Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 266


Boong tàu phía trước, bốn thi thể đổ xuống.
Ba phát, đúng là ba phát súng.
Một phát súng hai mạng, đây là một sự trùng hợp? Hay là...
Sắc mặt Cá Thối tái mét, nhịn không được mà suy nghĩ.
Chẳng lẽ, hành động lần này của bọn họ, bị rò rỉ tin tức?
Câu chuyện vẫn còn xa mới kết thúc, Cá Thối nhìn ra biển, hận đến nghiến răng.
Nhưng giờ phút này, bộ đàm lại vang lên giọng nói của Giang Hải.
“Boong tàu sau, sáu người!”
Sau đó, là sáu tiếng súng vang lên.
Giết chóc, vẫn đang tiếp tục, Giang Hải giống như ma quỷ, chỉ lưu lại khuôn mặt tươi cười dữ tợn trong một vài camera giám sát, sau đó, những camera giám sát này đều bị phá hủy, không có ngoại lệ.
Lần này, Cá Thối mang theo hơn một trăm người, chỉ trong ngắn ngủi vài giờ, đã mất đi một nửa.
Bầu không khí kh ủng bố lan tràn, từng là hải tặc quát tháo đại dương, giờ đây kinh hồn bạt vía.
Đến cả Cá Thối cũng sợ hãi.
Cứ để Giang Hải giết như vậy, Cá Thối sẽ trở nên đơn độc.
“Triệu tập tất cả mọi người.” Cá Thối ra lệnh một tiếng.
“Xếp thành một hàng ngang, phải lục soát mỗi một gian phòng.”
Chỉ để lại một số ít người để duy trì trật tự, số người còn lại, tập hợp lại với nhau để phát động một cuộc tìm kiếm toàn diện trên thuyền.
Cá Thối cũng đi theo phía sau, đàn em của gã ta, sợ là không phải đối thủ của Giang Hải.
Đối mặt với cao thủ cực mạnh, nhiều người chưa chắc đã có tác dụng.
“Còn cần bao lâu nữa?” Giọng Cá Thối trầm thấp, hỏi thằng đàn em bên cạnh.
“Ít nhất cần ba tiếng đồng hồ.” Thằng em hiểu Cá Thối muốn biết cái gì.
Chiếc thuyền này đã sớm đi chệch hướng.

Điểm đến, chính là eo biển Malacca, chỗ đóng quân của Cá Thối.
“Thông báo cho Kahn, tiến lên với tốc độ tối đa.”
“Đai ca, bây giờ đã là tốc độ nhanh nhất rồi.”
Cá Thối sợ, anh ta sợ đám đàn em này không kiên trì được ba tiếng đồng hồ, Giang Hải cứ lần lượt ám sát như vậy, trong ba giờ chắc chắn sẽ giết sạch.
Điều càng làm cho Cá Thối run rẩy hơn là, nếu không có đủ nhân lực, sẽ rất khó để duy trì trật tự trên thuyền.
Nếu những người khách trên thuyền này khởi xướng một cuộc bạo động, hậu quả là không thể tưởng tượng được.
Suy cho cùng thì trên thuyền có hàng nghìn người.
Bạo động?
Cá Thối khẽ nhướn mày, ngẩng đầu nhìn về một phương hướng.
“Đều dừng lại, quay lại đây...”
Cá Thối còn chưa nói xong, trong phòng đấu giá đã truyền lại tiếng súng dồn dập.
Ngay sau đó, yên tĩnh không một tiếng động.
Đôi mắt của Cá Thối, gần như phun ra một ngọn lửa.

