Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 187


Sắc mặt Tần Hiên cực kì cổ quái, dường như có chuyện gì đó rất khó nói.
Tài khoản của sản nghiệp xám, hoặc là ‘tiền đen’ hoặc là lợi nhuận của những sản nghiệp xám ở phía đông đem đến.
Toàn khoản này là tài khoản đen, nhưng nó lại đang làm một việc không thể rõ ràng hơn đó là quỹ từ thiện của thành phố Giang Tư.
“Đột nhiên có nhiều thêm một khoản tiền....”
“Nhiều hơn bao nhiêu tiền? Ngân hàng tính sai tiền lãi à?”
Giang Hải bật cười, làm sao có thể như thế được, hoặc là, có người chuyển tiền nhầm?
Nhưng mà sau đó, sắc mặt của Giang Hải có chút thay đổi.
“Nhiều hơn bao nhiêu?”
Nếu như là con số nhỏ thì có lẽ là tính sai.
Nếu như là con số lớn thì Giang Hải sẽ cảm thấy thật ghê tởm.
Rất nhiều lúc, trong ví tiền đột nhiên lại nhiều thêm rất nhiều tiền cũng không phải là chuyện tốt gì cả, bởi vì, đó chính là lúc ác mộng tìm tới cửa.
Tần Hiên có chút lắp bắp nói: “Nhiều...!nhiều hơn...!nhiều hơn gần ba trăm triệu....”
Sắc mặt Giang Hải đột nhiên thay đổi, cực kì khó coi.
Giang Hải đưa cho Đường Tuấn một quyển tâm pháp cổ võ, Thất Hồn lại dạy anh ta bí thuật.
Đây chính là ơn to như núi, mà anh ta thì sao? Thế mà lại báo đáp như thế này ư?
Lúc này, điện thoại di động trên tay Giang Hải có một tin nhắn gửi tới.
Là của Đường Tuấn gửi tới.
Giang Hải lại hối hận rồi, vì sao lại cho anh ta số điện thoại của mình chứ, tin nhắn này sẽ mang tới cho Giang Hải rất nhiều phiền phức.
Mặc dù Giang Hải không sợ phiền phức, nhưng mà anh không thích phiền phức, hơn nữa chuyện này chẳng liên quan gì tới anh cả.
Đường Tuấn nói: “Anh Giang, ơn của anh nói cảm ơn cũng không sao trả hết được, kiếp sau, tôi nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp anh.”
Đường Tuấn à, xin anh đấy.
Không cần hỏi thì cũng biết được tin nhắn này nhất định sẽ bị người nhà họ Triệu ở phương Bắc điều tra ra.

Mà Đường Tuấn lại để cho nhà họ Triệu điều tra ra được Giang Hải.
Khoản tiền này, cũng là do Đường Tuấn gửi tới.
Đường Tuấn biết, dựa vào năng lực của bản thân, đối địch với nhà họ Triệu thì dù có chết tới mười lần cũng không thể nào đụng được vào gốc rễ của nhà họ Triệu ở phương Bắc được, muốn giết người mặt đen của nhà họ Triệu chính là việc người điên nằm mơ.
Nhưng mà, nếu như khuấy nước cho đục, làm nổi gió lên, kéo Giang Hải vào đống hỗn độn này thì cho dù nhà họ Triệu không bị diệt thì cũng sẽ bị tàn phá.

