Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 236


D*c vọng trong lòng, khát vọng đối với đàn ông, cơ hồ trong nháy mắt khiến cô ta đánh mất lý trí.
Đôi chân dài trắng như ngọc, không an phận quấn lấy nhau, ma sát.
Dục niệm đang bốc lên, nhưng, cô ta đang cưỡng ép cắn răng chịu đựng.
Mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người Vệ Báo, giống như chất k1ch thích, khiến cho Doãn Thư xao xuyến động lòng.
"Lập tức đi làm đi, sắp xếp mấy người có đầu óc một chút, không được để bị phát hiện."
"Dạ!" Vệ Báo run run một cái, đôi chân run rẩy, xoay người rời đi.
Anh ta cũng không dám tiếp tục ở lại nơi này, nếu như làm gì Doãn Thư, hậu quả...!thật là khó mà dự liệu.
Cưới Doãn Thư sao?
Đừng nghĩ bậy, cho Vệ Báo một trăm cái lá gan, anh ta cũng không dám.
Trong chớp mắt, trên mặt Doãn Thư đỏ ửng lên, trở nên nóng bỏng, hô hấp càng dồn dập, khó mà tự kiềm chế được, ánh mắt cũng biến thành mê ly rồi.
Vệ Báo như đang cố chạy thoát thân, vừa đi ra phía ngoài.
Nhưng.
Vừa đi chưa được mấy bước, sau lưng đã truyền tới tiếng Doãn Thư kêu khẽ.
"Khoan hãy đi, quay lại đây với tôi..."
"Ngớ ra làm gì, mau lên..."
"Mau, ôm lấy tôi..."
"Lão đại, cái này...!sao được."
"Cỡi quần ra..."
"Sau này, anh kêu tôi là Doãn, tôi cũng chỉ là một người đàn bà thôi..."
Ba bốn ngày sau, tác dụng của thuốc trên người Doãn Thư mới được xem là triệt để biến mất.
Lúc này, Doãn Thư đột nhiên tỉnh táo, mình điên loạn như vậy, chẳng phải cũng là đùa bỡn đàn ông sao?
Thấy thấy thân thể mình sáng bóng, lại trợn mắt há miệng, nhìn xuống chỗ dưới rốn ba thước, cái này làm cho cô ta có loại cảm giác thỏa mãn.
Mấu chốt nhất là, cô ta cảm nhận được, làm đàn bà tốt hơn.
Tin tức Doãn Bằng đã chết cũng không bưng bít được nữa.
Cuối cùng, Doãn Canh sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Doãn Thư có thể tưởng tượng.
Ông ta sẽ là giận dữ không kềm được, đạp nồi đập chén, như muốn lập tức gi3t chết Giang Hải.
Doãn Canh sẽ lập tức triệu tập người, định quyết một trận sống mái với Giang Hải.
Cuối cùng, trợn mắt một cái, miệng sùi bọt mép, ngất đi.
Nhà họ Doãn, chính thức tiến vào tranh đoạt.
Cái này, không phải là kết quả Doãn Thư mong muốn, nếu là như vậy, cho dù cô ta lấy được nhà họ Doãn, cũng là một nhà họ Doãn tanh bành không còn lành lặn.
Từ đó, vị trí của nhà họ Doãn ở Danh Quận sẽ dần dần đi xuống.