Một cảm giác chết chóc đang đến gần.
Trong phòng đấu giá, tập trung ít nhất một nửa số người trên thuyền, những người còn lại, bây giờ đều bị mắc kẹt trong khoang thuyền không thể đi ra.
Nếu những người này phát động bạo động, hậu quả...!thật khó để tưởng tượng.
“Quay lại kia.” Cá Thối nghiến răng nghiến lợi.
Trong phòng đấu giá, sau khi tiếng súng vang lên, chỉ thấy tên cướp bị bắn máu tung tóe xuống đất, không ai biết Giang Hải bắn từ nơi nào.
Mà trong loa lớn truyền lại một giọng nói khàn khàn.
“Cầm lấy vũ khí, các người còn có cơ hội sống sót.”
“Nếu như không phản kháng, các người sẽ bị bán đến thế giới hắc ám, trở thành nô lệ.”
Tại hiện trường, “ầm” một tiếng.
Càng có nhiều người ngạc nhiên nghi ngờ, sợ tới mức gan mật đều nứt ra.
Và có người chính trực, nghiến răng nhặt súng của tên cướp lên.
Cá Thối rất nhanh giết tới, đầu tiên là sắp xếp một thằng em xông vào cửa.
Cửa phòng bị đẩy ra, Giang Hải trốn ở chỗ tối bóp cò súng.
“Pằng pằng...”
Tiếng súng dồn dập, mà lại có trình tự quy tắc làm chấn động lòng người.
Đứa đàn em tiến vào cửa, lập tức liền bị bắn thành cái sàng lủng.
Tiếng súng vang lên, chiến thắng nỗi sợ hãi.
Khi người của Cá Thối bắn qua cửa, trong phòng đấu giá, cuối cùng cũng xuất hiện tiếng súng đánh trả.
Bạo động, đã được hình thành.
Giang Hải nhếch miệng cười, nghiêng người tựa vào thuyền.
Người của Cá Thối, suy cho cũng là cướp, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, lần thứ hai chúng đã nắm giữ quyền chủ động trong phòng đấu giá.
Trong đám người, có người âm thầm móc súng ngắn ra, miệng súng ngắm vào người bắn bên ngoài.
Mà súng của Giang Hải lại vang lên.
“Pằng pằng pằng...”
Mấy người theo tiếng súng mà ngã xuống đất, ngay cả bả vai Cá Thối cũng bị bắn một phát.
Máu tươi trên người chảy xuống, Cá Thối hung hăng cắn răng.
“Lựu đạn...”
Mang những người này đi bán, đã là không thể rồi.
Cá Thối muốn giết người bịt miệng.
Con mắt một gã đàn em lóe ra khát máu dữ tợn.
Móc ra quả lựu đạn, giật chốt an toàn, tung chân đạp cửa một phát, giơ tay muốn ném vào.
Ngay lúc này, khóe miệng Giang Hải nhếch lên độ cong quyến rũ.
Một viên đạn không lệch một li, bắn trúng vào quả lựu đạn.
“Rầm...”
Một tiếng nổ lớn, nửa người của tên cướp nổ tung tan nát.
Trên boong tàu, để lại một vũng máu lớn, máu thịt bắn tung tóe, phủ ở khắp mọi nơi.

Cảnh tượng này, vô cùng đẫm máu.
“Đại ca, phía trên...”
Tiếng súng lần này vang lên, Giang Hải đã bị bại lộ vị trí.
Ánh mắt Cá Thối bắn về phía Giang Hải đang trốn.
“Nổ súng...”
Cá Thối nghiến răng nói, gã ta muốn băm Giang Hải ra làm nghìn mảnh.
Giang Hải trốn ở trên cao, lại lần nữa biến mất một cách quỷ quái.

Giống như Giang Hải chưa hề đứng ở đó.
Hai giờ sau, trái tim của Cá Thối đã hoàn toàn bị nỗi sợ hãi bao trùm.
Du thuyền đã hoàn toàn bị mất kiểm soát rồi.
Đàn em của gã, cũng chỉ còn lại hơn mười người.

Với lại, tất cả đều bị thương.
“Còn cần bao lâu nữa?” Trốn trong khoang thuyền trưởng, khuôn mặt của Cá Thối cực kỳ dữ tợn.
“Đã liên lạc về nhà rồi, thuyền đón chúng ta đang trên đường tới.”
“Mọi thứ đã được đóng gói xong hết chưa?” Cá Thối nói đến những thứ cướp bóc được trên thuyền.
“Chuẩn bị tám cái rương lớn rồi, đều làm xử lý chống thấm nước.”
Cá Thối gật gật đầu, cẩn thận nhìn xung quanh ở phía ngoài.
Mà đằng sau anh ta, thi thể của Kahn còn đang co giật.

