Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 292


“Anh nói Lam Sương Nhi có nguy hiểm ư.”
Trong lòng Cố Uyển Như cũng cảm thấy có chút không thích hợp.
Giang Hải gật đầu.
“Em cũng đi.”
Hai người xuống dưới lầu, lúc này thì đã chẳng thấy bóng dáng Lam Sương Nhi đâu nữa rồi.
Hỏi bảo vệ thì nói là vừa mới bước lên một chiếc taxi đi rồi.
Giang Hải lập tức lái xe đuổi theo.
Trên xe, trong lòng Cố Uyển Như có chút chua xót nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Giang Hải.
Anh, làm sao lại quan tâm tới Lam Sương Nhi như thế, cảm giác rất chi là không đúng, sao anh lại căng thẳng như thế chứ.
Mà Giang Hải thì lại chẳng suy nghĩ nhiều như thế, anh chỉ nghĩ tới lần cướp chiếc bánh mì kia, đối với anh mà nói thì không cần biết có phải là cướp lấy hay không, thì cũng chính là ơn huệ một bữa cơm mà cô ta cho anh.
May thay phía tây thành phố đang bước vào giai đoạn phát triển, nên taxi cũng rất ít, chẳng bao lâu sau, Giang Hải đã ép sát tới phía trên chiếc xe trên một đoạn đường đang được sửa chữa.
“Chắc hẳn là cái xe này rồi.” Cố Uyển Như nói.
Nhìn qua cửa kính xe, Cố Uyển Như có thể nhìn thấy một bóng người tóc dài tung bay đang ngồi ở ghế sau, hình như là đang gọi điện thoại.
Đôi mắt Giang Hải hơi nhíu lại, trong lòng cũng thả lỏng ra được một nửa.
Ép chiếc xe taxi dừng ở ven đường, Giang Hải mở cửa sổ xuống.
Lái xe taxi đang định mở miệng mắng chửi thì nhìn thấy bốn chữ lớn trên chiếc xe của Giang Hải nên lập tức ngậm miệng lại.
Xe của tập đoàn Uyển Như, ở Thành phố Giang Tư này, không một người nào dám đắc tội.
Cũng chẳng phải người của tập đoàn Uyển Như ngang ngược kiêu ngạo không dễ đụng vào, mà tất cả mọi người đều biết, Thành phố Giang Tư trở nên yên bình hơn chính là nhờ sự giúp đỡ của tập đoàn Uyển Như.
“Anh Giang.”
Lam Sương Nhi thấy tò mò, sao Giang Hải lại đuổi theo chứ.
“Lên xe của tôi đi, tôi đưa cô đi.” Giang Hải mỉm cười nói.
Cố Uyển Như mở cửa xe ra cho Lam Sương Nhi bước lên xe.
Giang Hải không hề nhắc tới việc Lam Sương Nhi có nguy hiểm gì, mà chỉ muốn đưa cô ta đi, để cô ta tận mắt nhìn thấy được sự hiểm ác của thế giới này.
Khi tới quán cà phê đã hẹn trước, hai người Giang Hải đưa Lam Sương Nhi vào trong.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Hoàng tổng thì khóe miệng Giang Hải nở một nụ cười lạnh.
Lúc đầu thì ánh mắt của Hoàng tổng mang theo sự d@m đãng.

