Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 170


Cố Uyển Như thấy kỳ lạ, hỏi: “Chồng à, hình như có mấy người không được chia bánh?”
“Vậy sao?” Giang Hải cười: “Có lẽ họ không thích ăn, không tin thì em hỏi họ đi.”
“Phải, phải, phải.

Đúng vậy cô Cố, chúng tôi không thích ăn ngọt.”
Cho dù trong lòng đang khóc khôn ra nước mắt, bọn họ cũng không dám đắc tội Giang Hải.

Giang Hải là đại sát thần, còn khủng bố gấp trăm nghìn lần so với Đường Tuấn.
“Không sao đâu, có lẽ lúc nãy tôi đứng ở xa quá nên không chú ý đến tôi.”
“Cảm ơn cô Cố đã quan tâm, thật ra hôm qua chúng tôi đã ăn bánh kem rồi.”
Lời nói này, tràn ngập chua xót, bởi vì từ khoảnh khắc này trở đi, bọn họ vĩnh viễn không được ăn ‘bánh kem’ nữa rồi.
Mất đi địa bàn của mình, rất nhanh bọn họ sẽ bị xâm chiếm, kết cục thê thảm.
Giang Hải buông đũa xuống, nhẹ giọng nói.
“Các vị, còn ai chưa được phân bánh, có thể ăn phần của anh Bàng, nhưng mà nhớ đừng ghét bỏ đồ trong đĩa của anh Bàng không ngon nha.”
Bàng đại ca cười ha ha nhìn một đống bánh kem bị cắt vụng ra trước mặt, đương nhiên sẽ không phản đối lời của Giang Hải.
Những người này không còn địa bàn nữa, Bàng đại ca sẽ nhận bọn họ làm đàn em, lấy ngoại tộc để trị ngoại tộc, để những người này thay mặt quản lý.
Điều quan trọng nhất chính là bọn họ cần giúp đỡ Bàng đại ca thu nhận tiền bảo kê của mỗi đoạn thời gian.
Những người này vừa mới rơi xuống vực thẳm.
Nhưng Giang Hải vừa dứt lời, thoát chốc lại bay lên tận mây xanh.
Thậm chí bọn họ còn không dám tin, lời nói này của Giang Hải là ý nghĩa gì.
Có thể làm việc cho Bàng, địa vị của bọn họ còn cao hơn so với lão đại địa phương.
Nếu như ví Bàng đại ca là địa chủ, lão đại địa phương là tá điền, vậy bọn họ sẽ trở thành gia đinh đi thu tiền thuế đất.
Bọn họ làm việc đại diện cho Bàng đại ca.
Nhưng rốt cuộc cũng bị mất đi địa bàn, mất đi gốc rễ, nên những người này vẫn có có cảm giác như đang cưỡi trên lưng cọp.
Đồng ý? Thì từ nay trở đi trở thành một con chó bên cạnh Bàng đại ca.
Không đồng ý, vậy là tìm đường cái chết, việc này vốn dĩ là một câu hỏi mà chỉ được chọn một đáp án duy nhất, chọn cái chết hay là chọn làm chó?
Mọi người im lặng trong phút chốc, vài người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt phức tạp.