Cho nên, Doãn Thư dự định, chủ động ra tay trước.
Sau khi Doãn Thư tắm xong, nhìn lên trên giường, lúc này có ba cậu thanh niên trẻ trung ‘xinh đẹp’ đang nằm trên đó.
Quả nhiên, không có ruộng bị cày hỏng, chỉ có mệt chết trâu.
Doãn Thư vô cùng thoải mái từ trong ra ngoài, cam thấy khoan khoái dễ chịu, cả người mặt mũi nhìn cũng hồng hào.
Nhiều ngày như vậy, Doãn Thư đã không quan tâm mình ngủ với ai, chỉ cần có thể khiến cho cô ta sảng khoái, chính là sủng vật tốt nhất của cô ta.
Đứng ở trước gương, giống như tất cả những người phụ nữ khác vậy, uốn éo eo, thưởng thức dáng người nuột nà của mình.
Khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt, lại mang theo vẻ oán độc sâu đậm.
"Giang Hải, trước hết để cho anh sống lâu thêm mấy ngày, chờ tôi thu thập nhà họ Doãn xong, sẽ đi tìm anh tính sổ."
Cầm điện thoại lên ấn số gọi đi, khóe miệng không nhịn được khẽ cười.
"Ông nội, chuyện của Doãn Bằng, cháu điều tra được rồi."
"Trong điện thoại cháu sợ không nói rõ ràng được, cháu nghĩ...!hay là mở một cuộc họp gia tộc đi."
"Ông nội, chẳng lẽ ngay cả cháu ông cũng không tin sao? Chuyện này, không phải chuyện đùa."
"Đừng vội, lát nữa, ông sẽ biết."
Cúp điện thoại, thư giãn gân cốt, mặc lại bộ quần áo, li3m li3m môi, hừ một tiếng.
"Chờ tôi làm xong chuyện quay trở lại, sẽ tiếp tục ép khô các cậu."
Đi ra ngoài cửa, bước lên xe, khẽ mở đôi môi đỏ mọng.
"Đi về nhà cũ."
Nhà họ Doãn, nhà cũ.
Đây là một kiến trúc có tuổi đời mấy trăm năm rồi.
Đình đài lầu các, đẹp không thể tả.
Nhưng, lúc này bầu không khí nhà họ Doãn lại rất căng thẳng.
Trong phòng khách đã đầy ắp người, có bốn người ngồi phía trên cùng, chính là những người sẽ cạnh tranh cái ghế gia chủ cho nhiệm kỳ kế tiếp.
Trên cùng, Doãn Canh đang chống gậy, sắc mặt tái xanh.
Nhận được điện thoại của Doãn Thư, Doãn Canh trong mơ hồ cảm giác được, gặp nhau sẽ có một cái tin xấu.
Nhưng, ông ta như thế nào cũng không thể ngờ, Doãn Bằng đã chết, hơn nữa đã chết nhiều ngày rồi.
Nhà họ Doãn mạnh như vậy, ai dám chọc vào, điều này chính là nguyên nhân khiến cho ông ta vẫn tin là Doãn Bằng còn sống, chẳng qua là, gặp một chút phiền toái mà thôi.
Giờ phút này, từng gương mặt đều rất âm trầm.

Sau lưng mọi người xì xào không ngừng, bốn người bọn họ, lại giống như đang ngủ vậy, thờ ơ.
Không tới lúc mấu chốt, không ai mở miệng trước.
Một khi nói sai cái gì, gây ra phản cảm, như vậy thì không hay rồi.
Một khi phạm phải sai lầm, cũng sẽ bị nhắm vào, càng không dễ dàng để tranh cử chức gia chủ.

Doãn Canh ho khan mấy tiếng, quét mắt nhìn mọi người.
Phòng khách lập tức trở nên an tĩnh.

Tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Doãn Canh.
Ngoài cửa, đã xuất hiện bóng dáng của Doãn Thư.
So với trước đây thì rất khác, lúc này Doãn Thư mặc cái váy hoa ngay ngắn, nhìn...!rất nữ tính.
Cái này, khiến cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Trước đây, Doãn Thư mặc dù nhìn có vẻ vô cùng mềm yếu, nhưng lại không có một chút dáng vẻ mà phụ nữ nên có.
Sao lần này, giống như một cô chủ con nhà quyền quý vậy.
Bước vào cửa, ánh mắt Doãn Thư nhìn thẳng, khẽ mỉm cười.
"Ông nội, cháu thành công rồi."
Đến lúc này, cô ta mới nói ra chuyện bản thân đã luyện thành cổ võ tâm pháp.
"Thật sao?" Mắt Doãn Canh vốn có hơi mờ mịt, nhất thời tản ra sáng lên.
Nhà họ Doãn, có một người là cổ võ giả, chuyện này đối với một gia tộc mà nói, là khúc dạo đầu để chuẩn bị bay lên.
"Tốt lắm tốt lắm, tốt lắm.."
Nói liên tục mấy chữ tốt, Doãn Canh vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, tỏ ý bảo Doãn Thư đi đến ngồi.
Một cổ võ giả, là một loại tồn tại mạnh như thế nào, Doãn Canh cũng có thể tưởng tượng được.

