Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 117


Lúc này, trên đường cao tốc hướng đến thành phố Giang Thanh, có 8, 9 người đang trông ngóng ở ngã ba, rất không kiên nhẫn.
Tần Hiên ngậm điếu thuốc, nheo mắt, kiễng chân ngóng nhìn.
"Mấy tên này lái xe sao mà chậm thế không biết?"
"Từ thành phố Giang Thanh đến mà phải lâu như thế sao?"
Lôi đại ca gióng trống khua chiêng triệu tập đàn em, tin tức lập tức truyền đến thành phố Giang Tư.
Thời gian này, Thất Hồn lại càng tăng thêm không ít khó khăn đối với việc huấn luyện của mình.
Có được sự cho phép của Giang Hải, thậm chí còn truyền lại cho anh ta một bộ võ giả tâm pháp.
Điều này khiến đám lưu manh này phấn khích chết đi được, tập luyện xong, sợ là không tìm được đồi thủ thích hợp.
Những người của Thiên Ưng Môn thật ra là có thể, chẳng qua Tần Hiên tự mình biết mình, nếu anh ta dám khiêu khích, sợ là 8 phần cơ thể sẽ không còn nguyên vẹn.
Tần Hiên vừa nghe, Lôi đại ca muốn phái đại đội ngũ đến gây sự, thì vô cùng phấn khích.
Anh Lôi đúng là người tốt, mang tới nhiều bao cát cho anh ta luyện tập như vậy.
Kim Thâu đứng ở một bên, lười biếng uể oải mà gãi mông: "Anh Hiên, chúng ta đã nói rồi đấy nhé, một mình tôi gánh 10 tên."
"Ra chỗ khác chơi đi." Tần Hiên trừng mắt: "Còn không biết đến có bao nhiêu người, cậu đã muốn giành lấy 10 người rồi?"
"Anh Hiên, tôi nói như vậy là ít lắm rồi, nếu mà nói thẳng ra, tôi muốn bảo mọi người đều trở về đi, việc này để một mình tôi làm là được rồi." Kim Thâu vặn vặn cái cổ nói.
Đám người Kim Thâu, dù sao cũng là lưu manh hoàn lương, mỗi ngày đều làm công việc bảo vệ, lại còn phải mỉm cười hì hì với người khác, làm sao mà chịu nổi.
Thật không dễ gì mới có mấy người đến cửa bới lông tìm vết, phải chơi cho thật đã mới được.
Mặc dù Tần Hiên là người đánh giỏi nhất, Kim Thâu vẫn không sợ.
Trước đây Giang Hải từng nói, không được tranh đấu nội bộ.
"Kim Thâu, cánh cậu đủ cứng rồi đúng không?" Tần Hiên xắn ống tay áo: "Có cần ông đây giúp cậu giãn gân cốt?"
"Tới đây!" Kim Thâu đứng trước mặt Tần Hiên: "Tôi phải nhận thua người bao nuôi như anh sao."
Trong đám người lưu manh hoàn lương, Kim Thâu là người tập luyện chịu khó nhất, thực lực cũng tăng nhanh nhất, đến nỗi Giang Hải cũng khải khen ngợi.
Trong mắt Kim Thâu lóe lên tia gian xảo, Tần Hiên hoài nghi, tiểu tử này hôm nay lá gan bị "phát phì" rồi.
Vừa suy nghĩ một lúc đã hiểu ra rồi.

Nếu như Tần Hiên ra tay đánh người, Kim Thâu chỉ cần một cuộc điện thoại, chắc chắn Giang Hải sẽ bắt anh ta trở về hỏi tội.
Mấy cái bị thịt từ thành phố Giang Thanh đến chắc chắn là sẽ chẳng còn phần cho anh ta chơi nữa.
"Đến rồi, đến rồi, mọi người nhìn xem có phải mấy bị thịt kia đến rồi không?"
Không biết ai hét lên, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người đến trạm thu phí cao tốc.
Đám người Tần Hiên, coi đám người thành phố Giang Thanh này như là một bàn thức ăn.