“Cảm ơn anh Giang nhiều!”
Cuối cùng cũng có người mở miệng, đây là chấp nhận số mệnh, đây là người ở trong mái hiên đều phải cúi đầu.
“Cảm ơn anh Giang nhiều!”
Cơm no rượu say, bánh kem cũng chia xong rồi, phạm vi thế giới ngầm tỉnh Hải Đông từ giờ khắc này hài hòa rồi.
Đến Bàng đại ca cũng có chút biểu hiện mệt mỏi, lập tức có người cáo biệt rời đi.
Đương nhiên Nghiệp Gia sẽ không tiễn khách, Bàng đại ca lại kéo Giang Hải tiếp tục thưởng trà.
Qua không bao lâu, mọi người đã rời đi khá nhiều.
Cố Uyển Như nhìn đồng hồ: “Chồng ơi, cuộc họp ký hợp đồng của bên kia sắp bắt đầu rồi, nếu giờ còn không đi, sợ là sẽ muộn mất.”
Giang Hải gật đầu, đang muốn đi thì Bàng đại ca nói: “Cậu Giang, về việc hợp tác, có chút việc tôi muốn thương lượng với cậu một chút.”
Lời này là muốn giữ Giang Hải lại, cụ thể có phải nói về công việc hay không, không quan trọng.
“Một mình em đi cũng được, để anh Mao đi cùng em là được.” Cố Uyển Như mỉm cười, đứng dậy rồi chào từ biệt Bàng đại ca và Đường Tuấn.
Hai người đó đứng dậy cùng lúc, vợ của Giang Hải, bọn họ phải cư xử đúng mực.
Lần này, Giang Hải cho Kim Thâu rút lui, cho Châu Khải dẫn đội.
Gọi Châu Khải đến, Giang Hải dặn dò mấy câu rồi giữ cho mình một người và một chiếc xe, tất cả lực lượng vệ sĩ còn lại đều đi cùng Cố Uyển Như.
An toàn của Cố Uyển Như, Giang Hải cũng không cần phải lo quá, lần trước đến thành phố Giang Thanh, gây ra một sự hiểu lầm lớn như vậy, làm những lão đại của thế giới ngầm này sợ đến gần chết, ảnh của Giang Hải và những người khác đã phân phát khắp nơi, ai mắt mù mà trêu chọc người của Giang Hải, thì tự mình mở bụng có lẽ chết thoải mái hơn một chút.
Nghe nói tình cảnh bi thảm của mấy người đó, có vài tên lưu manh suýt nữa đã mang ảnh của Giang Hải treo trên tường mà thờ cúng, ngày ngày nhìn cho khỏi quên.
Tướng mạo mặt mũi đều ghi nhớ trong xương cốt, mỗi ngày đều phải trừng to hai mắt ra nhìn cho rõ, cái người này cùng với tập đoàn Uyển Như có quan hệ gì hay không.
Hễ có một quan hệ hoặc không quá chắc chắn, bọn họ cũng không dám đắc tội.
Giang Hải và Bàng đại ca cùng tiến vào phòng pha trà, những thứ lộn xộn ở phía ngoài tự nhiên sẽ có người dưới thu dọn.
Nghiệp Gia cũng vào theo, lại lần nữa cung kính cảm tạ Giang Hải.
Giang Hải cười: “Chẳng qua là một món đồ khiếm khuyết, chỉ là món quà mà thôi.”
Giang Hải không coi là gì, nhưng đối với Nghiệp Gia mà nói, đây lại là ân huệ vô cùng to lớn.
Nói chuyện một hồi, cũng nói đến việc chính, Bàng đại ca hỏi: “Với số hàng hóa này, có quy tắc gì không?”
Bán như thế nào, bán cho ai, thật ra đều cần phải cẩn thận.
Giang Hải nói: “Anh đưa tiền, tôi đưa hàng, hai bên tiền trao cháo múc xong, vấn đề còn lại, không liên quan gì tới tôi nữa.”
Bàng đại ca lặng lẽ gật đầu, theo cách này, đầu cơ tích lợi, kiếm được bao nhiêu thì phải xem tâm trạng của bản thân thế nào.
Đích thân Bàng đại ca pha trà, cẩn thận tỉ mỉ, vô cùng nghiêm túc, động tác trôi chảy lại còn điềm tĩnh vừa phải.
Đúng là người hiểu biết về trà đạo, lúc pha trà còn mang theo sự tôn kính, thưởng thức trà thấy được mùi vị bên trong ngọt ngào đắng chát.

Giang Hải lặng im quan sát.
“Tỉnh Hải Đông xem như ổn định rồi, nhưng tôi....”
Tay của Bàng đại ca run lên, nước trà nóng vẩy ra không ít.
Tay bị bỏng, nên Bàng đại ca lại run rẩy.
“Tôi chỉ lo việc của thành phố Giang Tư.”
Giang Hải không ngần ngại thể hiện lập trường của mình.
Nói thẳng ra thì Bàng đại ca cũng là người nhà họ Triệu ở phía bắc, Giang Hải không có hứng thú nhúng tay vào.
Thở dài một cái, Bàng đại ca nói: “Sống chết có số, thành bại do trời!”
“Con người có lúc phải học cách chấp nhận số phận, nhưng cũng có lúc phải học cách chiến đấu với số mệnh của mình.”
Giang Hải nói lấp lửng.
“Cậu Giang, cậu đối với phía bắc có suy nghĩ thế nào?”
“Đứng nghĩ, nằm nghĩ, ngồi nghĩ, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó.”
Thái độ này của Giang Hải hoàn toàn là khoanh tay đứng nhìn.
“Gần đây, các gia tộc ở phía bắc hình như đạt được một số thỏa hiệp, tình cảnh hỗn loạn rất nhanh đã lắng xuống.

