Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 216


Tòa nhà văn phòng mới của Tập đoàn Uyển Như chỉ đơn giản là một khu công nghiệp nhỏ, một vài tòa nhà cao sừng sững tạo thành những hình thù độc đáo.
Tuy nhiên, bên cạnh cụm cao ốc khổng lồ này còn có một số kiến trúc thấp khác...
Ở đó có đầy đủ tất cả tiện ích, thậm chí còn có một siêu thị nhỏ.
Làm việc ở Tập đoàn Uyển Như, trong lòng chỉ cần nghĩ tới việc hoàn thành tốt công việc mà tập đoàn Uyển Như giao phó.
Nhưng thứ khác, không cần phải bận tâm đến.
Dựa theo cấp bậc sẽ được tận hưởng các dịch vụ tối ưu nhất.

Cấp bậc càng cao, chỉ cần một cuộc điện thoại, thức ăn trà bánh sẽ được giao đến tận cửa.
Chỉ riêng bãi đậu xe đã có đến hai tầng ngầm.
Trên mặt đất, còn có những chỗ để xe tạm thời.
Ngày hôm nay chính là tiệc tân gia của Tập đoàn Uyển Như.
Hơn nữa, bữa tiệc đầu tiên của thương hội thành phố Giang Tư, cũng là bữa tiệc chiêu mộ đối tác.
Ngay từ sớm, Tần Hiên đã bố trí đầy đủ các nhân viên an ninh để duy trì trật tự cho bữa tiệc.
Từng chiếc xe sang trọng, lái vào địa điểm buổi tiệc!
Trong khách sạn, Doãn Bằng xịt một chút nước hoa nam cao cấp, cả người trông rất cường tráng, tuấn tú, hoàn toàn giống một công tử hào hoa phong nhã.
Nhìn vào gương, thân hình hoàn mỹ, gương mặt tuấn tú, bộ vest sang trọng mà với đồng lương của một người công nhân bình thường sẽ phải mất hơn hai mươi năm mới mua nổi, khóe miệng anh ta nhếch lên.
“Uyển Thuần, Cố Uyển Như, Lan Kiều… không ai trong số các cô em có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu.”
Với tư cách là đại diện cho nhà họ Doãn ở Danh Quận đến tham dự tiệc, có điều đến sớm để nhìn một chút, nhìn tập đoàn Uyển Như trong tương lai sẽ trở thành một bộ phận trong gia sản đồ sộ của nhà họ Doãn.
Doãn Bằng giống như một vị lãnh đạo đi kiểm tra, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo.
“Không ngờ một thành phố Giang Tư nhỏ bé lại có ba người phụ nữ khiến tim tôi loạn nhịp như vậy.”
“Hơn nữa, ở một nơi có tài nguyên nghèo nàn như vậy, tập đoàn Uyển Như lại có thể lớn mạnh, khiến nhà họ Doãn ở Danh Quận cũng cảm thấy hứng thú để mắt đến.”
Doãn Bằng khá tự tin về sự quyến rũ của mình.
Trong lòng còn nghĩ, nhiều nhất là ba ngày, anh ta sẽ nếm thử được một trong ba người phụ nữ này.
Nên ra tay với người nào trước đây?
Uyển Thuần?
Không, anh ta đã từng thấy qua, người phụ nữ không dễ dàng bị hạ gục.

Cho dù là anh ta, ba ngày sợ là không đủ.

