Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 139


Tất cả mọi người trong phòng đều hít sâu một hơi, bọn họ chưa từng thấy có người được Nghiệp Gia tự mình đến đón tiếp?
Tuy Nghiệp Gia là cao thủ đứng thứ nhất dưới tay Bàng đại ca, nhưng trong thế giới ngầm ở thành phố Giang Thanh không ai không biết anh ta là anh em kết nghĩa của Bàng đại ca.
Có thể nói ở trong thế giới ngầm của thành phố Giang Thanh không ai có thể làm cho Nghiệp Gia tự mình đến nghênh đón.

Ngay cả lúc Lôi đại ca gặp Nghiệp Gia cũng không thể kiêu ngạo nổi.
Tất cả mọi người trong phòng đều đang ngây ngẩn cả người.

Mấy người của Lôi đại ca phản ứng nhanh hơn một chút, sắc mặt bọn họ đều trắng bệch.
Như vậy chứng minh điều gì?
Đối với Bàng đại ca mà nói, Giang Hải chính là một người giết không được cũng đắc tội không nổi.

Giang Hải có bản lĩnh lớn đến mức làm cho Bàng đại ca cũng phải kiêng kị.
Lúc nãy Lão Phúc còn chưa nói xong, lúc mọi người đang kinh ngạc, Lão Phúc lại nói: "Nghe nói cậu Giang đã tới thành phố Giang Thanh rồi, anh Bàng vô cùng vui vẻ, anh Bàng sẽ đích thân mở cửa xe cho cậu Giang."
“….”
Lôi đại ca cảm thấy mình bị ù tai rồi.
Bàng đại ca tự mình mở cửa xe cho Giang Hải?
Không, không thể nào, đây chỉ là một câu khách sáo mà thôi.
Nhưng, mặc dù chỉ nói một câu khách sáo đi nữa thì thái độ này của Bàng đại ca thật sự quá mức nhún nhường rồi.
Ông ta đối đãi với Giang Hải như một người ngang hàng với mình.

Thậm chí, địa vị của Giang Hải còn vượt qua cả bọn họ.
Quả thực rất khủng bố.
Rốt cuộc Giang Hải có lai lịch như thế nào?
Dựa theo biểu hiện của Bàng đại ca, có lẽ là ông ta biết về Giang Hải nhiều hơn Lôi đại ca rất nhiều.
Bàng đại ca không phải đang kiêng kị Giang Hải.
Mà là ông ta cảm thấy bị uy hiếp nên đang sợ hãi.
Giang Hải cười cười: "Nếu đã đến thành phố Giang Thanh, khẳng định phải xử lý một số việc."
"Có người nói muốn mời tôi ăn cơm nên tôi đến rồi."
"Nhưng mà..."
Nụ cười của Giang Hải dần đọng lại.
"Nhưng mà...!dường như tôi không được hoan nghênh cho lắm..."

Nghĩ đến lời nói lúc trước của quân sư quạt mo, sắc mặt của Lôi đại ca đột nhiên thay đổi, cả người ông ta cứng lại.
Hiện giờ, thể diện không đáng một đồng nào.

