Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 162


Đồng tử của Trác Tiêu đã giãn ra, sinh mạng nhanh chóng kết thúc.
Một cú đấm, vẻn xẹn chỉ một cí đấm, Thất Hồn thậm chí còn không thèm rút kiếm.
Ông ta há miệng ra, chỉ nói được một chữ, ngay sau đó, phun ra một ngụm máu tươi, trong đó dường như còn có lẫn cả nội tạng bị vụn nát.
"Cậu là, là cổ...!Cổ võ giả..."
Trong lòng ông ta vẫn không cam lòng, nhưng vẫn chưa kịp nói hết lời, cả người co quắp, dần dần lịm đi, không một tiếng động.
Nhưng Thất Hồn không lộ ra cảm xúc gì, lạnh nhạt nói: "Ông biết hơi trễ, chẳng qua..."
Trác Tiêu đã chết, lời Thất Hồn muốn nói là “ông đoán sai rồi”.
Tâm pháp cổ võ giả, vốn không hoàn chỉnh, nhiều thiếu sót, cho dù thiên phú có cao hơn nữa, thì luyện cả đời cũng không có thành tựu.
Có điều, thành tựu mà chúng ta đang nhắc tới, là dùng ánh mắt của Thất Hồn mà đánh giá.
Trên đường, hỗn chiến vẫn diễn ra ác liệt như cũ, có điều đây là đứng trên cương vị người nhà họ Trác mà nói chứ đám người Kim Thâu chẳng hề hấn gì.
Đám người Kim Thâu đều giống như điên, qua lại trong đám người, quyền cước tung bay, mỗi một lần ra tay tất sẽ kéo theo một tiếng hét thảm của đối thủ.
Khi Trác Tiêu tiến về phía Giang Hải, không ít đàn em dường như thấy được chút ánh sáng rạng đông.
Cả đám cũng rống giận phản kích.
Nhưng khi thấy Trác Tiêu bị đánh gục xuống đất, tất cả mọi người đều bối rối.
Đây là tình huống gì, Trác Tiêu, quỳ xuống?
Ông ta là tới để đòi lại công đạo cho con trai, tại sao, tại sao lại quỳ xuống?
Không ai có thể đến kiểm tra, nên không biết Trác Tiêu vốn đã chết.
Tất cả mọi người tuyệt vọng, ngay cả Trác Tiêu cũng quỳ xuống, bọn họ đâu còn tư cách phản kháng.
"Đừng...!Đừng đánh nữa...!Tôi nhận thua..."
"Ai da...!Mẹ ơi..."
"Bụp..."
Một người khác quỳ xuống trước mựt Kim Thâu: "Đại ca, tôi nhận thua, đừng đánh nữa, đánh nữa thì tôi chết mất."
Kim Thâu còn tưởng gã này có chiêu thức cổ quái gì muốn tập kích mình, không ngờ lại là nhận thua.
"Đứng lên đi." Kim Thâu khách sáo đỡ gã côn đồ này dậy.
Gã ta cảm động rung rưng, sớm biết như vậy, vừa rồi lúc Kim Thâu lao tới đã quỳ xuống trước có hơn không.
Kim Thâu này là người tốt, biết khoan dung với tù binh.
Nhưng gã mới vừa đứng lên, quả đấm như trời giáng đã ập xuống mặt của gã.
"Đại ca, đừng đánh nữa...!Tôi đã đầu hàng rồi..."
"Đầu hàng? Tôi không chấp nhận." Kim Thâu xuống tay càng mạnh hơn.
Trong xe, người thanh niên kia cũng nhìn thấy tình huống trước mặt, người bên Trác Tiêu bị đánh như con.
Ở góc độ này, anh ta cũng không thấy được Trác Tiêu quỳ ở kia đã chết.

"Trác Tiêu lần này gặp phải kèo cứng rồi." Người thanh niên cười nhạt.
"Những người này, đều là tinh anh của nhà họ Trác?"
"Thật là buồn cười!"
Lúc này tên đàn em bên cạnh hỏi: "Lão đại, vẫn chưa ra tay sao?"
"Cái này...!bị đánh cũng quá thảm rồi."
Người thanh niên ừ nhẹ một tiếng.
"Bảo mấy đứa không cần nương tay.