Nhưng khi nhìn thấy hai người Giang Hải thì ánh mắt lại lóe lên sự hoảng loạn.
Mặc dù Hoàng tổng đã che giấu rất tốt, người bình thường không hề nhìn ra được bất cứ điều gì.
Trên bàn, đã gọi sẵn hai cốc cà phê rồi, cốc trước mặt Hoàng tổng đã bị vơi đi một nửa, chứng tỏ là đã bị uống rồi.
Thông thường thì đồ uống cần phải đợi sau khi người ta tới rồi mới gọi, Hoàng tổng lại chuẩn bị trước, sợ là có vấn đề gì đó.
Lam Sương Nhi chẳng hoài nghi gì cả, lập tức giới thiệu cả hai bên.
“Uyển Như, vị này là Hoàng tổng của công ty giải trí của tôi...!lần này, cần phải dựa vào Hoàng tổng nhiều rồi....”
“Hoàng tổng, đây là hai người bạn của tôi ở Thành phố Giang Tư, Cố Uyển Như của tập đoàn Uyển Như, và anh Giang là chồng của cô ấy.”
Hoàng tổng lộ ra vẻ sững sờ, dường như khó giấu được sự căng thẳng, lo lắng ở trong lòng.
“Ồ, ngưỡng mộ đã lâu...!thật không ngờ, Cố tổng của tập đoàn Uyển Như lại còn trẻ tuổi và đầy triển vọng như vậy....”
Hoàng tổng đã lăn lộn trong giới giải trí này bao nhiêu năm rồi, vẫn thật sự chưa từng nghe nói tới tập đoàn Uyển Như.
Ông ta lại càng không biết, người thanh niên tên là Giang Hải trước mặt này, chính là sát thần huyết tẩy nhà họ Doãn lừng danh.
Nếu như ông ta biết được thì sợ là bị dọa cho liệt luôn rồi.
Trên mảnh đất Phương Đông này, tên tuổi của Giang Hải đã đủ để khiến một số những tên hề nhảy nhót khiếp đảm sợ hãi rồi.

Đắc tội với anh chính là đang muốn làm thông gia với Diêm Vương rồi.
Cách cái chết chẳng xa nữa đâu.
Sau khi chào hỏi xong thì ngồi xuống, Hoàng tổng lập tức gọi người phục vụ tới để gọi cà phê cho hai người Cố Uyển Như, sau đó lấy chiếc cốc đặt trước mặt Lam Sương Nhi lúc này vẫn còn đang hơi nóng tay, tiện tay đổ vào thùng rác ở bên cạnh người.
Cười cười một tiếng: “Cà phê nguội rồi....”
Trước khi Lam Sương Nhi tới thì Hoàng tổng đã thiết kế xong xuôi rồi.
Ở trong cốc cà phê đó đã cho thêm thuốc mê, chỉ cần uống nửa cốc thì có thể ngủ cả ngày liền.
Đợi tới khi Lam Sương Nhi tỉnh lại thì đã nằm ở trên giường của cậu Tả rồi, thậm chí bị làm nhục bao nhiêu lần cũng không rõ nữa ấy chứ.
Nhưng mà Hoàng tổng trăm vạn lần không thể ngờ tới được là, Lam Sương Nhi không tới một mình mà lại đưa theo cả Cố Uyển Như và Giang Hải đi cùng.
Dưới sự chất vấn của Lam Sương Nhi thì sắc mặt Hoàng tổng thoáng qua sự u ám và gian tà, kể chuyện mình đã dàn xếp cậu Tả như thế nào, cần trả giá bao nhiêu, lại còn không dễ dàng như thế nào.
Lam Sương Nhi thổn thức không thôi, lập tức nói tới dự định của Cố Uyển Như muốn mời cô ta làm người đại diện nói ra.
Nhưng mà, Hoàng tổng làm gì có tâm trạng mà vui mừng nữa, chỉ giả vờ ngạc nhiên và vui vẻ mà thôi.
Bởi vì ông ta biết, khi bước vào cánh cửa của cậu Tả, thì sự nghiệp biểu diễn của Lam Sương Nhi coi như chấm dứt rồi.