Giữ mạng mới là chuyện quan trọng.
"Không không không, được mời cậu Giang ăn cơm là vinh hạnh của tôi."
"Cậu Giang, tôi thấy cậu không cần đi đến chỗ Bàng đại ca làm phiền anh ta đâu, cậu hãy ở lại chỗ tôi đây dùng chút rau dưa đạm bạc đi."
Nực cười, Bàng đại ca muốn mượn sức Giang Hải, Lôi đại ca há có thể để cho ông ta toại nguyện.
Tên cáo già họ Bàng kia cho Nghiệp Gia tự mình đến nghênh đón, mà ông ta lại nói sẽ tự mình mở cửa xe, một bộ muốn nịnh bợ Giang Hải lên đến trời.
Thấy Giang Hải ngoài cười nhưng trong không cười, Lôi đại ca lại nói: "Thành phố Giang Thanh, cũng chỉ có vài đầu bếp tốt như vậy."
"Cậu Giang ăn cơm ở đâu đều giống nhau mà."
"Tôi nghĩ cậu Giang không cần đi đâu."
Quân sư quạt mo nhanh nhẹn kéo áo Nam Chiến một cái.
Nam Chiến lập tức nói: "Cậu Giang, ngày đó sau khi tôi trở về bẩm báo, anh Lôi vẫn luôn chờ cậu đến nhà làm khách."
"Cơm ở thành phố Giang Thanh này, cậu Giang thích ăn ở đâu cũng được."
"Anh Lôi rất có lòng hy vọng cậu ở lại đây thêm vài ngày, càng lâu càng tốt."
Bọn họ đang có ý gì đây? Đang muốn giao cả nửa địa bàn của thành phố Giang Thanh này cho anh à?
Chuyện này thật làm cho Giang Hải khá bất ngờ.
Giang Hải nhìn Báo Gấm: "Tất cả các người cũng hoan nghênh tôi?"
"Đương nhiên, tất nhiên là hoan nghênh rồi." Lôi đại ca lập tức nháy mắt ra hiệu cho Báo Gấm.
Báo Gấm cắn răng, nói không một lời nào.
Hiện giờ anh ta đang nằm trên giường bệnh, mà tất cả đều do Giang Hải ban tặng.
Lúc này, vết thương còn chưa lành, chẳng lẽ phải anh ta còn phải cảm ơn Giang Hải sao?
Giang Hải, chính là kẻ thù của anh ta.
Báo Gấm làm không được.
Giang Hải lạnh nhạt cười: "Anh Lôi xem, vẫn có người không chào đón tôi."
Sắc mặt Lôi đại ca vàng như nến, nhất thời không biết làm thế nào mới tốt.
Giang Hải nói: "Có ăn cơm hay không cũng không quan trọng."
"Anh Lôi, hôm nay tôi đến là có việc muốn làm phiền anh."
"Chuyện của cậu Giang, nhất định tôi sẽ giúp." Lôi đại ca lập tức tỏ thái độ.
"Cho dù Bàng đại ca không nể mặt, chuyện mà cậu Giang muốn làm, tôi cũng nhất định nghĩ cách làm cho bằng được."
Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt của Lão Phúc đang đứng một bên lập tức trầm xuống, nhưng, ông ta vẫn nhịn không lên tiếng.

Lôi đại ca đã bất chấp đến mức này rồi.
Ngay cả địa bàn mà mình lăn lộn nửa đời người mới có được cũng có thể chắp tay đưa cho người khác, vì giữ lại một mạng thật sự chuyện gì cũng có thể làm được.
Giang Hải nói: "Tập đoàn Uyển Như sẽ hợp tác cùng vài tập đoàn thế gia ở thành phố Giang Thanh, tôi muốn nhờ anh Lôi hỗ trợ theo dõi chút tin tức."
"Nếu như có người đui mù, anh cứ nói cho tôi biết."
Lôi đại ca hơi sửng sốt, nhưng vẫn không ngừng gật đầu đồng ý.
Sau đó Giang Hải lại xoay người, chậm rãi rời đi cùng Lão Phúc, không cho Lôi đại ca cơ hội kịp giữ lại.
Cho đến khi Giang Hải đi xa, Lôi đại ca mới thở ra một hơi hồi phục tinh thần.
Chẳng lẽ Giang Hải đến thành phố Giang Thanh không phải để đoạt địa bàn?
Cậu ta tìm đến mình chỉ bởi vì tập đoàn Uyển Như có thương vụ phải phát triển ở thành phố Giang Thanh?
Những kẻ đui mù?
Chẳng lẽ Giang Hải còn không xử lý được?
Ẩn ý sau lời nói của Giang Hải rõ ràng là, nếu Lôi đại ca đui mù giở trò với mình, vậy thì ông ta cứ chờ chết đi là vừa.
Lôi đại ca nhớ kỹ, chỉ cần là ai có quan hệ với tập đoàn Uyển Như, ông ta đều bật đèn xanh.
Nếu có kẻ nào đui mù, có thể giúp một tay, tuyệt đối không được khoanh tay đứng nhìn.
Lôi đại ca lớn tiếng nói: "Lập tức dặn dò các anh em, nếu có ai gây xích mích gì với tập đoàn Uyển Như, thì tự mình tìm một nơi đập đầu tự sát đi cho bớt chuyện, miễn cho ông đây phải dùng đến gia pháp."
"Còn nữa, chỉ cần là người của tập đoàn Uyển Như, tất cả các người phải cung kính đón tiếp, cho dù đối phương chỉ là một nhân viên bình thường cũng tuyệt đối không thể động vào."
"Nếu như có ai gây ra phiền phức cho ông đây, vậy thì lo chuẩn bị hậu sự cho mình đi."
Lôi đại ca không dám đùa giỡn với loại sát thần chân chính như Giang Hải.
Đám người Nam Chiến tất nhiên cũng không dám giở trò.
Báo Gấm đang nằm trên giường bệnh cũng hiểu được, mối thù khắc cốt ghi tâm này, đời này anh ta cũng đừng nghĩ đến chuyện trả lại nữa.
Dưới lầu, Nghiệp Gia đứng ở một bên xe cung kính mở cửa xe cho Giang Hải.
"Cậu Giang, chân của anh Bàng có tật, không tiện tự mình nghênh đón cậu."
Nghiệp Gia khách sáo giải thích một câu, Giang Hải gật gật đầu: "Làm phiền rồi."
Hiện giờ phương Đông này nhìn như yên bình.
Nhưng ẩn dưới sự yên bình này lại có rất nhiều thế lực, vì lợi ích mà đấu đến mức ngươi chết ta sống, bọn họ cũng đã quen rồi.
Tập đoàn Uyển Như phát triển ở thành phố Giang Tư đã bị đe dọa rất nhiều lần, nhưng thế giới ngầm lại không phải là thứ mà một người phụ nữ nhu nhược như Cố Uyển Như có thể đối phó được.
Cho nên, tập đoàn Uyển Như muốn vươn ra khỏi thành phố Giang Tư, nhất là phát triển đến thành phố Giang Thanh.
Giang Hải phải đánh tiếng một chút, tránh cho cho bọn đạo chích tép riu này gây phiền phức cho bà xã của anh.
Giang Hải không hề có hứng thú đối với thế giới ngầm của thành phố Giang Thanh.