“Cái tên này, thật là còn gài bẫy giỏi hơn cả tôi nữa.”
Giang Hải đỡ trán, rồi cười khổ.
Trăm tính nghìn tình cũng không tính được một chiêu này của Đường Tuấn.
Hai mắt nheo lại, Giang Hải đoán là.
Nước cờ này của Đường Tuấn sợ là đã thương lượng bàn bạc với Bàng đại ca từ lâu rồi.
Hơn nữa, nhất định là do Bàng đại ca dạy cho Đường Tuấn.
Ngay khi Bàng đại ca quỳ xuống thì Đường Tuấn sẽ vì ông ta mà chết.
Tới thành phố Giang Tư, trị độc chỉ là chuyện ngoài ý muốn, muốn học bản lĩnh của Giang Hải mới là sự thật.
Sau đó, vung kiếm tiến về phía Bắc, chém giết khiến nhà họ Triệu bị đảo lộn.
Đưa tất cả những gì cướp được cho Giang Hải, nói lời cảm tạ ơn cứu giúp, để cho người nhà họ Triệu biết được.
Đến lúc này thì Đường Tuấn lại lui binh, cái mũ này đã bị chụp hoàn hảo lên trên đầu Giang Hải.
Bàng đại ca tình toán rất tốt, nhưng ông ta cũng không ngờ được, Đường Tuấn cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Trong đó, Giang Hải chính là một người bị tai bay vạ gió.
Tự nhiên lại nhàn rỗi đi giúp Đường Tuấn nâng cao thực lực, cũng tự gây ra một phiền phức cho bản thân.
“Anh Giang, lại có một khoản tiền nữa được chuyển tới....”
Tần Hiên ngoài cười mà trong không cười, đối với anh ta mà nói thì có được tiền thì chính là chiếm được món hời, hơn nữa còn là một món tiền lớn như thế này nữa chứ.
Giang Hải đã phiền tới mức chả muốn hỏi số tiền là bao nhiêu nữa.
Đường Tuấn có được bao nhiêu thì sẽ chuyển khoản bấy nhiêu, đây cũng chính là khoản bồi thường khi anh thay Bàng đại ca và Đường Tuấn nhận cái vụ rắc rối này.
Món bồi thường này, Giang Hải hoàn toàn không muốn có được.
Rất nhanh sau đó, nhà họ Triệu bỏ mặt mũi xuống, tuyên bố với bên ngoài một lệnh treo thưởng.
Chỉ cần ai có thể bắt sống được Đường Tuấn thì sẽ có được bao nhiêu tiền thưởng.
Mà ai có thể diệt được Đường Tuấn thì lại có thể có được bao nhiêu tiền.
Nhà họ Triệu treo thưởng rất cao, đến mức có thể khiến cho tất cả các cao thủ đang ở ẩn cũng rục rịch dao động.
Nhà họ Triệu ở phương Bắc, muốn làm cho Đường Tuấn trở thành một con chuột chạy qua đường, cả cái thế giới ngầm này, còn cả giới bạch đạo nữa, đều sẽ đuổi giết Đường Tuấn.
Mà, những người thân trực hệ của nhà họ Triệu toàn bộ đều trở về trụ sở của nhà họ Triệu, không được phép ra ngoài.
Những người này cũng thật sự chẳng dám ra ngoài, lẽ nào ra để tìm chết à?
Đường Tuấn rất chi là háo hức mong chờ được gặp gỡ bọn họ.
Nhà họ Triệu ở phương Bắc, hoàn toàn trở thành một trò cười rồi.

Mấy chục năm nay, không, trên cả nghìn năm nay, họ đã bao giờ nhếch nhác như thế này, để cho một người đuổi giết cả một gia đình danh giá, nhưng họ lại như một con rùa rụt đầu không dám ló mặt.
Người mặt đen đã ném vỡ, đập nát hết tất cả những thứ có ở trong phòng, quát tháo: “Chẳng qua chỉ là một thằng Đường Tuấn thôi, chỉ có một người thôi.

Các người không chỉ không giết được, mà người cũng không thể nào tìm được.”
“Đồ vô dụng, một đám bỏ đi.”
“Thùng cơm, một đám chỉ biết ăn.”
“Các người nói xem, những ngày này, nhà họ Triệu đã chết bao nhiêu người rồi?”
“Lẽ nào các người không có ai có thể tìm thấy rồi giết anh ta ư?”
Tiếng hét giận dữ như sấm dậy, nhưng chẳng hề có tác dụng gì, giờ đã treo thưởng, nếu như có thể tìm thấy được nơi ẩn náu của Đường Tuấn thì không cần người nhà họ Triệu ra tay, những cao thủ ẩn thế kia cũng sẽ ra tay rồi.
Húc Thiết cảm thấy trên mặt thật nóng rát, ông ta nhận được lợi ích to lớn từ nhà họ Triệu, tự nhiên sẽ phải làm việc cho nhà họ Triệu.
Mà bây giờ, cao thủ như ông ta cũng chỉ có thể làm một người vệ sĩ mà thôi, là vệ sĩ bên người để đảm bảo an toàn cho người mặt đen.
“Thưa ông chủ, chuyện của Đường Tuấn không dáng lo lắng lắm, chỉ cần có thể ép anh ta ra thì cái gì cũng có thể nói được hết.”
“Nếu như có thể dụ được người ra thì tôi nhất định sẽ giết anh ta.”
Người mặt đen hét lên: “Dẫn dụ người ra, dẫn dụ ra ư, ai mà không biết là nên dẫn dụ chứ, nhưng vấn đề là làm sao có thể dẫn dụ ra được?”
Những người xung quanh run rẩy, bị trách mắng thì cảm thấy nhục nhã, sự căm thù đối với Đường Tuấn lại càng cao thêm một bậc nữa.
Không có ai dám nói gì hết, sau đó người mặt đen nói: “Dẫn dụ ra cũng được, chỉ cần tôi xuất hiện thì anh ta nhất định sẽ đến để giết tối.”
“Không, thế thì không được” Húc Thiết lên tiếng phản đối.
Nếu như một khi thất thủ thì ông ta phải lấy cái chết để đền tội, hoặc là trả giá bằng vận mệnh của mình ư?
“Thế thì ông nói nên làm như thế nào?” Người mặt đen nói: “Cái tên Đường Tuấn này, anh ta không muốn sống nữa rồi, anh ta muốn liều mạng với tôi.”
“Liều mạng ư?” Húc Thiết nói “Thế thì ép anh ta tới liều mạng thôi.”
“Đào cái xác thối của con chó họ Bàng kia lên đây, phanh thây ra.”
“Chúng ta cố gắng bằng mọi biện pháp, để xúc phạm làm nhục thi thể của lão già kia.”
“Còn nữa, tuyên bố ra bên ngoài, tôi với anh ta đã kí sinh tử trạng, tỉ võ.”
“Nếu như anh ta tới thì cho phép anh ta dọn xác cho tên họ Bàng kia, tôi lấy thân phận là võ giả ra để thề, sẽ an táng một cách trọng đại nhất cho tên họ Bàng kia.”
Đối với võ giả mà nói, kí kết thi đấu sinh tử trạng thì ai cũng không được trốn tránh, càng không thể chơi bẩn được, nếu phá vỡ quy tắc thì không thể nào lăn lộn ở trong giới võ giả nữa.
Mà cái quy tắc này ai cũng đều muốn vi phạm, nhưng lại sợ người khác cũng vi phạm.

