Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 164


Vốn là Hoắc Thiên Lôi muốn để Hoắc Yến Hoa thâu tóm tỉnh Hải Đông.
Hôm nay, ăn trộm gà không thành lại mất thêm nắm gạo, nhà họ Hoắc, tổn thất thảm trọng.
Ngay cả một đàn em đắc lực nhất của Hoắc Thiên Lôi cũng chết ở thành phố Giang Tư.
Lúc này, ở bên ngoài báo về.
Bàng đại ca, cho người đưa tới mấy chục chiếc xe.
Trên những chiếc xe này, tất cả đều là người nhà họ Trác cùng với người nhà họ Hoắc, có cả chết cả sống, tất cả đều trả lại hết.
"Ọeee..."
Người Nhà họ Hoắc mở cửa xe nhìn một cái, lập tức muốn nôn ra.
Tình cảnh thê thảm của mấy người mới trốn về kia, nhìn đã buồn nôn rồi, cảnh tượng lúc này, lại giống như Tu La địa ngục.
Cho dù Hoắc Thiên Lôi thường thấy tình cảnh đáng sợ, nhưng ông ta cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng hung tàn như vậy.
Trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi.
Những tên đàn em còn lại của nhà họ Hoắc, lại càng cảm thấy táng đởm kinh hồn.
Trước đó đã thương lượng với Trác Tiêu, lần này cùng đi thành phố Giang Tư thì Giang Hải chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ gì nữa.
Còn đang phấn chấn vì nhà họ Hoắc sắp khuếch trương phạm vi thế lực.
Lúc này, tất cả mọi người đều ngậm miệng, sợ nếu há miệng ra thì lập tức sẽ nôn ra hết.
Hoắc Thiên Lôi chấn động muốn ngã xuống.
Trong lòng đang suy nghĩ, cái gã Giang Hải này, rốt cuộc là người nào, đến mức Bàng đại ca tình nguyện trở thành tử địch của mình cũng muốn bảo vệ anh ta.
Không, hay đây là ý của nhà họ Triệu ở phía bắc.
Nhà họ Triệu, là đang lợi dụng Giang Hải dẫn mình mắc câu.
Lúc Hoắc Yến Hoa biết tất cả những chuyện này, cũng bị dọa cho choáng váng.
"Cha, địa bàn ở tỉnh Hải Đông vừa mới bị mất, tất cả đều đã vào tay của lão già họ Bàng rồi."
"Chúng ta tốn bao công sức, cuối cùng lại vào hết tay của lão họ Bàng kia."
Ông ta cảm thấy rất uất ức, Hoắc Thiên Lôi chưa từng bị thiệt thòi lớn như vậy.
Nhưng trong lòng ông ta lại đang run rẩy, âm thầm nghĩ lại, cũng không muốn đi Hải Đông nữa.
"Thứ mất đi rồi, nhất định phải lấy về." Hoắc Thiên Lôi cắn răng nghiến lợi.
Hoắc Yến Hoa sửng sốt một chút, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Hôm nay không chỉ có thành phố Giang Tư, ngay cả thành phố Giang Thanh cũng trở thành cấm địa, nếu anh ta trở về đó, còn có thể trở lại được sao?
Ông ta là cha ruột mình sao? Đây khác gì để cho mình đi chịu chết.

Hoắc Thiên Lôi nói: "Nhà họ Triệu ở phía bắc, sẽ không để cho một trăm cao thủ này đi theo bảo vệ Bàng đại ca."
"Phía bắc hiện tại cũng rất loạn, nhà họ Triệu cũng tự thân khó mà bảo toàn."
Hoắc Yến Hoa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời ánh mắt sáng lên: "Vậy con sắp xếp người đi nghe ngóng, chỉ cần những cao thủ kia rời đi, con liền lập tức dẫn người trở về làm thịt lão họ Bàng."
Tin Bàng đại ca lấy được vô số lợi ích từ Giang Hải, đương nhiên sẽ được truyền vêf thành phố Giang Thanh.
"Bộp..."
Bàng đại ca đập nát ly trà trong tay, hít sâu một hơi.
Vốn tưởng rằng, mình chiếm được lợi ích lớn, không ngờ, Giang Hải lại đẩy mình vào trong hố lửa.
Những cao thủ kia, nếu như là người của Giang Hải.