Chỉ cần không ảnh hưởng đến tập đoàn Uyển Như, Giang Hải cũng sẽ không cướp bát cơm trên tay người khác làm gì.
Những lời Giang Hải đã nói lúc còn ở trên lầu, tất nhiên Lão Phúc có thể nghe hiểu được.
Sau khi Giang Hải lên xe ông ta lập tức nói với Đường Tuấn.
Nghiệp Gia gật gật đầu sau đó cũng lên xe.
Nghiệp Gia đại biểu cho Bàng đại ca, thậm chí có thể thay ông ta quyết định rất nhiều chuyện.
Lúc này anh ta cũng thay Bàng đại ca tỏ thái độ, chỉ cần có chuyện Giang Hải cần đến Bàng đại ca thì cứ việc dặn dò.
Giang Hải mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Nghiệp Gia hơi kinh ngạc, thoạt nhìn Giang Hải vẫn còn trẻ như vậy, không biết làm sao có thể luyện ra được võ công cao đến mức này.
Trên người Giang Hải tỏa ra khí chất trầm ổn, không nên xuất hiện trên người của một thanh niên còn trẻ tuổi như vậy mới phải.
Còn trẻ đã chín chắn, lại vô cùng cẩn thận.
Trên chiếc xe phía sau.
Tần Hiên đang cảm thấy cả người mình căng cứng đến run rẩy, nhưng mà thật may quá, bọn họ không hề gặp nguy hiểm gì cả.
Anh ta thật sự không ngờ hai đại ca gạo cội của thành phố Giang Thanh, lại có thể cung kính khom lưng chùng gối trước mặt Giang Hải như vậy.
Bọn họ chính là đại ca của thế giới ngầm ở thành phố Giang Thanh sao? Còn ngoan ngoãn hơn mấy con chó Nhật nữa.
La liếm vô cùng nhiệt tình.
Thật sự từ đầu đến cuối, Giang Hải còn chưa nói ra một câu nặng lời nào.
Vậy mà Lôi đại ca lại bày ra vẻ mặt kiêng kị sợ hãi đến vô cùng chân thật.
Những lo lắng mà anh ta nghĩ tới trên đường tới đây, hiện tại đã hoàn toàn bị bỏ sau đầu.
Anh ta chỉ cảm thấy vô cùng hưng phấn.
"Tự đại, kiêu căng, ngang ngược, kiêu ngạo...."
Tần Hiên nhớ tới một câu nói mà Tần Hạo đã từng nói với mình.
"Nếu có đủ thực lực, tất cả những thứ này đều có thể được dùng một từ để khái quát."
"Cá tính."
Không chỉ có Lôi đại ca, ngay cả Bàng đại ca cũng khách sáo như thế.
Đương nhiên, Tần Hiên sẽ không cho rằng Bàng đại ca thực sự sẽ mở cửa xe cho Giang Hải.
Nhưng thái độ khiêm nhường của ông ta rất rõ ràng.
"Bàng đại ca cung kính với anh Giang như thế, rốt cuộc anh Giang có thân phận như thế nào vậy?"
Hiện tại sự sùng bái đối với Giang Hải trong lòng Tần Hiên đã dâng tràn như nước vỡ đê, ít nhất ở tỉnh Hải Đông này, Giang Hải chính là thần.
"Anh Giang, thật sự chỉ là người ở rể nhà Cố tổng thôi sao?"
Vấn đề này ngay cả Giang Hải cũng không phủ nhận.
Thậm chí, Giang Hải tỏ vẻ rất kiêu ngạo vì mình đang ở rể nhà Cố tổng, không hề cảm thấy có chút mất mặt nào.
Tên đàn em lái xe nói: "Anh Hiên, chuyện của anh Giang chỉ còn kém để cho biên kịch viết thành truyền thuyết nữa thôi."
"Ồ? Còn có truyền thuyết gì nữa, nói tôi nghe một chút." Tần Hiên hỏi.
Một Tên đàn em khác lập tức chen lời: "Không không không, anh Giang quả thực chính là truyền thuyết rồi."
Sau đó tên đàn em này dùng giọng điệu như đang kể chuyện giang hồ thần thoại kể Giang Hải cắm sừng người ta như thế nào, lại kể chuyện anh làm giàu bằng cách cho ‘mượn giống’ ra sao.
Nghe xong khóe miệng của Tần Hiên không ngừng giật giật.