Cá Thối trốn trong khoang thuyền trưởng, Kahn tỏ ra khó chịu, đồng thời muốn Cá Thối phải ngay lập tức thanh toán phần tiền nên thuộc về ông ta.
“Tao đồng ý đưa cho mày khi nào?”
Cá Thối nhếch miệng, cười khẩy liên tục.
Kahn chẳng qua chỉ là một thuyền trưởng, cũng xứng bàn chuyện hợp tác với Cá Thối đứng thứ hai trong Bảng Ám Hoa?
Giá trị của Kahn chỉ là bị lợi dụng.

Lợi dụng xong rồi, cũng là lúc kết thúc sinh mệnh.
“Cá Thối, chúng ta đã bàn xong rồi mà.”
“Đích thực là bàn xong rồi.” Cá Thối hừ lạnh: “Nhưng tao, không phải bàn với mày.”
“Người giao dịch với tao, là ông chủ của mày.”
“Chủ nhân của con thuyền này.”
Kahn trợn lớn đôi mắt của mình, không thể tin được.
Điều này, làm thế nào có thể.

Nhưng sự thật là như vậy, không có gì không thể xảy ra.
Trên du thuyền, đấu giá một số hàng lậu là chuyện quá bình thường, như cơm bữa.
Nhưng lần này, những thứ bán đấu giá này, ngay cả ông chủ của du thuyền cũng động lòng.
Ông ta muốn có được những đồ này, vì vậy người thực sự hợp tác với Cá Thối, chính là ông chủ đằng sau bức màn đen.
Chiếc tàu biển này đã chở khách chạy định kỳ nhiều năm tuổi rồi, đã đến lúc sửa sang lại lần nữa.
Nếu như bị cướp biển uy hiếp, việc yêu cầu bồi thường khoản bảo hiểm kếch xù sẽ ngay lập tức được tiến hành.
Kahn bị kéo vào vụ này, chẳng qua chỉ là một chú hề.

Còn tự tưởng mình là một nhân vật quan trọng.
Hợp tác, cũng cần thực lực.

Rất rõ ràng, Kahn không có đủ thực lực để nói chuyện bình đẳng với Cá Thối.
“Không thể nào...”
Kahn hổn hển, trong mắt cũng hiện ra tia máu đỏ: “Tao mặc kệ mày hợp tác với ai, mày đã đồng ý với tao rồi, bây giờ phải đưa cho tao.”
“Mày còn dám đòi?”
Cá Thối vẻ mặt châm chọc, tìm không ra Giang Hải, chẳng lẽ còn không giết được một lão già thuyền trưởng rác rưởi sao?
“Nếu mày không đưa, tao sẽ nói chuyện ngày hôm nay ra hết.”
Kahn lấy điện thoại của mình ra, lông mày nhướn lên, đe dọa nói: “Cuộc trò chuyện vừa nãy của chúng ta, tất cả đều ở trong này.”
Cá Thối không hề để ý, trái lại anh ta rất hưởng thụ, vụ này mà bị báo ra thì gã ta lại càng thêm nổi tiếng chứ có gì đâu.
Tuy nhiên, Cá Thối không phải là một người thích bị đe dọa.

Kahn đã không thể khống chế được, đã như vậy...
“Pằng...”
Một tiếng súng vang lên, Kahn ngã vậtg xuống đất, thân thể không ngừng co giật.
Ở bên ngoài khoang thuyền trưởng, Giang Hải đang chuẩn bị tiến vào tiêu diệt toàn bộ.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở cuối hành lang.
Giang Hải nheo mắt lại, không ngờ rằng, trên chiếc thuyền này, thật là ngọa hổ tàng long.
Giang Hải nhìn vào người kia, là tên trộm lúc lên du thuyền suýt nữa đã trộm đồ của Diệp Thụy Nguyệt.
“Cậu, sao lại ở đây?”
Tên trộm nhún vai: “Câu hỏi này, tôi cảm thấy mình nên hỏi anh mới đúng.”
“cậu có biết tôi không?” Trong mắt Giang Hải thoáng qua ý định giết người.
“Đáng tiếc, không biết.” Tên trộm nói: “Nếu tôi quen biết một cao thủ như anh, thì cũng không cần phải đi ăn trộm trên thuyền.