Lan Kiều?
Người phụ nữ thực sự khiến người khác ngưỡng mộ, nhưng so với Uyển Thuần vẫn là kém hơn một chút.
Cố Uyển Như?
Chính là cô gái này!
Anh ta chưa bao giờ nếm thử một người phụ nữ nào đặc biệt như vậy.
Dù sao bây giờ loại phụ nữ thanh thuần trong sáng như vậy, càng ngày càng hiếm rồi.
“Cô cứ ở lại khách sạn.”
Doãn Bằng nói với người phụ nữ mặc quần áo cho mình, trên người chỉ có vài mảnh vải đen che chắ, để lộ hết phần da thịt.
Người phụ nữ quỳ xuống, nhẹ nhàng giúp Doãn Bằng kéo khóa quần.
Sau khi xoa xoa vài cái, mới ngẩng đầu lên cười, chậm rãi lùi sang một bên.
Doãn Bằng gật đầu, anh ta rất thích loại hình phục vụ này.
Tốn nhiều tiền để đào tạo kỹ năng quả thật không tệ.
Đồng thời, trong tòa nhà văn phòng mới, Cố Uyển Như vẫn đang xem xét lại mấy lần bản kế hoạch của thương hội thành phố Giang Tư.
Cố khẽ cau mày cố gắng tìm ra những sơ hở có thể xảy ra.
Cố Uyển Như trước giờ đều luôn rất nghiêm túc đối với công việc.
Thói quen của cô cũng tự nhiên trở thành thoái quen của cả tập đoàn Uyển Như, cho nên mọi bản kế hoạch của tập đoàn đều phải được nghiên cứu kỹ lưỡng hết lần này đến lần khác, phát hiện ra những lỗ hỏng dù chỉ là nhỏ nhất, mọi nhân viên đều làm việc rất nghiêm túc.
“Giang Hải còn chưa tới sao?”
Cố Uyển Như hỏi.
Lưu Phượng nhìn thời gian: “Anh Giang trước giờ vẫn luôn rất đúng giờ.”
Không biết vì sao, vào những dịp quan trọng thế này, nếu không có Giang Hải bên cạnh, trong lòng Cố Uyển Như luôn cảm thấy bất an.
Mặc dù lần nào Giang Hải cũng coi mấy buổi tiệc kiểu này giống như tiệc buffet vậy, ăn như một con heo, no đến không thở nổi mới thôi.
Hơn nữa, còn không biết giữ chút hình tượng nào.
Bây giờ, Giang Hải cũng đã sắp sửa trở thành một nhân vật nổi tiếng ở tập đoàn Uyển Như.
Chỉ cần nhìn thấy người nào trong buổi tiệc miệt mài cúi đầu ăn không ngừng nghỉ, không cần hoài nghi gì nữa, đó chính là người chồng ở rể của Cố Uyển Như.
Tất nhiên, chỉ có một số người không hiểu chuyện mới cho rằng Giang Hải thực sự chỉ là một tên ở rể, chính là kiểu không có tài cán gì.
Hôm nay, Cố Uyển Như mặc một chiếc váy màu trắng, khiến cả người cô càng thêm bừng sáng, giống như một cô tiên đang đi dạo trên cung trăng.
Trong sáng và cao quý.
“Woww, Uyển Như...”

Người chưa tới đã nghe thấy tiếng.
Giọng nói của Lan Kiều ngày một gần hơn.
“Cô thật sự biết cách không để cho người khác nghỉ ngơi mà, lại cứ bắt tôi phải làm hội trưởng thương hội.”
“Ngoại trừ cô ra, tôi thật sự không tìm được ai khác thích hợp hơn.” Cố Uyển Như mím chặt môi.
Mỗi ngày cô đều rất bận rộn, còn Lan Kiều từ bỏ vị trí của mình, khiến Cố Uyển Như rất mất cân bằng.
Khi thương hội ở thành phố Giang Tư vừa được thành lập, người đầu tiên Cố Uyển Như nghĩ đến chính là Lan Kiều.
Việc không nhiều, nhưng cũng không ít, sẽ không làm lỡ việc mua sắm làm đẹp của cô, ngoại trừ Lan Kiều những người khác chỉ có công việc làm thêm.
“Lát nữa tôi nghĩ sẽ xuất hiện rất người người có máu mặt.” Lan Kiều nói: “Cô không muốn ra sớm để tiếp đãi bọn họ sao?”
“Giang Hải nói tôi nên là người xuất hiện cuối cùng, để cho người khác cảm thấy tôi chính là nhân vật quan trong của tập đoàn Uyển Như.”
Lúc này, Cố Uyển Như chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Lan Kiều nghe vậy che miệng cười: “Theo tôi thấy, nhân vật quan trọng nhất trong bữa tiệc hôm nay chính là Giang Hải.”
“Hả?” Cố Uyển Như cảm thấy kỳ lạ, tự hỏi tại sao.
“Cái tướng ăn cực kỳ xấu xí của anh ấy cũng thật khó để người khác không để tâm đến.”
Cố Uyển Như không thể không mỉm cười.
Bước xuống lầu, Giang Hải lái xe, hắt hơi hai cái, kỳ quái xoa mũi, bị cảm rồi sao?
Không, mặc dù đêm qua Giang Hải cố ý làm đổ cốc nước lên chăn, tìm lý do để áp sát vào Cố Uyển Như hơn.
Đến khuya, Cố Uyển Như lại kéo hết chăn bông sang bên mình, với tình trạng như vậy cũng không tránh khói bị lạnh.