Cho ‘mượn giống’?
Vậy con của Ngô Mẫn nhà họ Ngô ở thành phố Giang Tư thật sự là ‘mượn giống’ của Giang Hải?
Chẳng trách người đầu tiên hợp tác với tập đoàn Uyển Như chính là Ngô Mẫn.
Như vậy người phát ngôn của tập đoàn tài chính Hàn Quốc cũng ‘mượn giống’ của Giang Hải.
Thảo nào các dự án của Hàn Quốc đều khăng khăng phải giao cho tập đoàn Cố thị.
Nhưng...
Chuyện này...!chuyện này...!sao có thể xảy ra.
Tại sao Ngô Mẫn lại đi ‘mượn giống’ của Giang Hải?
Giang Hải còn bán **** ***** cho người bên Hàn Quốc?
"Còn nữa..."
Tên đàn em kia lặng lẽ cười: "Mười mấy năm trước anh Giang đã có hôn ước với Lan Kiều."
"Chuyện này...!anh còn chưa biết phải không?"
Vì biết được một vài chuyện mà người khác không biết, nên tên đàn em này tự hào đến mức sắp dùng lỗ mũi để nhìn đường rồi.
Tần Hiên hoàn toàn bối rối...
Chẳng trách Lan Kiều vì hợp tác với tập đoàn Uyển Như, mà như sắp giao cả gia tài của Lan gia ra luôn rồi.
Làm ra thế trận lớn như vậy, thì ra đây là sính lễ à?
Xe của Bàng đại ca vững vàng chạy về vùng ngoại ô.
Đến một biệt thự dưới chân núi non xanh nước biết, Bàng đại cađang đứng trước cửa, hai tay chắp lại đặt trước bụng, chào đón Giang Hải đến.
Lão Phúc mở cửa xe cho Giang Hải: "Cậu Giang, mời."
"Ông khách sáo rồi."
Giang Hải gật đầu, cũng không quá mức kiêu ngạo.
Người đã kính mình một thước thì không cần phải đòi một trượng.

Sự khách sáo tối thiểu thì nhất định phải có.
Anh ngẩng đầu lên đã thấy một bảng hiệu lớn được khắc hai chữ "Thiên Địa" đập vào mắt.
Giang Hải lắc đầu cười nhạo.
Hai chữ này đối với Bàng đại ca mà nói là một thứ có vẻ như rất tri thức, chẳng qua là học đòi văn vẻ, còn ông ta có được bao nhiêu chữ nghĩa trong đầu thì sự thật là không nhiều lắm.
Hai chữ này chính là từ thiên địa, chẳng qua cách viết phức tạp hơn nhiều mà thôi.
Có một vài người cố ý muốn vẽ vời ra những chữ làm người khác đọc không hiểu, để ra vẻ chính mình rất ngầu, rất học thức.
Mà ngay lúc này Bàng đại ca đang đứng ở phía dưới hai chữ thiên địa kia, trên mặt mang theo nụ cười mỉm đón tiếp Giang Hải.
Giang Hải nói: "Anh Bàng, hai chữ này thật khó lường."
Bàng đại ca nói: "Một người bạn của tôi viết đấy, thật sự hai chữ này trông rất lạ mắt, rất có khí chất nên tôi mượn đến làm bảng hiệu."
Ông ta không hề đề cập tới ý nghĩa của hai chữ này, Giang Hải cũng chỉ nở nụ cười.
Anh thản nhiên nói: "Thiên Địa, anh Bàng, anh đúng là tuổi già nhưng tâm không già, chẳng lẽ còn đang lo lắng cho nước non thiên hạ?"
Anh vừa dứt lời, Bàng đạica cũng vô cùng bất ngờ, bởi vì thật sự là không đến Giang Hải lại có thể nhận ra hai chữ này..

Bình Luận (0)
Comment