Người mặt đen nhíu mày lại: “Anh ta là một người đã muốn chết rồi, sẽ quan tâm tới một cái xác chết ư?”
Húc Thiết nói: “Anh ta quan tâm, ơn nữa, ông có thể tuyên bố là ông sẽ tới võ đài.”
“Nhưng mà, ông nên tìm một người thế thân thì sẽ tốt hơn.”
Người mặt đen cũng có mặt tại võ trường, chính là đang cho Đường Tuấn một cơ hội.
Thi đấu võ thuật là giả, giết người mặt đen mới là thật.

Một người muốn chết, còn quan tâm tới quy tắc làm cái quái gì chứ.
Người mặt đen gật đầu, xem ra đã công nhận kiến nghị của Húc Thiết, lập tức sắp xếp người công bố tin tức ra bên ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lại hai người là người mặt đen và Húc Thiết.
Húc Thiết nói: “Ông chủ, ông bắt buộc phải có mặt.”
“Nhưng mà, ông cần phải ẩn mình trong đám đông.

Tôi lo lắng, Đường Tuấn lại sử dụng chiêu điệu hổ ly sơn lắm.”
Người mặt đen suy nghĩ một lúc, rất chi là do dự, phân vân.

Nếu như đi thì đại diện cho việc bản thân sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng, cuối cùng thì người mặt đen vẫn đồng ý, thể hiện nhất định sẽ tìm một người thợ trang điểm giỏi một chút, cần hóa trang tới mức người thân cận nhất cũng không thể nào nhận ra được.
Đường Tuấn có tới không?
Chắc chắn sẽ tới.
Bởi vì, đây là cơ hội duy nhất để giết người mặt đen.
Anh ta, còn phải dọn xác cho Bàng đại ca nữa.
Tin tức này rất nhanh đã được truyền ra ngoài.
Đường Tuấn tự nhiên cũng nhận được tin tức.
Sau khi giết một con cháu của chi thứ nhà họ Triệu thì anh ta đã dùng máu của tên đó viết lên trên tường thời gian và địa điểm.
Thời gian mà Đường Tuấn nói là ba ngày sau.
Mà ba ngày này, Đường Tuấn vẫn không ngừng bước chân như cũ, anh ta không ngừng chém giết, dùng máu tươi để xoa dịu nỗi hận cuồn cuộn ngất trời trong lòng mình.
“Muốn thi đấu à?” Giang Hải lười biếng nhìn dòng tin tức này.
Ba ngày, lại chỉ còn lại có ba ngày nữa thôi.
Sau ba ngày, nhà họ Triệu sẽ điều tra, những đồ vật có giá trị mà Đường Tuấn đã cướp đang ở đâu, số tiền này đang ở đâu.
Tới lúc đó, nước rút thì đá sẽ lộ ra, Giang Hải có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch được nghi ngờ, cho dù có nói như thế nào thì cũng không nói rõ ràng ra được.
Mà, từ trước tới giờ Giang Hải chưa từng nghĩ tới việc giải thích.
Tiền đã ở trong tài khoản của mình rồi, vậy thì mang đi tiêu là được rồi.