Lái xe vào bãi đậu xe, nhân viên bảo vệ ngoài cùng lập tức cúi chào.
Vẻ mặt có chút kỳ quái, trong lòng nghi ngờ, đây không phải là xe của Cố tổng sao? Sao lại không dừng xe ở bãi đậu xe chuyên dụng.
Mà Giang Hải cho rằng như vậy là quá rườm ra, lát nữa có chuyện cần phải rời đi, cho nên đậu ở đây sẽ tiện hơn.
Nhìn thấy có một chỗ đậu xe, Giang Hải vừa định chuẩn bị đậu vào, thì đột nhiên có một người đứng chắn ngang vị trí đó.
Giang Hải bóp còi thế nào nhưng người đó vẫn đứng yên bất động.
Đây bãi đậu xe, bộ tưởng là đường nhà cậu xây sao?
Giang Hải không chút do dự, đạp ga, chiếc xe lao thẳng về phái trước khiến người đó hoảng sợ nhảy ra xa.
Tên đó chỉ thẳng vào Giang Hải, không chút kiêng nể mắng chửi xối xả.

Đúng lúc này, một chiếc xe hạng sang khác lập tức đi tới, bấm còi, vẫy tay ra hiệu cho Giang Hải nhường chỗ đậu xe.
Phong thái rất kiêu ngạo.
Nếu đổi lại là một người bình thường khác, nhìn thấy chiếc xe cao cấp như vậy, chỉ sợ mình đã đắc tội người có tiền rồi.
Dù sao những người được mời đến tham dự bữa tiệc này đều là những người có tên tuổi, vừa nhìn đã không phải là thuộc dạng bình thường rồi.
Người lái xe của ông chủ lớn đó dù sao cũng có mắt nhìn, cũng không muốn làm khó sếp mình nữa, nên lái đi chỗ khác tìm vị trí đậu mới.
Chẳng lẽ tập đoàn Uyển Như lại không có nổi một bãi đỗ xe cho người đến tham gia bữa tiệc sao?
Hiển nhiên, người lái xe phía đối diện cũng biết điều này.
Nhìn thấy chiếc xe của Giang Hải cũng chỉ có mấy trăm nghìn, phía trên còn phủ một lớp bụi nhẹ, có lẽ cũng chỉ là một công ty nhỏ ở thành phố Giang Tư.
Tuy nhiên, Giang Hải làm ra bộ dạng như không nghe thấy gì, làm lơ chiếc xe đó đi.
Anh duỗi thẳng người, soi vào gương chiếu hậu, chỉnh lại tóc tai.
Giống như, kiểu tóc đó, có gì đó cần phải sửa soạn lại vậy.
Bước ra khỏi xe, khóa xe rồi xoay người rời đi.
“Anh bị mù sao, chỗ đậu xe này là tôi chiếm trước rồi, bây giờ anh lập tức lái sang chỗ khác cho tôi.”
“Chỗ đậu xe này là của tôi, cũng không nhìn lại xem mình lái loại xe rách nát gì, còn không mau dời nó sang một bên”
“Nói cho cậu biết, người có đủ khả năng để lái loại xe này là người cậu có thể đụng vào được sao? ”
Nào ngờ, người thanh niên chiếm chỗ đậu xe bước tới ra lệnh cho Giang Hải nhường chỗ đậu xe cho mình.
Nhìn thấy vẻ mặt không chút cảm xúc của Giang Hải, cậu ta hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói lại lần nữa, anh lập tức lái xe ra chỗ khác, nhường chỗ này lại cho tôi.”
“Một cộng một là bao nhiêu?” Giang Hải đột nhiên hỏi.
“Cái gì mà một cộng một? Tôi yêu cầu anh nhường vị trí này cho tôi.”
Ngay sau đó, cậu thanh niên này liền hiểu ra ý tứ trong câu nói của Giang Hải, đây chẳng phải là đang mắng cậu ta là đồ ngu sao.
“Anh vừa nói cái gì, có giỏi thì nói lại cho ông đây nghe một lần nữa?”
Đây là xe hạng sang, lái xe xuống xe.
Giọng nói lạnh lùng, vẻ mặt dữ tợn, thoạt nhìn không ổn.
Trước giờ chưa từng có ai dám tranh giành chỗ đậu xe với cậu ta, nhìn thấy chiếc xe như vậy ai cũng sợ hãi nép sang một bên, không dám đụng vào.
Còn người thanh niên trước mặt không những không chịu nhường chỗ để xe, mà còn chửi bới người khác, đúng là muốn tìm chết.
Nhìn dáng vẻ của Giang Hải, xem ra cũng chỉ là một tên lái xe.
Có điều, lái xe thì cũng biết hống hách lên mặt, còn phải coi xem là lái xe cho nhà nào nữa.
“Nhắc lại lần nữa? Nghe chưa đủ sao?” Giang Hải chế nhạo: “Tôi nói cậu là đồ ngu, lần này đã nghe rõ rồi chứ?”
“Đây rốt cuộc là thời thế gì vậy, còn có người muốn nghe tôi chửi nữa chứ.”
Nói xong Giang Hải cất bước rời đi.

