Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 258


"Đây chính là thứ mà cậu muốn.”
Giọng nói già nua vang lên, khuất trong một góc nào đó.
Lời nguyền rủa khiến cơ thể họ có những thay đổi bất thường, tuổi tác càng lớn càng đâm ra sợ ánh nắng mặt trời, tính cách cũng trở nên lập dị.
Chiếc bàn phía trước đặt một tấm linh bài màu đỏ tươi.
Chiếc thẻ nho nhỏ lại chứa đựng tu vi trọn đời của một đại sư.
Giang Hải sớm biết rằng, linh bài là thật, không có gì phải nghi ngờ.
"Ông muốn gì?" Giang Hải nheo mắt lại, họ hao tâm tổn sức như vậy, chắc chắn không phải vì tiền.
Rốt cuộc họ có bao nhiêu của cải, e rằng chính bản thân họ cũng không đếm được hết.
"Bản khắc đá!”
"Thật xin lỗi, tôi chưa từng nhìn thấy thứ đó.”
Giang Hải cười khẩy, người Lập Dị muốn lợi dụng điểm yếu để uy hiếp anh, nhưng tiếc là ông ta đã chọn sai mục tiêu.
Đối với Giang Hải, mặc dù linh bài là vật cần thiết, nhưng có thể giành giật, cũng có thể cướp đoạt, tuy nó quý giá, nhưng không phải là duy nhất.
Còn đối với người Lập Dị, Phúc Thự bản khắc đá là vật rất quan trọng, không thể thay thế cũng không thể mô phỏng làm lại nó.
Đế Vương được mệnh danh là thần của giới lái buôn Phương Đông, trước giờ không bao giờ chịu sự uy hiếp của người khác, anh thà bỏ mối làm ăn cũng không đời nào chịu thoả hiệp.
Làm ăn ra làm ăn, những thứ có giá trị ngang bằng nhau thì phải trao đổi ngang giá, Giang Hải không bao giờ làm những việc khiến bản thân chịu thiệt.
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn linh bài.
Nếu mua thì phải mua thứ tốt nhất, nếu không mua được thì đi cướp.
Giang Hải đã chuẩn bị xong kế hoạch cướp.
Không biết có bao nhiêu cao thủ đang ẩn nấp ở đây.
Chỉ cần là thứ mà Đế Vương muốn, thì cho dù dùng bất cứ cách gì cũng phải lấy bằng được.
Nhưng có một điều, đó chính là không bao giờ chịu thiệt.
Từ trước đến nay, Đế Vương làm việc gì cũng luôn đem lại cho người ta cảm giác, đã làm thì kiểu gì cũng phải thành công.

Điều đó thể hiện rõ đặc điểm của người làm ăn buôn bán trong thế giới ngầm, luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.
Rút điếu thuốc lá, châm lửa xoẹt một cái, khoé miệng Giang Hải chậm rãi cong lên.
Anh thật không hiểu, mình đang bước vào ngôi chùa nào đó của Thái Lan hay là sở thú, hay là hang động tự nhiên trên núi cao sâu thẳm.
Ngay cả trên xà nhà cũng có dơi.
Trong đó có con dơi bị Trần Thương đá rụng mất một chiếc răng, nó tỏ ra vẻ dữ tợn nhưng vẫn không giấu nổi sự sợ hãi.
"Chẳng lẽ cậu không cần linh bài nữa sao?"
Giang Hải nhếch mép cười tà mị: "Nếu đã để tôi nhìn thấy, thì tấm linh bài này tuyệt đối không thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi.”
Lời nói ngông cuồng, kiêu ngạo.