Để cho Doãn Thư một chỗ ngồi này, cũng xứng với cô.
Nhưng!
Mọi người trong phòng khách đều không hiểu, lấy làm ngạc nhiên.
Có mấy người, thiếu chút nữa không nhịn được lên tiếng ngăn cản.
Bọn họ đã nghĩ nhiều rồi, Doãn Canh là quá mức kích động, không nghĩ gì nhiều, chỉ là muốn để cho Doãn Thư ngồi vào bên cạnh mình mà thôi.
Cái vị trí kia, từ trước đến giờ đều để trống.

Bởi vì nó đại biểu cho vị trí gia chủ nhiệm kỳ kế tiếp của nhà họ Doãn.
Chẳng lẽ...
Mọi người bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ Doãn Canh muốn giao nhà họ Doãn cho một đứa con gái?
Chuyện này, làm sao có thể chứ?
Bọn họ, trước giờ vẫn coi Doãn Bằng là đối tượng cạnh tranh của mình, Doãn Canh cũng dồn hết sức mình, dùng tất cả các biện pháp, để bồi dưỡng Doãn Bằng.
Tự nhiên ở đâu lại mọc ra một Doãn Thư.

Doãn Canh từ trước đến giờ, không phải rất là trọng nam khinh nữ sao?
Doãn Thư mỉm cười hài lòng, không chậm trễ chút nào, đi qua ngồi xuống.
Lúc này, trong mắt Doãn Canh đã ngấn nước mắt.

Chỉ cần Doãn Bằng ngồi lên chức gia chủ, có Doãn Thư phụ tá, địa vị nhà họ Doãn ắt sẽ như nước dâng thuyền lên.
Đất Danh Quận, quá nhỏ, Doãn Canh nghĩ là sẽ đi ra khỏi Danh Quận, thậm chí, vượt qua đất Đông Quận, mục tiêu là toàn bộ Đông Phương Thần Châu.
"Doãn Thư, cháu nói có tin tức gì?"
Doãn Canh đã không đợi được nữa, muốn để cho Doãn Bằng thừa kế chức gia chủ của nhà họ Doãn.

Có ông ta ở vị trí Thái thượng hoàng này, người phản đối Doãn Bằng, sẽ ít đi rất nhiều.
"Ông nội, ông hãy nén bi thương." Sắc mặt Doãn Thư trầm xuống, cố làm ra vẻ bi thương.
"Ừ! Hả?"
Nụ cười của Doãn Canh cứng đơ, sau đó con mắt trợn tròn.
"Cháu nói cái gì?"
Doãn Thư nhàn nhạt nói: "Cháu nói, ông hãy nén bi thương ạ."
"Doãn Bằng..." Cánh tay vừa mới nâng tay lên đã vô lực rơi xuống, trong đầu Doãn Canh kêu lên ong ong.
Cháu đích tôn của ông ta, Doãn Bằng đứa cháu ông ta thích nhất, chết rồi?
"Cháu...!cháu nói rõ ràng xem."
Doãn Canh không dám tin, gia chủ tương lai nhà họ Doãn, cứ như vậy mà mất đi.
Nói bậy nói bạ, điều này sao có thể chứ, ai, ai dám trêu chọc vào nhà họ Doãn ở Danh Quận, vậy thì thật là không muốn sống nữa rồi.
"Doãn Bằng, đúng là đã chết."
Doãn Thư ngồi ngay ngắn, quét mắt nhìn mọi người, cô ta muốn nhìn một chút, nghe tin Doãn Bằng chết, ai là người sẽ nhìn chăm chú vào chỗ cô ta đang ngồi.
Bắt đầu từ giờ phút này, cuộc tranh đoạt, chính thức bắt đầu.
Nhưng Doãn Thư xem ra, tràng này tranh đoạt, chưa có mở ra, thì đã kết thúc rồi.
Ngay mới vừa rồi, ngón tay của cô ta đã âm thàm hạ độc vào trong ly trà của Doãn Canh, ở trong thời gian rất ngắn, độc tính sẽ đi vào trong cơ thể Doãn Canh.
Doãn Thư dường như đang suy nghĩ, cảnh tượng Doãn Canh hộc máu mà chết.
Mọi người sẽ không nghi ngờ gì cô ta, chỉ coi là Doãn Canh vì mất đi đứa cháu trai, bị tức chết.
Lảo đảo, Doãn Canh đứng lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm Doãn Thư.
Ông ta vẫn không tin.
Không dám tin!
Doãn Thư vẫn ngồi yên, ung dung, không nhìn ra có chút đau buồn nào.
"Doãn Thư, cháu đừng nói bậy bạ, Doãn Bằng, đã xảy ra chuyện gì?"
Bất ngờ có một người, đảo mắt suy tính, lập tức lớn tiếng mắng.
Đa số mọi người quan tâm lúc này không phải là sống chết của Doãn Bằng, mà là thế cục đã thay đổi.
"Chuyện này, nhất định phải làm rõ ràng trước đã, hơn nữa, cũng không phải cháu nói là mọi người phải tin, chẳng lẽ, nhà họ Doãn chúng ta không còn trưởng bối sao?"
"Nếu như khiến ông nội sốc quả xảy ra nguy hiểm, tội của cháu sẽ lớn lắm."
Doãn Thư khinh thường nhìn sang, vỗ xuống cái ghế đang ngồi: "Tôi không xứng nói, ý của ông là, ông xứng nói sao?"
Mọi người, đều sững sốt một chút.