Để cho người nhà họ Trác nhìn một chút, mặc dù cùng đến từ Đông Nam, nhưng điểm khác nhau giữa nhà họ Hoắc và nhà họ Trác rốt cuộc là ở chỗ nào."
"Rõ chưa?"
Tên đàn em vội vàng nói: "Dạ, lão đại!"
Xoạt xoạt...
Trong đội xe phía sau, tất cả cửa xe mở ra trong nháy mắt, một đám côn đồ mặc đồ đen bước xuống.
Quần áo đồng nhất, bước đều, cầm theo vũ khí, gậy gộc.
"Anh Giang, bọn họ còn có người tiếp viện, lần này để cho chúng tôi lên đi?"
"Á đù, ở đâu ra lại có hơn một trăm người nữa, quá đã."
"Anh Giang..."
Giang Hải nheo mắt, người của thế lực ngầm đây hử? Sao ăn mặc lại giống như mấy tên bán hàng đa cấp vậy.
Anh chậm rãi, gật đầu một cái.
"Mười người..."
Có người vui cũng có người buồn, mười người lập tức bước ra khỏi hàng, không chút do dự vọt tới.

Vẫn không cho người khác có cơ hội ra tay như cũ, sắc mặt hằm hằm như thể vợ mình bị người ta bắt nạt vậy.
Người nhà họ Hoắc, sau khi xuống xe sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Đây không phải là đánh nhau, mà là một bên bị vây đánh.
Mà còn là mười người vây đánh hơn một trăm người.
Người thanh niên của nhà họ Hoắc chậm rãi từ bước xuống xe, rất nhanh, sắc mặt anh ta cũng trở nên tái nhợt.
Anh ta vốn dĩ cao ngạo luôn không để ý tới tình huống trước mắt, vậy mà giờ phút này, cái anh ta thấy được, Trác Tiêu ở giữa đường quỳ xuống trước mặt Giang Hải.
Anh ta đột nhiên có cảm giác mình bị lừa, nhà họ Hoắc bị lừa.
Lúc Hoắc Yến Hoa tiến vào thành phố Giang Thanh, nhà họ Hoắc đã có một cuộc trao đổi với ở nhà họ Hoàng phía bắc.
Nhà họ Hoắc đã không còn vừa lòng với phạm vi thế lực chỉ có ở Đông Nam, muốn nắm cả Hải Đông trong tay.
Kết quả, Hoắc Yến Hoa nảy sinh mâu thuẫn với Giang Hải ở thành phố Giang Tư.

Cũng chính vì thế, chuyện này mới dính dáng tới Trác Tiêu.
Hoắc Yến Hoa không lấy được thành phố Giang Tư, bởi lẽ bên trong thành phố Giang Tư, ẩn giấu một gã quái vật.
Gã Giang Hải này, rốt cuộc là ai? Tại sao lại kinh khủng như vậy.
Người thanh niên muốn gọi người của mình trở về, lập tức nghiêng đầu rời đi.
Trác Tiêu cũng quỳ xuống rồi, nhà họ Hoắc chẳng qua chỉ là tới trợ giúp, sao phải liều mạng đánh làm gì chứ.
Đáng tiếc, hai bên đã đánh sáp lá cà.
Mà Giang Hải lại bước ra khỏi hàng mười người này.
Đến giờ phút này người thanh niên kia mới nhìn rõ, thì ra chỗ này của Giang Hải, là mười người đang vây đánh hơn một trăm người.
Mười người, chỉ có mười người sao.
Lúc này, Giang Hải cũng đưa ánh mắt nhìn sang anh ta.
Rất dửng dưng nói ra một chữ: "Giết!"
Từ khi thành phố Giang Tư trở nên sạch sẽ, giới đầu tư kéo đến càng ngày càng nhiều, những thế lực ngầm này giống như lũ ruồi vo ve kêu loạn vậy.
Giang Hải, sớm đã chán ghét.
Trước đây phải chăng là anh đã quá mức nhân từ rồi?
Thất Hồn ra tay, anh ta biết, người thanh niên này cũng không đơn giản.
Đám người Kim Thâu không phải là đối thủ của anh ta.
Thất Hồn lao tới giống như một thanh kiếm, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt người thanh niên kia.
"Anh là Giang Hải?" Người thanh niên kia cũng không biết mặt Giang Hải, thấy Thất Hồn ra tay, anh ta có chút luống cuống.
Người này tuyệt đối không phải mình có thể đối phó được.
Thất Hồn im lặng.
Một tiếng kiếm ngân vang...
Thất Hồn vung kiếm lên, chỉ nghe âm thanh của kiếm, chứ không nhìn thấy thân kiếm.
Trước ngực thanh niên kia, xuất hiện một chấm máu, áo quần dần dần bị thấm máu.
Chốc lát sau, thân thể anh ta mới có chút phản ứng, máu tươi trước ngực bắn ra.
Ánh mắt của người thanh niên, vốn lúc ban đầu là ngạo mạn, về sau là kiêng kỵ, đến thời điểm này, lại tràn đầy kinh hoàng.
Thân thể hơi nghiêng, rồi nặng nề đổ ập xuống đất.
Từ đầu đến cuối, anh ta chỉ kịp hỏi một câu mà thôi.
Không kịp nói câu thứ hai, Thất Hồn không chút lưu tình khiến anh ta đi ra mắt Diêm Vương rồi.
Anh ta ngã rầm xuống đất, khiến không ít người chú ý tới.