Tốn thời gian nãy giờ, đi tìm chỗ đậu xe khác không phải tốt hơn sao?
Ai đến trước được phục vụ trước, đạo lý này mà cũng không hiểu sao?

“Anh kia, dừng lại cho tôi.” Người bị chiếm chỗ đậu xe bắt đầu phẫn nộ, liếc mắt nhìn tên lái xe, sau một hồi bọn họ quyết định cục tức này không thể cho qua được.
Giang Hải vẫn mặc kệ cậu ta, anh đang vội vã chạy lên lầu để xem vợ mình hôm nay mặc chiếc váy trắng như tuyết đó đẹp như thế nào.
Người kia bước tới nắm lấy cánh tay của Giang Hải.
“Ranh con, ai cho mày đi?”
“Buông tay ra.” Giang Hải cúi mặt xuống.
“Còn dám mắng tôi, cái loại...”
“Aaaa...!oạch...”
Còn chưa kịp nói xong, trên mặt cậu ta đã hằn lên dấu vết của năm ngón tay, sau đó Giang Hải tung một cước đá bay cậu ta, đầu gục vào đáy của chiếc xe hơi sang trọng.

Vốn dĩ mặt mũi đã chẳng ra gì, giờ còn bị cà xuống mặt đất, trầy xước hết cả.
“Không chỉ mắng đâu, ông đây còn muốn đánh cậu một trận ra trò, tránh ra!” Giang Hải lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
“Chỉ là một chiếc xe nát mà thôi, lại ngông cuồng như thể chiếc xe này là của cậu vậy.

Chẳng qua cũng chỉ là con chó theo đuôi chủ, mà đã nghĩ mình là người thượng đẳng sao?”
Loại người như vậy, chẳng qua cũng chỉ là con chó đứng trước mặt chủ nhân thè lưỡi vẫy đuôi.
Khi nhìn thấy người ngoài, ngay lập tức nhe răng sủa gâu gâu.
Gặp phải kẻ mạnh hơn thì chỉ biết cụp đuôi sợ sệt.
“Quay lại hỏi chủ của cậu, là ai đã cho anh ta diễm phúc được đậu xe ở đây.”
Ánh mắt lạnh lùng nhìn tên lái xe vẫn còn chưa phục, một sự đè nén vô hình lướt qua khiến tên lái xe sợ hãi không dám nhúc nhích.
Còn người kia, che mặt đau đớn vật vã, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ oán hận sâu sắc.
Giang Hải nói đúng, cậu ta cũng chỉ là một tên lái xe, bình thường như một con chó theo đuôi chủ riết dần quen cứ nghĩ mình vượt trội hơn người khác.
Không ngờ ở mảnh đất nhỏ bé như thành phố Giang Tư này lại đụng phải Giang Hải.
Giang Hải vênh váo bỏ đi, bọn họ cũng không dám tiến lên ngăn cản nữa.
“Cứ đỗ xe ở đây, anh ta muốn rời đi, cũng không dễ dàng như vậy.” Tên lái xe nói.
“Lát nữa sẽ cho anh ta biết thế nào là xã hội nham hiểm.”
Theo cậu ta thấy, Giang Hải chẳng qua cũng chỉ là biết đươc vài thế võ mèo.
Lát nữa biết được thân phận của bọn họ thì ngay cả chủ của Giang Hải cũng phải run lên vì sợ hãi cho mà xem.
Muốn đi, cũng phải hỏi xem bọn họ có đồng ý không đã..
Có bản lĩnh thì lao ra ngoài, cho dù để lại dù chỉ là một vết xước nhỏ, có bản cả chiếc xe mà Giang Hải lái cũng không đủ để đền cho bọn họ.
Đỗ xe xong, cả hai nhanh chóng rời đi, lon ton chạy về phía địa điểm tổ chức buổi tiệc.
Mà, Giang Hải lúc này đi tới cũng đụng phải Uyển Thuần vừa bước xuống xe.

Bình Luận (0)
Comment