Dáng vẻ thờ ơ.
Anh hoàn toàn không coi người Lập Dị ra gì, chứ đừng nói là người sói và ma cà rồng.
Mỉm cười.
"Dùng linh bài đổi lấy Phúc Thự bản khắc đá, người Lập Dị làm ăn đừng có khôn ngoan như vậy chứ.”
Một tiếng hừ lạnh.
Giọng nói già nua mang theo sự mục rữa, thối nát, không khí u ám bao trùm khắp cả.
Sau đó bỗng vang lên tiếng cười lớn vô cùng quái dị, khiến người ta sởn cả gai ốc.
"Cậu cảm thấy hôm nay cậu đã đến đây rồi, liệu còn có thể dễ dàng ra ngoài như vậy sao?"
Lúc này, khắp bốn bức tường đột nhiên xuất hiện vài ngọn lửa màu xanh lá, nhờ ánh sáng của những ngọn lửa đó, cuối cùng anh cũng nhìn rõ đối phương.
Nhưng lại không nhìn thấy mặt, hơn chục người đứng phía sau, vài người đứng đầu khoác trên mình áo choàng đen, không để lộ một chút da thịt nào ra ngoài.
Sau lưng ông ta là một đám người sói hệt như bọn gấu ngựa, thân hình cao to, vạm vỡ, mặt mũi đáng sợ.
Mà phía trên lại là ma cà rồng.
Trong mấy nghìn năm qua, người Lập Dị sở hữu số của cải khổng lồ đếm không xuể, đương nhiên sẽ khiến vô số người thèm muốn.
Chính vì có những kẻ hình hài không giống người cũng chả giống quỷ này bảo vệ, người Lập Dị mới có thể tồn tại được đến ngày nay.
Có điều mà mọi người không biết, đó là người sói, ma cà rồng và người Lập Dị, đều giống nhau, họ đều phải chịu lời nguyền rủa của thần linh.
Những người bị thần linh bỏ rơi thì sẽ kết thành đồng bọn với nhau.
Cho đến ngày nay, người Lập Dị đã dùng sự thông minh, tài trí và số của cải vô tận của mình để thuần hoá người sói và ma cà rồng trở thành thú nuôi của mình.
"Có thể ra ngoài hay không, không phải do ông quyết định.”
Vẻ mặt Giang Hải trầm tư, xem ra, người Lập Dị muốn dùng khí thế ép người.
Lúc này một người mặc áo choàng đen lên tiếng xoa dịu.
"Nếu anh coi đây là một vụ làm ăn.

Vậy cậu cứ ra giá cho Phúc Thự bản khắc đá đi.”
"Hi vọng sẽ là cái giá mà chúng tôi có thể đáp ứng được.”
"Anh Giang là người thông minh, nếu anh đưa ra điều kiện mà chúng tôi không đáp ứng được, kết quả cuối cùng e là không được tốt lắm.”
Giọng nói nhẹ nhàng, đó là một người phụ nữ.
Giang Hải nheo mắt lại, nhìn qua đó, anh ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt trên người người phụ nữ đó.
Khoé miệng anh nhếch lên: "Tôi đến đây là vì tấm linh bài này, tôi thấy chúng ta nên nói về giá cả của linh bài trước sẽ hay hơn.”
Xét về cả quân số và khí thế, người Lập Dị chiếm ưu thế hơn hẳn, nếu ra tay, Giang Hải thực sự không nắm chắc có thể bảo toàn tính mạng mà ra khỏi đây hay không.
Tuy nhiên, nhịp điệu và quyền chủ động từ đầu đến cuối vẫn luôn nằm trong tay Giang Hải.
Khuôn mặt Giang Hải không hề có chút căng thẳng nào, ngược lại anh còn tỏ ra vẻ đùa cợt và lãnh đạm.
Giang Hải muốn tách linh bài và Phúc Thự bản khắc đá ra để bàn bạc riêng, nhưng phải bàn bạc về giá của linh bài trước.

