngoài.
Lan Kiều lạnh lùng nói: "Mày tiêu bao nhiêu tiền chị không quan tâm, sau này ở ngoài đường, đừng xuất hiện trước mặt chị nữa."
Lan Gia Thác vội vàng gật đầu..
Lan Kiều thở dài: "Bùn nhão không gột nên hồ."
So với Giang Hải, Lan Gia Thác chính là người vô dụng.

Lan gia sao lại có đứa con phá gia chi tử như thế.
Nhìn theo bóng lưng Giang Hải rời đi, Lan Kiều thở dài.
Nếu thật là anh rể của Mục Hoành, thì tốt quá rồi.
Lan Kiều rất hối hận, lúc trước làm nhục Giang Hải như thế, triệt để làm đứt duyên phận của hai người.
Năm đó Giang Hải bị người ta chà đạp, sống không hề có tí tôn nghiêm nào.
Hôm nay, anh một bước lên trời, Lan gia đã không còn tư cách trèo cao nữa rồi.
Cũng may mà chuyện Giang gia bị sụp đổ, đầu sỏ không phải Lan gia.

Trận hỏa hoạn kia cũng chẳng dính dáng gì đến Lan gia.
Nếu không thì, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Cùng nhau đi ra khỏi trung tâm thương mại, Giang Hải cười hí hửng, nắm chặt tay Cố Uyển Như.
"Vợ yêu à, có thấy nhớ anh không?"
"Em không nhớ anh tí nào ấy, hai ngày nay ngủ ngon giấc lắm luôn." Cố Uyển Như hừ một tiếng.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Cố Uyển Như biết rõ nhất mình ngủ có ngon hay không.
Nửa đêm tỉnh giấc, nhìn trân trân vào đống chăn nệm góc tường.
Giang Hải đi cùng Tạ Hương Lam, hay là họ đi kết hôn rồi, điều này làm cho cô chẳng thể nào ngủ được.
Khi Lan Kiều hẹn cô dạo phố, phản ứng đầu tiên của Cố Uyển Như là mình sẽ mua cho Giang Hải thêm mấy bộ quần áo.
Suy nghĩ đầu tiên là mua cho anh, chứ không phải mua cho mình.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng, Thiển Lý vô tình nhìn qua thấy Cố Uyển Như.
"Anh Huyền, chính là bọn họ." Thiển Lý chỉ vào Giang Hải: "Cái tên đàn ông kia cũng ở đây."
.

Bình Luận (0)
Comment