Những người nhà họ Hoắc, nhất thời tê dại.
Không một ai nhìn thấy Thất Hồn ra tay như thế nào, bọn họ chỉ biết là, Thất Hồn chỉ dùng một chiêu.
Một chiêu đã giết chết người thanh niên kia.
Những tên côn đồ này, vừa rồi đụng độ với đám người Kim Thâu mới biết, những người này kinh khủng đến dường nào, bọn họ hoàn toàn không có sức đánh trả.
Mà giờ khắc này, người thanh niên bọn họ gọi là đại ca đã chết rồi, bây giờ không còn người làm chủ.
Những người này, không tưởng tượng nổi Thất Hồn là người như thế nào.

Ở trong ấn tượng của bọn họ, thực lực của người thanh niên này có thể nói là vô địch.
Thất Hồn ra tay, Kim Thâu có nhìn thấy.
Nhưng, cho dù là anh ta đã trợn to hai mắt để nhìn, vẫn như không thấy Thất Hồn rút kiếm ra như thế nào?
Nhưng, một tiếng kiếm ngân vang kia thì không giả được.
Người thanh niên kia đã chết, Kim Thâu trở nên càng cuồng bạo, từng chiêu từng thức đều rất mạnh mẽ, mỗi một động tác, đều là kỹ năng giết người, rất dứt khoát.
Thậm chí có người còn không kịp kêu đã chết rồi.
Kim Thâu đưa tay ra chộp một cái, bóp chặt cổ họng một người, cười gằn, hung hăng vặn một cái.
"Rắc rắc..."
Âm thanh làm người ta nghe rợn cả tóc gáy, cổ của người nọ lập tức bị bẻ gãy, gã ta trợn mắt, mềm nhũn ngẻo sang một bên.
Kim Thâu lại tựa như không thấy, đá người nọ qua một bên, tiếp tục nhắm đến người kế tiếp.
Dùng hết sức đấm một phát, trực tiếp đấm vỡ đầu một người.
"Bụp..."
"Oành..."
Người này lại tiếp người kia, Kim Thâu càng trở nên điên cuồng.
Anh ta rất hâm mộ Thất Hồn, thực lực người này rất kinh khủng.
Giang Hải từng nói, chỉ cần bọn họ cố gắng thì bọ họ cũng có thể mạnh như vậy.
Mới đầu có người không tin, Kim Thâu cũng nửa tin nửa ngờ.
Nhưng trong qua khoảng thời gian tu luyện này, anh ta phát hiện, mình dường như đã biến thành một người khác, mỗi ngày đều đang trở nên mạnh hơn.
Giang Hải còn nói, nếu cố gắng, chỉ cần năm ba năm nữa là có thể chiến thắng loại cao thủ có cấp bậc như Đường Tuấn.
Trở thành loại cao thủ như vậy, vẫn luôn là mục tiêu của đám người Kim Thâu.
Lúc này, mới nhìn thấy Thất Hồn ra tay, một kiếm không có chút động tác dư thừa nào, nhanh đến mức không ai nhìn thấy anh ta rút kiếm ra thế nào.
Kim Thâu biết, Nghiệp Gia bây giờ không còn là mục tiêu phấn đấu của mình nữa rồi.
Khẽ cắn răng, cười gằn một cái, lại xông về phía một người khác.
Anh ta muốn trở thành cao thủ như Thất Hồn vậy.
Người của Trác Tiêu đã chết hơn nửa.
Người của nhà họ Hoắc cũng kêu thảm liên tục.
Những người này đã sợ hãi, hoàn toàn sợ hãi.
Hết người này đến người khác ngã xuống, cũng không bò dậy nổi.
Cách đó mấy chục cây số, Bàng đại ca vội vàng tập hợp người lên hơn ba mươi chiếc xe.
Rồng rắn lên mây nhanh chóng chạy thẳng tới thành phố Giang Tư.