Giang Hải làm sao có thể tặng không cho Bàng đại ca nhiều lợi ích như vậy chứ?
Nhìn như là chiếm lợi, thực ra thì Giang Hải đang mượn đao giết người, một chậu thù hậnchụp đến trên đầu Bàng đại ca.
Lần này, dù cho có tám cái miệng cũng không nói lại.
Nhà họ Hoắc chết nhiều người như vậy, món nợ này, chắc chắn sẽ tính trên đầu của Bàng đại ca rồi.
Có thể tưởng tượng được, bị thua thiệt lớn như vậy, nhà họ Hoắc, há có thể tùy tiện tha cho Bàng đại ca.
"Anh Bàng, hay là đi tìm người nhà họ Hoắc giải thích một chút?" Sắc mặt Nghiệp Gia vẫn âm trầm như vậy.
Bàng đại ca lắc đầu một cái: "Bây giờ, ai mà nói cho rõ ràng được? Chủ động giải thích, sẽ mất đi khí thế, thật giống như chúng ta sợ bọn họ."
Hôm nay, Bàng đại ca đã thu nạp thế lực ngầm ở chung quanh thành phố Giang Thanh, so với trước đây thì thực lực đã mạnh lên rất nhiều.
Cho dù không còn sợ nhà họ Hoắc, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận.
Mục đích Bàng đại ca đi thành phố Giang Tư chẳng qua là để qua mặt Giang Hải, thuận tiện để Giang Hải nợ mình một ân huệ.
Không ngờ lại rơi vào bẫy của Giang Hải.
Rất nhanh sau đó, mọi người đều biết tin tức này.
Có điều, không một ai lên tiếng, coi như chưa từng nghe qua vậy.
Trước đây, ở thành phố Giang Thanh, Lôi đại ca và Bàng đại ca mỗi người chia một nửa giang sơn.
Hôm nay, Bàng đại ca đã rất lớn mạnh.
Trên thực tế, vẫn yếu hơn Giang Hải
Những người này cũng không biết, thế lực ngầm của tỉnh Hải Đông, sau này sẽ là Bàng đại ca làm chủ, hay là Giang Hải xưng hùng?
Nếu như giờ phút này đầu quân vào Bàng đại ca, như vậy ngày sau, chẳng phải là đối mặt với Giang Hải sao?
Những lão đại này, đều nhận ra nguy cơ, tất cả đều muốn chờ xem, quan hệ giữa Giang Hải với Bàng đại ca sẽ phát triển như thế nào.

Bên ngoài thành phố Giang Tư, người nhà họ Trác hoàn toàn bị diệt sát, nhà họ Hoắc cũng bị thiệt hại nghiêm trọng.
Nguy cơ bên ngoài được giải trừ, tiếp theo, rất nhiều người muốn biết, tranh đấu nội bộ sẽ diễn ra như thế nào.
Một núi không thể có hai hổ, trừ phi là cùng một mẹ.
Không ít người cũng đang do dự, rốt cuộc nên theo phe nào.
Sau một trận mưa như thác đổ, những gì còn sót lại trên đường lớn đều được rửa sạch.
Khiến cho mọi người chẳng ai biết được, vùng ngoại ô cách thành phố Giang Tư 30 cây số vừa mới xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Thành phố Giang Tư, vẫn là thành phố Giang Tư như cũ, Hải Đông, vẫn là Hải Đông như cũ.
Nhưng mà, bầu không khí dường như có một áp lực rất lớn đè lên mỗi người, khiến cho vài người có cảm giác không thở nổi.
Vốn tưởng Giang Hải sẽ thừa dịp này khuếch trương thanh thế ra ngoài thành phố Giang Tư.
Nhưng anh lại vẫn như cũ, không có bất cứ động tĩnh nào.
Không bao lâu sau, thành phố Giang Tư, truyền ra một tin tức.
Chỉ cần không tới thành phố Giang Tư gây chuyện, bất cứ là ai đến thành phố Giang Tư, Giang Hải cũng hoan nghênh.
Nhưng, nếu như có người dám tới khiêu chiến với thành phố Giang Tư, như vậy, Bàng đại ca tuyệt sẽ không để yên.
Nghe được tin tức này, trong lòng Bàng đại ca cũng bấn loạn, Giang Hải đã cưỡng ép chụp cái mũ khó đội này lên đầu lão.
Sợ là chỉ có mình ông ta biết, Giang Hải xuất thân từ Bạch gia ở phía bắc, một trăm cao thủ bên người anh lúc này, thật không có quan hệ gì với ông ta.
Không đụng vào Giang Hải được, nên Bàng đại ca chỉ có thể im lặng không lên tiếng.
Cho nên rất nhiều người nghĩ đây là âm thầm thừa nhận.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều hiểu, thế nên sơn trang của Bàng đại ca, mỗi ngày đều có khách đến, người tới để dựa hơi càng ngày càng nhiều.
Không mất nhiều sức, thế lực ngầm của toàn tỉnh, trừ thành phố Giang Tư đều bị Bàng đại ca thâu tóm.
Mọi người đều nghĩ, từ giờ trở đi, Bàng đại ca nhất định sẽ trở nên huy hoàng.
Nhưng trên thực tế, trên mặt Bàng đại ca không hề có nụ cười mãn nguyện, thậm chí, luôn có chút khó coi.
"Phía bắc lại truyền tin tới nữa." Giọng nói của Bàng đại ca rất mệt mỏi, bước chân nặng nề, như già thêm không ít.
Nghiệp Gia thấp giọng hỏi: "Tiếp theo, tính thế nào?"
"Đáng tiếc, Giang Hải cũng không có hứng thú đối với thế lực ngầm." Bàng đại ca nhìn lên trời.
"Nhà họ Triệu muốn cái gì?" Giọng nói của Nghiệp Gia vẫn luôn rất lãnh đạm.
Bàng đại ca cười nhạt: "Nhà họ Triệu, còn có thể muốn cái gì.