Mà tôi có thể trực tiếp lấy, ha ha...”
Đích xác, có bản lĩnh của Giang Hải, giết Cá Thối thì đám hải tặc này sẽ giống như rắn mất đầu, cần gì phải trộm.
Trực tiếp cướp là được rồi.
“Vậy cậu xuất hiện ở đây, là có mục đích là gì?”
“Hợp tác!”
Tên trộm mỉm cười: “Tôi cần người giúp đỡ có bản lĩnh như anh đây.”
“Ăn trộm đồ?” Giang Hải cười nhạo, trên đời này, còn chưa có cái gì có thể khiến Giang Hải hạ mình đi trộm.
Giang Hải có quan điểm, cướp, vĩnh viễn là cách trực tiếp và hiệu quả hơn so với trộm.
Những thứ đã không thể cướp được, thì cũng không trộm được.

“Sẽ là một thứ đồ khiến anh cảm thấy hứng thú.”
Tên trộm rất tự tin, vung tay một cái, ném một thứ đến trước mặt Giang Hải.
“Hệ thống giám sát trên thuyền, tất cả số liệu đều ở đây.”
“Tôi biết anh không muốn lộ mặt.”
“Không cần cảm ơn...”
Nói xong, người cũng biến mất không thấy nữa.
Con người này, quả là đáng để Giang Hải chú ý.

Bản lĩnh xuất quỷ nhập thần.
Nhấc chân lên và giẫm nát cái thẻ nhớ đó.
Chuyện Giang Hải làm trên thuyền này, sẽ không có người ngoài được biết.
Sau đó, Giang Hải gõ cửa khoang thuyền trưởng.
Bên trong, máu tanh nồng đậm không những không làm cho Cá Thối khát máu hưng phấn, ngược lại, trong lòng gã ta có loại sợ hãi gì đó, ngày càng thêm rõ ràng.
Tiếng gõ cửa vang lên, Cá Thối sững sờ sợ tới run rẩy.
Tất cả đột nhiên in lặng, tất cả đều dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
“Ai đó...”
Một thằng đàn em run rẩy hỏi một tiếng.
“Người đến giết mày!”
Giang Hải lại gõ cửa.
Mà lúc này đây, đáp lại anh, là trận xả đạn không ngớt.
Một trận nổ đùng đoàng, tất cả các khẩu súng bốc khói trắng.
Trong phòng, tiếng xoạch xoạch không ngừng vang lên.
Mà cái Giang Hải muốn chính là thời cơ này, thời cơ đối phương đổi băng đạn.
Lắc mình một cái xông vào trong, vung cổ tay một cái, hai mảnh thủy tinh vỡ cắt qua cổ họng hai người.
Máu tươi b ắn ra, họ ôm lấy cổ họng, không cam lòng ngã thẳng xuống.
“Bây giờ đổi đạn, có phải là trễ quá rồi không?”
Giang Hải cất bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú mấy người đó.
Tay Cá Thối chậm chạm run cầm cập, trong đầu lóe ra hình ảnh những viên đạn bắn người thanh niên này nát bấy.
Nhưng, gã ta không có cách nào nâng được cánh tay lên, cũng không cách nào bóp cò.
Bởi vì gã ta biết, chỉ cần có chút hành động, gã ta lập tức sẽ biến thành một thi thể.
“Mày...!tốt cuộc...!tà ai?”
Giọng nói run rẩy, một thủ lĩnh hải tặc không bao giờ biết sợ hãi, giờ phút này, cả người đều run rẩy, ngay cả đũng qu@n cũng đã ướt.
“Không muốn chết à?”
Giang Hải không trả lời, khóe miệng nhếch lên cười khẩy.
“Không muốn chết, thì giúp tôi một việc, được không?”
Chỉ vài phút sau, tám rương lớn chứa đầy báu vật đã được ném xuống biển.
Đương nhiên đều đã bị Giang Hải đặt thiết bị định vị lên cả rồi.
Đứng bên thuyền, Giang Hải bóp cò.
Tiếng súng liên tục và dày đặc, tất cả những tên cướp biển đều bị bắn nát đầu.
Chỉ để lại một mình Cá Thối!

Bình Luận (0)
Comment