Đến lúc đó....”
“Liệu có người đến tỉnh Hải Đông lật đổ địa vị của tôi.”
“Và nội tình của cậu, bọn họ cũng sẽ biết.”
Giang Hải chẳng nói gì, anh thì có nội tình gì.
Đế vương? Người có tư cách biết được thân phận này của anh, cũng chỉ có mấy người đó.
Với lại những người này, ngay cả khi gặp Giang Hải cũng sẽ không tin danh tính Đế vương này.
Đế vương là thủ lĩnh kế thừa của lái buôn phương Đông, luôn luôn nổi tiếng là thần bí.
Có thể biết được sự tồn tại của Đế vương, không người nào mà không phải là lão đại một phương, mà bọn họ cũng hiểu rõ, Đế vương càng ít xuất hiện, càng khiêm tốn, việc này đối với bọn họ cũng càng có lợi.
Cho dù có người hỏi đến, những người này cũng sẽ không nói.
Nếu như bọn họ không đến được cấp độ ấy, cho dù Giang Hải có nói mình là Đế vương, bọn họ cũng chưa chắc biết Đế vương là gì, càng không hẳn sẽ tin.
“Cậu Giang, tôi có thể thỉnh cầu cậu một việc được không?” Bàng đại ca nói rồi đẩy một ly trà qua, khuôn mặt lộ ra sự khẩn cầu.

“Không thể.” Giang Hải đến nghe cũng không muốn nghe, việc Bàng đại ca thỉnh cầu, nhất định không phải là việc đơn giản gì.
Đối với Giang Hải, không có việc gì quan trọng hơn Cố Uyển Như, cũng chỉ có Cố Uyển Như làm anh cảm thấy việc này nhất định phải làm.
Bàng đại ca vô cùng lúng túng, nặng nề than thở.
Mục đích giữ Giang Hải lại uống trà chính là ông ta muốn nói chuyện này.
“Anh Bàng, việc của bản thân chúng ta, chỉ có chúng ta tự đi làm.

Mệnh của bản thân chúng ta, chỉ có chính chúng ta tự nắm lấy.”.

Chap mới luôn có tại * trumtruye n.or g *
Ở một bên, Nghiệp Gia đột nhiên nói, ánh mắt lộ sự kiên quyết.
Phía bắc nếu như không thái bình, các gia tộc hào môn tranh đấu không ngừng, sợ là nhà họ Triệu không có thời gian để ý đến tỉnh Hải Đông.
Nhưng ngay lúc này, phía bắc ngày càng ổn định, sợ là nhà họ Triệu sẽ muốn thay đổi người đại diện sớm thôi.
Đến lúc đó, mạng của Bàng đại ca và Đường Tuấn, có thể giữ được hay không cũng thành vấn đề lớn.
Bàng đại ca nói với Đường Tuấn: “Đi lấy trà cho cậu Giang, tôi đã dặn người gói lại rồi, cậu đi lấy lại đây là được.”
Nghiệp Gia gật đầu rời đi.
Lúc này, Bàng đại ca mới nói: “Câu Giang, nếu như tôi chết, Nghiệp Gia có thể vào dưới trướng của cậu được không?”
“Ông chết rồi, anh ta sẽ không sống một mình đâu!”
Vẻ mặt Giang Hải thản nhiên, lặng lẽ thưởng thức trà thơm.
“Anh Bàng, anh thấy đúng chứ?”
Bàng đại ca sững sờ, thử hỏi nếu như Nghiệp Gia chết, Bàng đại ca sẽ làm như thế nào?
Đối với nhiều người mà nói, Bàng đại ca rất gian trá.
Nhưng đối với tình nghĩa anh em, Bàng đại ca và Nghiệp Gia là anh em vào sinh ra tử, giúp đỡ đối phương không tiếc cả mạng sống.
Thấy Bàng đại ca đã hiểu, Giang Hải chỉ nở nụ cười.
Giang Hải và Bàng đại ca vốn dĩ không phải là người đi cùng đường.

Hai người từ lúc quen biết nhau đến hiện tại, số lần gặp mặt cũng tổng cộng có mấy lần, không tiếp xúc được bao nhiêu, càng không nói đến có giao tình lớn nào.
Bàng đại ca thỉnh cầu Giang Hải thu nhận Đường Tuấn, việc này sẽ mang lại phiền phức cho Giang Hải.
Việc không có ích lợi chỉ có hại, Giang Hải sẽ không làm.
Với lại, trong thâm tâm của Giang Hải, từ khi Bàng đại ca và Nghiệp Gia đặt chân vào vòng thế giới ngầm này thì nên hiểu rõ ràng.