Nhưng, những xe này chạy lại chạy rất thong thả.
Cứ theo tốc độ này, lúc đến thành phố Giang Tư thì đã sắp đến giờ cơm trưa rồi.
Lúc ban đầu, một ít đại ca của thế lực ngầm chung quanh thành phố Giang Thanh được Bàng đại ca triệu tập tới.
Không ít người trong lòng có chút bất mãn với quyết định đến thành phố Giang Tư cứu Giang Hải.
Sau khi xuất phát, những người này dần dần mới biết, Bàng đại ca rốt cuộc muốn đi làm cái gì.
Phật nói, những chuyện không nên nói thì đừng nói.

Những người này trong lòng đều hiểu, nhưng ngoài miệng lại vẫn nói đứng cùng một phe với Giang Hải, cùng chết sống với thành phố Giang Tư.
Từ lúc bắt đầu khởi hành, đoàn xe của Bàng đại ca chỉ có mười chiếc xe.
Sau đó, dọc đường lại có thêm nhiều xe gia nhập.

Mỗi một người đều đang nghĩ, nếu như Giang Hải không cầm cự nổi, bọn họ cũng muốn đến thành phố Giang Tư để chia một chén canh.
"Anh Bàng, tốc độ này có phải quá chậm rồi không?" Nam Chiến thận trọng ngắm nhìn đoàn xe.
Anh ta sao lại không nhìn ra Bàng đại ca làm thế này là có ý gì chứ, nhưng không thể nói, cũng không cách nào nói ra.
Đội ngũ này, Bàng đại ca là lớn nhất, tất cả mọi người đều coi Bàng đại ca là lãnh đạo.
Bàng đại ca khẽ mỉm cười nhưng không lên tiếng.
Lúc này, điện thoại của Nghiệp Gia đổ chuông, cầm lên nhìn mấy lần, rồi nói: "Bên kia, đã đánh nhau rồi."
"Hửm?" Bàng đại ca càng cười tươi hơn: "Nói tình huống cụ thể xem."
Nghiệp Gia cũng khẽ mỉm cười, hỏi mấy câu.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của Nghiệp Gia chợt biến.
"Cậu nói cái gì? Hai mươi người đánh lại mấy trăm người sao?"
"Con mẹ nó cậu không đếm sai chứ?"
Ngay cả Nghiệp Gia cũng không nhịn được mà buột miệng chửi thề.
Nghe được câu trả lời khẳng định của đối phương, sắc mặt Nghiệp Gia đỏ như chiếc đèn lồng, hít thở mấy hơi cố lấy lại bình tĩnh.
"Anh Bàng, có biến rồi."
"Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Giang Hải không chống cự nổi rồi sao?" Bàng đại ca không nhanh không chậm hỏi lại.
"Không phải, anh Bàng, bên kia hình như...!Sắp kết thúc rồi."
"Hơn nữa..."
"Không thể nào?" Bàng đại ca cũng kinh ngạc một chút, phải biết rằng, tay chân của Trác Tiêu và nhà họ Hoắc cộng lại, cũng phải hơn ba trăm người đấy.
Cho dù là ba trăm con heo, chặt hết toàn bộ ngần ấy cái đầu cũng phải tốn không ít thời gian.
Nghiệp Gia nói: "Anh Bàng, hơn nữa hôm nay Giang Hải cũng không ra tay."
"Còn nữa, một trăm người trong tay anh ta, thực lực của mỗi người đều rất phi phàm."
Nghe Nghiệp Gia miêu tả, Bàng đại ca nhíu mày.
Ngay sau đó, ông ta ngẩng đầu trợn mắt ra lệnh: "Tăng tốc độ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng tới thành phố Giang Tư."
Nếu như đánh xong rồi, Giang Hải cũng đi rồi, cả một đoàn này đến còn ích gì nữa..

Bình Luận (0)
Comment