Tiền, hoặc là người."
"Người?" Nghiệp Gia khẽ cau mày.
Bàng đại ca nói: "Hiện nay tình hình ở phía bắc không mấy tốt đẹp, Nhà họ Triệu chịu thiệt thòi lớn, tổn thất thảm trọng."
"Nhà họ Triệu, muốn dùng tới một trăm cao thủ bên người Giang Hải kia."
"Còn nữa, tiền cũng muốn chúng ta đóng gấp đôi."
Nghiệp Gia sửng sốt một chút: "Một trăm tên cao thủ kia đâu có liên quan gì với chúng ta chứ? Nhà họ Triệu, không phải đang nằm mơ chứ?"
"Ý của nhà họ Triệu chính là thế, còn làm được hay không lại là chuyện của chúng ta." Bàng đại ca chậm rãi lắc đầu.
Những lão đại ở thành phố Giang Thanh này, không nhiều người biết được, dưới ánh hào quang này, Bàng đại ca và Đường Tuấn, chẳng qua cũng chỉ là hai con chó của nhà họ Triệu ở phía bắc mà thôi.
Nhiều năm như vậy, Bàng đại ca vẫn luôn nhẫn nhục chịu khó ở thành phố Giang Thanh này, không biết đã kiếm bao nhiêu tiền về cho nhà họ Triệu?
Không có công lao, cũng có khổ lao.
Kết quả thì thế nào?
Bàng đại ca sầm mặt lại, ánh mắt lộ ra vẻ oán độc.
"Đừng tưởng tôi không biết hai năm này nhà họ Triệu đã làm ra những cái gì, nếu thật sự ép quá, mẹ nó, tôi cũng muốn làm phản."
Nghiệp Gia lập tức nói: "Anh Bàng, những lời này không thể tùy tiện nói được."
Dù sao không ai dám bảo đảm rằng, bên cạnh Bàng đại ca không có người của nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu, sớm đã có dự định đổi người đại diện ở đây rồi.

Trước mắt là tình thế bất đắc dĩ nên mới để cho Bàng đại ca tiếp tục trấn giữ thành phố Giang Thanh.
Hôm nay, toàn bộ thế lực ngầm, không ai dám chống lại lời của Bàng đại ca, nhà họ Triệu đã không chờ được nữa, muốn đổi người.
Bàng đại ca, còn chưa già, coi như vẫn còn có chút giá trị lợi dụng.
Nhưng, thêm mấy năm nữa thì sao?
Thế lực ngầm ở Hải Đông ổn định rồi, sau đó thì sao?
Đến lúc đó, nhà họ Triệu nhất định sẽ ra tay với Bàng đại ca.
Đối với địa vị, bây giờ Bàng đại ca không quan tâm nữa, nếu thật sự có thể dùng cái ghế này để đổi một chỗ dưỡng lão thì cũng là chuyện quá hời.
Nhưng vấn đề là ông ta biết quá nhiều, nhà họ Triệu sẽ không cho phép ông ta còn sống.
Yên lặng hồi lâu, Bàng đại ca nói: "Đường Tuấn, anh em chúng ta đã nhiều năm vào sinh ra tử như vậy, đối xử chân thành với nhau, tình nghĩa hai ta, tôi cũng không muốn nói nhiều."
"Nếu như có cơ hội, cậu rời đi được, thì rời đi đi."
"Anh Bàng..." Nghiệp Gia biến sắc.
Bàng đại ca lắc đầu, trông rất buồn bã: " Những người như chúng ta, có mấy ai được chết tử tế đâu chứ?"
"Lúc làm chó cho người khác, nhìn thì rạng rỡ, nhưng rốt cuộc lấy được cái gì, sợ là cũng chỉ có mình mình biết."
Nghiệp Gia nói: "Nếu phải đi, chúng ta cùng đi."
Bàng đại ca nói: "Tôi không đi được, không trốn thoát được khỏi tầm mắt bọn họ đâu."