Chiếc xe chở bọn chúng, đương nhiên chính là hộp đựng đồ ăn rồi.
Mười mấy chiếc xe 9 chỗ đang xếp hàng chờ qua cao tốc.
Tần Hiên vui vẻ, nhìn tình hình này, khả năng phải có trên dưới trăm người, anh Lôi đúng là hào phóng mà.
Kim Thâu ánh mắt liếc dọc: "Bây giờ xem ra không được rồi, nhiều như vậy, tôi muốn 20 người."
"Đi chỗ khác chết đi." Tần Hiên hừ một tiếng, đội ngũ này, càng ngày càng không dễ dạy nữa rồi, Giang Hải không cho phép động thủ khi quản giáo, hiện giờ một chút lực uy hiếp cũng không có.
Kim Thâu không hề để ý: "Vậy thì đua đi, xem ai có thể làm được nhiều hơn."
Đoàn xe chậm rãi chạy đến, đến gần mới phát hiện, giữa đường có mấy khúc gỗ chặn đường.
Ven đường, có 8, 9 người đang đứng, chính là không có ý tốt dò xét bọn chúng.
Loại ánh mắt này, giống như một con sói nhìn thấy một con cừu non vậy.
Trên xe có một người nhô đầu ra, rất là ngang ngược kiêu ngạo: "Chao ôi, lũ đần độn kia, chuyển gỗ ra chỗ khác đi, đừng chắn đường đi của ông lớn đây."
Đám người Tần Hiên thờ ơ.
Người trên xe lập tức hùng hùng hổ hổ.
Trong xe, một tên lưu manh nhìn có vẻ thông minh lanh lợi nói: "Này cmn không phải là chặn đường cướp bóc đấy chứ?"
Còn không nói, anh ta vừa nói ra, tất cả mọi người đều cảm thấy giống.
Trong xe, mấy người liếc nhìn nhau, đồng thời hiện ra vẻ mặt bỉ ổi hèn hạ.
"Cướp được đến trên đầu ông đây rồi, lá gan cũng thật không nhỏ.


Cho đám người này biết rõ, ông đây là đại ma vương có tiếng chặn đường cướp của."
"Không phải nói là thành phố Giang Tư không có ai dám vi phạm pháp luật sao? Đây lại là cái gì?"
"Đây là thiên đường mà trong truyền thuyết nói sao, người nào đến gây sự sẽ tặng cho kẻ đó cái mồ?"
Một kẻ lưu manh bộ dáng cầm đầu nói: "Đừng nghe bọn chúng nói bậy, ở đâu mà không có thế lực ngầm chứ?"
“Bạn bè cùng đường với chúng ta, dù sao thì vẫn cần ăn cơm, chẳng lẽ những ông lớn ở thành phố Giang Tư trước đây đều đến công trường vác gạch hết rồi sao?"
Bọn họ không hề biết, đám người Kim Thâu thật sự không ít người đi khuôn gạch.
"Nhưng mà........!hôm nay đã cướp đến đầu chúng ta, vậy thì đành dạy dỗ chúng làm người thế nào đi."
Mấy người xuống xe, liền cùng người ở mấy xe đằng sau trao đổi.
Chẳng mấy chốc, mười mấy người đi về phía Tần Hiên, trong tay còn mang theo mấy thứ hung khí như côn, dao, dao găm các loại.
"Mấy cái khúc gỗ kia là chúng mày bày ra?" Một tên lưu manh dẫn đầu dùng lưỡi dao chỉ vào một người trong đám người.
Người đó gật gật đầu, không nói đòi tiền, cũng không nói cho qua.
"Cmn, nhanh chóng chuyển đi cho ông đây, chậm một giây, ông đây chặt đứt chân chó của mày."
8, 9 người nhìn chằm chằm đánh giá tên cầm đầu này, rất là không có ý tốt.
Tên cầm đầu căng thẳng đến rúm đít lại, đám người này nhìn cứ như gã không mặc quần áo vậy.
"Ông đây đang nói chuyện với chúng mày đó, điếc à?"
Tần Hiên tiến lên trước, rất khách sáo hỏi: "Các vị đại gia, là từ thành phố Giang Thanh tới sao?"
"Phải thì làm sao?"
"Biết ông đây từ thành phố Giang Thanh đến còn dám chặn đường."
"Tìm chết."
Vừa nói xong, nụ cười của Tần Hiên càng trở nên mê người.
Tên cầm đầu này cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhíu mày nói: "Chúng mày làm sao biết được bọn tao từ thành phố Giang Thanh tới?"
Kim Thâu cười lên không có ý tốt: "Các vị đại gia, chúng tôi đã đợi các vị rất lâu rồi."

"Nắng to như thế này, người cũng bị cháy nắng cả rồi."
"Có thể thương lượng chút, thưởng cho chút tiền mua ít đồ uống lạnh, lát nữa chúng tôi sẽ xuống tay nhẹ nhàng hơn."
Tên cầm đầu hừ một tiếng: "Quả nhiên là cản đường xin ăn, chúng mày cũng thật là trâu bò.