Dù cho người Lập Dị đưa ra bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần Giang Hải có thể làm được, anh đều sẽ đồng ý.
Tiếp theo mới bàn đến Phúc Thự bản khắc đá đúng như ý Giang Hải.
Không chỉ khiến đối phương phải nôn ra hết những lợi ích đạt được khi bán linh bài, mà còn phải mất thêm một khoản lớn.
Ông già mặc áo choàng đen đương nhiên có thể nhìn thấu suy nghĩ của Giang Hải, cho dù là khi bàn về linh bài đưa ra điều kiện trao đổi gì, thì khi đến Phúc Thự bản khắc đá chắc chắn sẽ bị tăng lên gấp vô số lần.
Điều khó chịu nhất là cho dù có tặng không linh bài cho Giang Hải, thì anh cũng không bao giờ cảm kích.
"Bây giờ linh bài đã thuộc về cậu rồi.”
Sau khi cân nhắc vài giây, ông ta đã đưa ra quyết định vô cùng thông minh.
Đồ đặt ở đó, nếu Phúc Thự bản khắc đá thoả thuận không thành, vậy thì cả linh bài và Giang Hải đều phải ở lại đây.
"Nói điều kiện của Phúc Thự bản khắc đá đi.”
Giang Hải cười, sờ cằm như thể đang trầm tư suy nghĩ.
"Để tôi kiểm tra hàng trước đã.”
Nói xong Giang Hải đi lấy linh bài.
"Nhãi con, đừng có giở trò gì ở đây..."
Một người sói đứng chắn ở giữa, chặn đường đi của Giang Hải.
"Cút ra!"
Giang Hải lãnh đạm nói.
Anh chậm rãi ngẩng lên, nhìn người sói cao hơn hai mét bằng ánh mắt khinh thường.
"Trông mày thật khiến người khác buồn nôn!"
Giang Hải không chút do dự thẳng thừng ra tay.
Một cú đấm trúng ngực người sói.
Người sói đứng hiên ngang một chỗ không động đậy, nở điệu cười hung tợn tỏ ý xem thường.

"Gừ..."
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Giang Hải thu tay về.
Anh chậm rãi lùi lại phía sau hai bước.

Khoảng cách đó vừa khớp với chiều cao của người sói.
"Mày cũng yếu thật đấy..."
Người sói vỗ nhẹ lồ ng ngực, đôi mắt nhuốm màu đỏ tươi, nó muốn gi3t chết cái tên kiêu căng, ngạo mạn này.
"Gầm..."
Người sói ngẩng đầu lên trời, phát ra tiếng gầm vang dữ dội, cơ bắp bắt đầu căng ra, toàn bộ đám lông trên người xù lên dữ tợn.

"Ipiek..."
Người phụ nữ mặc áo choàng đen hoảng sợ thốt lên.
Nếu như ra tay, cuộc đàm phán này sẽ không thể tiếp tục được nữa.
Nhưng bà ta đã sai lầm, người sói không hề có cơ hội ra tay.
Bất cứ khi nào, coi thường đối thủ đều có thể là sơ xuất trí mạng.
Đôi mắt đỏ rực của người sói dần biến thành máu, nhanh chóng chảy xuống.
Trong đôi mắt đó tràn đầy sự nghi ngờ, không cam tâm và càng không thể tin nổi.
Còn cơ thể gã cũng bắt đầu run rẩy, co giật.
Từ sâu trong cổ họng thốt ra tiếng ọ ẹ, muốn nói gì đó, nhưng không nói được.
Hơn nữa, mãi mãi cũng không thể nói được, ngay cả lời trăn trối trước khi chết gã cũng không kịp nói.
Người nó xiêu vẹo, đổ rầm một cái xuống mặt đất.
Vừa hay đổ ngay trước mặt Giang Hải.
"Việc này..."
"Không thể nào..."
"Cú đấm của anh ta nhìn có vẻ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Đám người sói kia vừa nãy vẫn còn tỏ vẻ giễu cợt và khinh thường.
Giờ đây ai cũng sợ hãi, thậm chí lông tơ còn dựng ngược hết cả lên.
Ipiek khoẻ như thế nào, bọn họ là người biết rõ nhất.
Cú đấm của Giang Hải không phải là muốn hạ gục gã, mà là muốn lấy mạng gã.
Con người này đáng sợ như thế nào?
Ông lão người Lập Dị chân tay run rẩy, lùi lại phía sau hai bước.
Người càng có địa vị, quyền lực càng cao thì càng để ý tới sự an nguy của bản thân, ông ta cũng không phải ngoại lệ.
Giang Hải có thực lực như vậy, nếu đột nhiên ra tay với ông ta, vậy kết cục…
Người sói bên cạnh có khả năng ngăn cản Giang Hải hay không thì vẫn chưa rõ.
"Còn có ai định ngăn cản tôi nữa không?"
Giang Hải đảo mắt qua tất cả, ánh mắt lạnh lùng mang theo sát khí nồng nặc.
Ra khỏi thế giới phương Tây, những loài biến chủng này, đều phải cụp đuôi ngoan ngoãn làm một con thú nuôi ngoan ngoãn.
Nếu như chúng dám tùy tiện xông vào Phương Đông, kết cục sẽ vô cùng thê thảm.
"Khi nãy ông nói linh bài đã thuộc về tôi rồi, đúng chứ?"
Giang Hải nhìn ông ta, pha chút ý cười châm chọc.
Thứ mà anh muốn lấy, không ai có thể cản, huống hồ, vật đó đã là của anh.
"Đồ là của cậu.”
"Nhưng bây giờ chưa thể giao cho cậu.”
Giọng ông ta đầy giận dữ.
Đánh chó cũng phải nể mặt chủ, dám giết Ipiek ngay trước mặt ông ta, đúng là ngông cuồng.
Giang Hải có biết cơn giận dữ của người Lập Dị đáng sợ như thế nào không?
Giang Hải không biết, cũng không có hứng thú muốn biết.