Nghiệp Gia cắn răng, giọng nói kiên định dứt khoát: "Vậy tôi sẽ ở lại với anh, giống như năm đó vậy..."
Năm đó, hai người bọn họ, có từng sợ ai chứ?
Bàng đại ca đưa mắt nhìn Đường Tuấn, rất lâu sau đó, yên lặng không nói gì.
Nhìn người anh em đã cùng mình vào sinh ra tử, nặng nề thở dài.
Ông ta biết, Đường Tuấn, tuyệt đối sẽ không bỏ mình mà đi.
Nghiệp Gia hỏi: "Bên phía nhà họ Triệu, nên đối phó như thế nào?"
"Nếu chỉ là tiền, còn dễ nói chuyện, thế lực ngầm của cả một tỉnh, thu được ngần ấy tiền cũng không phải việc gì khó."
"Nhưng, người..."
Bàng đại ca cười: "Người nhà họ Triệu không ngu như vậy đâu.

Chẳng qua là muốn tìm lý do để diệt trừ chúng ta mà thôi."
"Nhưng dù sao thì bản thân nhà họ Triệu lúc này cũng khó bảo toàn, dù có thuật phân thân.

Trong thời gian ngắn, bọn họ cũng không có thời gian để ý tới chúng ta."
Nghiệp Gia suy nghĩ một chút: "Nếu như chúng ta đi thành phố Giang Tư..."
Bàng đại ca lắc đầu một cái: "Lần này, Giang Hải làm vậy, chính là một lần cảnh cáo đối với chúng ta."
"Thật may anh ta không biết việc đó, nếu không thì..."
Việc kia mà ông ta nói chính là việc cùng Nghiệp Gia đi một chuyến Đông Nam, giết Địch Anh con trai của Trác Tiêu, rồi giá họa này cho Giang Hải, nếu như chuyện này bại lộ ra, bọn họ sẽ không gánh nổi cái hậu quả này.
Có điều cũng coi như là trả thù chuyện Giang Hải chụp cái mũ phải đối đầu với nhà họ Hoắc lên trên đầu bọn họ.
Phía tây của thành phố Giang Tư.
Đám người Kim Thâu trở lại sân huấn luyện, bắt đầu tập luyện như điên đưa.
Mỗi một người đều như người máy, luyện tập không biết mệt mỏi.
Lần này, Giang Hải dùng hành động để nói cho bọn họ biết, nếu không có thứ hạng, sau này, sợ là đến cơ hội để đứng xem cũng không có.
Từng tiếng quát vang lên, một trăm người này đều lấy Kim Thâu làm mục tiêu vượt qua.
Mà Kim Thâu, trong lòng đã sinh ra biến hóa long trời lỡ đất.
Người mà lúc này cậu ta muốn vượt qua đã không phải là Nghiệp Gia nữa, mà mục tiêu chính là Thất Hồn.
Phải mạnh được như Thất Hồn, mới có tư cách đứng ở bên người Giang Hải.
Nghĩ đến tiếng kiếm của Thất Hồn, Kim Thâu nghĩ mãi không ra, kiếm của Thất Hồn rốt cuộc giấu ở đâu?
Động tác quá nhanh, cho dù trợn to hai mắt cũng không thấy rõ Thất Hồn ra tay như thế nào.
Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh ra tay của Thất Hồn, trong lòng Kim Thâu không khỏi rợn cả tóc gáy.
"Quá mạnh.".

Bình Luận (0)
Comment