Cũng trùng hợp là Giang Hải đang định xây dựng một cái công viên ở viện dưỡng lão, môi trường phải tốt, còn có quảng trường, một quảng trường lớn.
Những người lớn tuổi của thành phố Giang Tư, cũng thích nhảy quảng trường, nhảy ở dưới lầu của khu dân cư thì sẽ ảnh hưởng tới người khác, nhưng mà nhảy ở trong công viên thì lại khác rồi.
Còn có, phía Nam của thành phố là vùng đồi núi, bởi vì nghèo khó nên đường xá không được tốt.
Người trẻ vào thành phố đi làm đi đi về về phải mất cả ba tiếng đồng hồ, nếu như sửa lại đường, lại thêm phương tiện giao thông công cộng nữa, thì bất luận là học sinh đi học hay đi làm hoặc vận chuyển nông sản cũng cực kì thuận lợi.
Tiền vừa mới tới tài khoản, thì ở trong lòng của Giang Hải cũng đã nghĩ cách làm sao tiêu số tiền này cho hợp lý rồi.
Cái gì? Đưa số tiền này cho nhà họ Triệu ở phương Bắc ư, nói là không liên quan gì tới mình hết, toàn bộ đều là hiểu lầm ư?
Cái kiểu vẫy đuôi mừng chủ, nịnh hót lấy lòng thế này tuyệt đối không phải là phong cách của Giang Hải.
Ăn vào trong miệng rồi mà còn phải nhả ra, trừ khi là mổ bụng Giang Hải ra.
Chiếc mũ bay tới trên đầu này, Giang Hải nhận.
Mọi thứ, đều có nhân quả.
Cho dù Giang Hải không chủ đông kết thù với nhà họ Triệu ở phương Bắc thì lẽ nào bọn họ sẽ bỏ qua cho anh?
Nhà họ Triệu ở phương Bắc xem cả tỉnh Hải Đông như là vườn hoa sau nhà của mình, thế giới ngầm cũng đã mang họ Triệu luôn rồi.
Khi nắm được toàn tỉnh rồi, lẽ nào không nhắm tới thành phố Giang Tư ư?
Cho dù không tới thì cũng gây khó dễ cho Giang Hải.
Ngày nay, sản nghiệp của tập đoàn Uyển Như đang phát triển với tốc độ nhanh chóng theo cấp số nhân, những cơ sở kinh doanh này sớm hay muộn cũng sẽ bị người của thế giới ngầm nhìn chằm chằm, việc tống tiền chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Tới lúc đó, không thể thiếu được mâu thuẫn, ngược lại chính là, hôm này dùng nhà họ Triệu để làm con gà, giết nó để dọa những con khỉ ngốc khác đã đang hoặc sẽ có ý muốn gây phiền phức cho Giang Hải.
Tập đoàn Uyển Như, Kim Thâu đang cầm một cái gương nhỏ của một nữ nhân viên, cẩn thận chải mái tóc xanh như cỏ của mình.
Khi Cố Uyển Như không có việc gì phải ra ngoài thì Kim Thâu cũng chẳng có việc gì cả, nói chuyện phiếm với một đám đàn bà con gái chính là chuyện hạnh phúc nhất cả ngày rồi.
Thấy Giang Hải quay lại, Kim Thâu lập tức đứng lên: “Anh Giang....”
“Uhm?’ Giang Hải lướt nhìn cái đầu xanh lét rồi mù của Kim Thâu.
Kim Thâu chu chu môi về phía phòng làm việc của Cố Uyển Như, nuốt nước miếng sắp trào ra khỏi miệng.
“Có một cô tiên vừa mới tới, vừa rồi bà chủ bảo em tới sân bay đón người, em đã đánh rơi mất hồn rồi, thật là xinh đẹp.”
Kim Thâu mang theo vẻ mặt dê cụ hung hăng nuốt một ngụm nước bọt: “Anh Giang, anh không biết đâu, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy người con gái này thì đã ngây ngất rồi.”
“Ánh mắt ngây ngất,...cái...!cái ấy cũng ngây ngất luôn, hà hà.”
Giang Hải nhíu mày: “Nói lung tung gì thế, cậu có phải là nhìn thấy con chuột mẹ cũng có thể yêu tới chết đi sống lại hay không?”
Giang Hải rất tò mò, cô gái như thế nào mà có thể khiến Kim Thâu điên cuồng như thế.
Cho dù Giang Hải không phải là người háo sắc nhưng nghe Kim Thâu miêu tả như thế thì trong lòng cũng không khỏi cảm thấy tò mò, muốn nhìn xem một chút.
Muốn biết người đó trông như thế nào mà Kim Thâu lại nói là cô tiên.
Đi thẳng tới phòng làm việc của Cố Uyển Như, lúc đẩy mở cửa ra thì Giang Hải đã cảm thấy căn phòng này dường như sáng sủa hơn lúc bình thường rất nhiều, mà cũng thơm hơn rất nhiều.
Đây....!rốt cuộc là hương thơm gì… vì sao...!lại mê người như thế..

Bình Luận (0)
Comment