Chiến đầu lăn lộn trong bãi nước đục này, có mấy người có thể sống thọ và chết già chứ?”
“Giúp hay không giúp, là việc của cậu, nhưng tôi nhất định phải nỗ lực một lần.”

Bàng đại ca nói: “Cả đời này của tôi, chưa cần xin ai, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.”
“Nghiệp Gia đến thành phố Giang Tư, có thể giúp hay không, chịu giúp hay không, cuối cùng rốt cuộc giúp hay không giúp, đều là việc của anh.”
Giang Hải không lên tiếng, trong lòng của anh trừ Cố Uyển Như, sẽ không vì bất kì ai mà thay đổi.
Bàng đại ca trịnh trọng đứng dậy, nâng cao ly trà lên, tiếp đó chậm rãi quỳ xuống.
Trên mặt của Bàng đại ca, hằn đầy nét thăng trầm, càng là sự khuất phục đối trước số phận.
“Cậu Giang, mời ngài uống trà!”
Ly trà đưa qua đỉnh đầu, đầu cúi xuống, khóe mắc ửng đỏ….
Ông ta biết, nếu như lần này Giang Hải không chịu giúp đỡ, vậy thì mạng của ông ta và Nghiệp Gia nhất định đều không giữ được.
Bàng đại ca và Nghiệp Gia biết được quá nhiều chuyện không nên biết.
Lúc này bọn họ vẫn là con chó của nhà họ Triệu, nhưng nếu như bị đuổi ra khỏi cửa, thì sẽ thành một đôi chó hoang.
Còn ôm nhiều bí mật của nhà họ Triệu, muốn sống cũng khó.
Cho dù nhà họ Triệu nổi lòng từ bi tha cho hai người, thì hai người thành đôi chó hoang, không có hàm răng sắc bén, ở trong thế giới ngầm này còn không bị người khác gặm ra bã mới là lạ.
Quỳ xuống với Giang Hải, Bàng đại ca không chắc chắn việc này có thể cảm động Giang Hải hay không.
Người trong thế giới ngầm, ai mà không phải lòng dạ sắt đá cơ chứ?
Từ khi biết được nhà họ Triệu đã dần dần ổn định, Bàng đại ca thực sự đã đi đến đường cùng rồi.
Bàng đại ca không chỉ một lần nghĩ qua, nếu như nhà họ Triệu nhất định muốn ông ta chết, vậy ông ta sẽ làm phản.
Mạng của bản thân, chỉ có thể nắm trong tay mình.
Nếu như nhà họ Triệu nhất định phải giết chết ông ta, Bàng đại ca cũng sẽ tìm vài người chịu tội thay, kéo bọn họ cùng nhau lên đường đi gặp diêm vương.
Giang Hải rủ mắt xuống, không nhìn ly trà đang đưa cao trong tay của Bàng đại ca.
Cứ để ông ta quỳ ở đó, thái độ của anh rất thờ ơ.
Nghiệp Gia tạm thời rời đi, nếu như anh ta thấy được màn này, không biết sẽ có suy nghĩa thế nào.
Giang Hải nghĩ nếu như đổi lại là Đường Tuấn, có lẽ cũng sẽ quỳ xuống, cầu xin anh cứu Bàng đại ca một mạng.
Giang Hải không phải là chúa cứu thế, thân là Đế vương cũng không thể can thiệp vào ân oán của người khác.
“Ông còn không đứng dậy, Nghiệp Gia sắp quay trở lại rồi.”
Bàng đại ca vẫn không nhúc nhích.
Giang Hải than thở, nói: “Nếu như Nghiệp Gia đến thành phố Giang Tư, tôi sẽ bảo vệ anh ta an toàn.”
“Nhưng, chỉ giới hạn trong thành phố Giang Tư.”
Nói như thế này, cũng không tính là đang giúp Đường Tuấn.
Ở thành phố Giang Tư, chính là cấm địa của thế giới ngầm, Giang Hải không cho phép bất kì ai gây chuyện ở thành phố Giang Tư, bất kể là muốn giết ai.
“Ngoài thành phố Giang Tư, bất kể là ai, tôi đều mặc kệ.”.

Bình Luận (0)
Comment