Lúc này, việc anh muốn làm chỉ là lấy được linh bài mà thôi.
Lấy đồ thuộc về anh.
"Rừ...Rừ.”
Lúc này, cơ thể của bảy đến tám tên người sói căng cứng, dần run rẩy.

Quần áo trên người chúng giãn ra đến cực độ, rồi bung ra.
Đám lông rậm rạp và ghê tởm đó toát ra mùi cơ thể khiến người ta khó chịu.
Đám người sói điên cuồng, chúng hệt như quả bóng bơm căng, và những chú gà chọi hăng máu, hoàn toàn biến thành thú dữ muốn ăn tươi nuốt sống người.
"Ông định để chúng nộp mạng?"
Giang Hải nhìn ông ta, chậm rãi cất bước, tiếp tục đi về phía linh bài.
"Tôi muốn lấy, ai cũng không cản được!"
Ngang ngược, ngông cuồng, kiêu ngạo.
Nhưng Giang Hải đã thể hiện được sức mạnh của mình, anh có cơ sở để ngang ngược như vậy.
Giẫm lên xác người sói, Giang Hải tiếp tục đi thẳng về phía linh bài.
Đám người sói nhìn anh với ánh mắt dữ tợn, nhưng không một ai trong số chúng dám tiến lên trước.
Ông ta chưa ra lệnh, chúng không dám ra tay.
Áo choàng đen trên người ông ta khẽ rung lên, có thể thấy ông ta đã bị chọc tức đến mức toàn thân run bần bật.
"Vừa nãy tôi đã nói rồi, bây giờ không phải là lúc giao đồ cho cậu.”
Ông ta chậm rãi giơ một cánh tay lên, đối mặt với Giang Hải.
Chỉ cần ông ta hạ tay xuống, đám người sói và cả những con ma cà rồng chực sẵn trên mái nhà, sẽ đồng loạt bổ nhào về phía Giang Hải.
Một trận chiến sinh tử hết sức căng thẳng.
Giang Hải không thèm để ý, kiên định bước tiếp.
Một bước…
Hai bước…
Ba bước…
Anh chỉ còn cách linh bài hai mét, nhưng đúng vào lúc ông ta chuẩn bị hạ lệnh ra tay.
Bước chân của Giang Hải đột nhiên dừng lại.
Anh nhìn chằm chằm linh bài, ánh mắt trở nên phức tạp.
Anh cần linh bài, muốn chữa khỏi cho cho Phòng Thiên Thọ, linh bài là thang thuốc bổ trợ đồng thời cũng là vị thuốc chính.
Nhưng anh cũng có một số yêu cầu nhất định đối với linh bài.
Tấm linh bài này bị nhuốm quá nhiều máu tươi, hơn nữa, những vị tu sĩ đã rót tu vi vào nó cũng không phải là người lương thiện gì.
Giang Hải cười nhạt, vẻ mặt hơi thất vọng.
Anh xoay người bước ra ngoài, không thèm để ý đến đám người sói luôn trong tư thế sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
"Hủy bỏ giao dịch!"
"Ý tôi là, tất cả giao dịch!"

Bình Luận (0)
Comment