Ý của Doãn Thư là, cô ta đã là người thừa kế của nhà họ Doãn rồi, nếu quả thật là như vậy, không có gì là Doãn Thư không thể làm.
Đối với những tranh luận này, Doãn Canh cứ như không nghe thấy, ầm ầm ngã xuống.
Mắt dần mất đi tiêu cự, vẻ mặt thẫn thờ.
Cháu trai của ông ta, đứa cháu ông ta thích nhất, chết rồi!
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Đó là tương lai của nhà họ Doãn.
"Doãn Thư, sao con lại nói chuyện với người lớn như vậy?"
Lần này, ngườilên tiếng chính là cha của Doãn Thư, Doãn Càn.
Cho dù là Doãn Canh chết, muốn tranh đoạt chức gia chủ, cũng là Doãn Càn đi tranh đoạt, mà không phải là Doãn Thư.
Nhưng, Doãn Thư và Doãn Càn lại luôn như nước với lửa.
Cũng giống như với anh trai của Doãn Thư là Doãn Bằng vậy, như nước với lửa.
Doãn Thư vĩnh viễn nhớ, mẹ cô ta đã chết như thế nào.

Cô ta cũng vĩnh viễn nhớ, những năm này, trong lòng phải đè ép bao nhiêu thù hận.
"Ngồi ở vị trí này, bất kể tôi nói cái gì, đều có thể."
"Chẳng lẽ, không phải sao?"
Doãn Thư hoàn toàn lộ ra răng nanh, mặt mũi âm trầm, ánh mắt tàn nhẫn.
Hai chân bắt chéo, hết sức hào sảng.
Tất cả mọi người, nét mặt đều thay đổi.
"Con muốn tranh giành cái ghế gia chủ sao?" Sắc mặt của Doãn Càn cũng trở nên rất khó coi.
Từ xưa đến nay, nhà họ Doãn cũng chưa từng có tiền lệ đàn bà làm chủ.

Cho dù Doãn Thư có năng lực, vậy thì như thế nào chứ.
Có thể làm chút chuyện cho gia tộc, chính là phúc phận của cô ta, chờ Doãn Thư kết hôn, gả ra ngoài, thì sẽ không còn liên quan với nhà họ Doãn nữa.
Doãn Càn tức giận, mặt cũng đỏ lên.

Ông ta đã sớm biết, đứa con gái này của mình, mưu đồ không nhỏ, nhưng không ngờ, lại nuôi hi vọng muốn chiếm lấy nhà họ Doãn.
Doãn Thư buông một tay: "Như vậy còn có cái gì không thể?"
"Các người có thể hỏi ông nội một chút, tôi có thực lực để che chở nhà họ Doãn hay không."
"Chờ tôi làm gia chủ, trên dưới nhà họ Doãn, còn không phải đều ở dưới sự che chở của tôi sao?"
Không khí, tựa như đông lại.
Vẻ mặt của tất cả mọi người, giống như ăn phải phân vậy.
Đúng là, uy thế của Doãn Thư, ở một mức độ nào đó, so với gia chủ hiện tại là Doãn Canh cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Nếu như cô ta là một người đàn ông, mọi người thật sự nghĩ không ra lý do nào hợp lý để phản đối.
Nhưng, Doãn Thư lại là con gái.
Nhà họ Doãn, không thể cứ như vậy rơi vào trong tay của một người đàn bà được.

Bình Luận (0)
Comment