Có biết bọn tao là ai không?"
Vừa nói xong, vẫy tay về sau.
Đằng sau xe lập tức có một đám người hùng hổ xuất hiện, người nào người nấy cũng xăm trổ hình rồng hình hổ.
Nước miếng của Kim Thâu như muốn chảy ra ngoài: "Thật là nhiều người, thật tốt, thật là tốt."
"Anh Hiên, cũng đừng quan tâm bao nhiêu người nữa, thả ga mà làm đi."
Tần Hiên ừ một tiếng: "Lúc nữa ra tay nhẹ chút, anh Giang đã nói rồi, không nên giết người."
"Biết rồi, biết rồi." 7, 8 người còn lại đồng thời đáp ứng.
Đám lưu manh từ thành phố Giang Thanh tới cảm thấy vô cùng khó chịu, cmn, coi ông đây thành dê béo sao?
Không nhìn xem có bao nhiêu người đến? Mỗi người nhổ một miếng nước bọt cũng có thể làm các người chìm chết.
Người ở thành phố Giang Tư, đầu óc đều bị lừa đá rồi sao?
Tên lưu manh xem ra còn thông minh nhanh nhạy hơn một chút kia đã nghe ra có điểm không hợp lý rồi.
Gã ta chớp chớp mắt: "Đại ca à, hỏi thử xem bọn chúng là ai? Sao em cảm thấy như là cố tình đến đợi chúng ta vậy.

Xung quan đừng có mà lại có mai phục nhé."
"Này, mày tên gì? Chết dưới tay tao không thể là hàng vô danh tiểu tốt được." Tên cầm đầu vô cùng liều lĩnh, dùng lưỡi dao chỉ vào mũi Tần Hiên.
Thái độ Tần Hiên vô cùng kính cẩn: "Tôi tên Tần Hiên, ở thành phố Giang Tư, rất nhiều người đều gọi tôi một tiếng anh đó."
"Tần Hiên......!ừ, không tồi."
"Nhanh dời mấy khúc gỗ kia sang một bên, đừng làm lỡ chuyện của ông đây, nếu không.........."
"Khoan........."
"Tần Hiên?"
Tần Hiên cười: "Là tôi!"
"Mày chính là Tần Hiên?"
"Không sai, không thể sai được.


Thành phố Giang Tư còn chưa có ai dám giả mạo tôi."
"Đệch............"
Gây sự cả nửa ngày, người chặn đường lại là Tần Hiên.
Chuyện đầu tiên anh Lôi bảo bọn họ khi đến thành phố Giang Tư chính là trừng trị tên Tần Hiên này.
Tên thối thây này, chết tử tế không muốn lại chủ động tìm đến tìm chết đây.
Tên cầm đầu cười lớn: "Biết bọn tao là ai không?"
Kim Thâu cướp lời: "Không biết."
"Bọn tao là........"
Vừa mở miệng Kim Thâu tiếp tục nói: "Tao chỉ cần biết mày có thể chịu đòn được bao nhiêu thôi."
"Chịu cái gì cơ?" Tên cầm đầu còn chưa phản ứng lại, sau khi hiểu ra thì mặt tái nhợt.
"Mày cmn nói cái gì?"
"Các anh em, nó chính là Tần Hiên, cho nó thành tàn phế đi."
Tất cả mọi người đều phát hỏa, nhìn về Tần Hiên.
Tần Hiên ngược lại già rồi mà còn không biết thẹn, gãi gãi đầu, đối với Kim Thâu nói: "Nhìn đi, vẫn là anh đây có tí tiếng tăm, chỉ tên nói họ muốn cùng anh đây mài giũa.”
"Các chú em dẹp sang một bên đi, bọn chúng là muốn khiêu chiến với tôi đấy."
Nói xong, Tần Hiên chạy vọt vào đám người, nghênh tiếp ánh mắt hoảng sợ của tên cầm đầu chém ra một quyền.
Nắm đấm thường dùng đấm bao cát lập tức dừng ở nửa khuôn mặt tên cầm đầu, mũi gã đau nhức, trở mình ngã lăn ra ngoài.
Ngã lăn ra đất che lấy cái mũi, miệng mũi rủ nhau ăn trầu, một nắm đấm này, làm gã vô cùng khó chịu, trực tiếp hôn mê.
Nói đánh là đánh, không chút ngập ngừng.
Tần Hiên vẫy tay: "Cùng lên đi, đến cũng đến rồi, sao phải khách sáo?"
Kim Thâu vừa nhìn, xắn tay áo vọt lên.
Một trận gà bay chó sủa.
Đám lưu manh từ thành phố Giang Thanh vốn tưởng giết Tần Hiên dễ như trở bàn tay, nhưng đây lại là cả trăm người không dấu lại được mười người.
Tuyệt đối không thể ngờ rằng 8, 9 người này đều không phải người..

Bình Luận (0)
Comment