Trừ khi, cậu Tả chơi chán rồi thì mới có thể thả cô ta ra để tiếp tục ca hát.
Mà, đợi tới khi chơi chán rồi, thì người cũng phế luôn rồi còn đâu.
“Thời gian này, thật sự là cảm ơn hai người, đã chăm sóc cho Lam Sương Nhi như thế.” Hoàng tổng khách sáo nói với Giang Hải.
Giang Hải mỉm cười, ánh mắt thì dần dần trở nên lạnh lẽo.
Quả nhiên là đúng như dự đoán, Hoàng tổng lập tức nói: “Công ty đã sắp xếp cho Lam Sương Nhi nhiều việc rồi, thời gian cũng khá là gấp gáp, tôi thấy chúng tôi phải đi rồi.”
Cố Uyển Như đưa mắt nhìn Giang Hải, kì lạ thật, Giang Hải không phải là đã nhìn ra Hoàng tổng này có vấn đề à? Vì sao lại không vạch trần ra còn ở đó mà cười ha ha cái gì.
Giang Hải quan tâm hỏi Lam Sương Nhi: “Đồ đạc cô thu dọn xong chưa?”
“Có đồ thì cần thu dọn đâu, vé máy bay tôi đã đặt xong rồi, Lam Sương Nhi dù sao thì cũng là nghệ sĩ, khi tham gia các tiết mục thì đều mặc quần áo của chương trình rồi.”
Lam Sương Nhi liền nói lời tạm biệt với Cố Uyển Như: “Thế thì chúng tôi đi đây....”
Dường như có gì đó không thích hợp nhưng mà cô ta còn phải đi làm.
Nói xong thì hai bên cùng nhau ra bên ngoài quán cà phê chào nhau.
Hoàng tổng nắm chặt lấy cổ tay Lam Sương Nhi, vội vàng không chờ nổi àm muốn rời đi.
Mà, lúc này, Giang Hải lại cười lên.
“Hoàng tổng, tôi thật sự rất muốn biết là nhà họ Tả đã uy hiếp ông như thế nào? Ông đưa Lam Sương Nhi đi rồi, lại có thể có được lợi ích gì.

Làm một con chó nịnh hót lấy lòng, đích thân tới Thành phố Giang Tư để đưa Lam Sương Nhi đi, nhà họ Tả sẽ thưởng chút gì đó cho ông thế?”
“Anh Giang, đang nói đùa gì thế, tôi không biết anh đang nói gì cả.”
Nghe thấy điều này thì sắc mặt Hoàng tổng thay đổi luôn, nhưng mà được giấu đi rất nhanh chóng, chỉ cần đưa được Lam Sương Nhi vào trong xe taxi rời đi, thì Lam Sương Nhi chưa trải sự đời này sẽ phải nghe theo sự sắp xếp của ông ta.
Giang Hải thu lại nụ cười: “Ông có biết là tất cả những hành vi này của ông, ở Thành phố Giang Tư đều có thể bị gi3t chết không?”
Thấy sắc mặt Giang Hải không tốt lành gì, nên sắc mặt của Lam Sương Nhi cũng trở nên sửng sốt, ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt của Hoàng tổng đã tái mét đi rồi, đôi lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt lại có chút sợ hãi.
Cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng mà cô ta không nhìn ra được điều gì không đúng hết.
“Anh đang nói lung tung gì đó.”
Hoàng tổng vộii vàng nói: “Công ty giải trí chúng tôi chính vì dàn sếp việc lớn như thế kia của Lam Sương Nhi, nên đương nhiên phải sắp xếp công việc cho cô ta nhiều hơn rồi, để lấp vào tổn thất của công ty.”
“Lẽ nào, anh muốn giam giữ Lam Sương Nhi lại Thành phố Giang Tư, để thực hiện hành vi quấy rối ư?”
Giọng nói của Hoàng tổng trở nên cực kì kích động, thậm chí còn có chút bất bình, giống như Giang Hải đang đổ oan cho ông ta vậy.

“Lam Sương Nhi, chúng ta đi thôi.”
Nói rồi, ông ta đẩy Lam Sương Nhi vào trong xe taxi.
“Ở Thành phố Giang Tư, bất cứ chiếc xe taxi nào khi tôi nói không được đi thì chẳng ai đám động đậy hết.”
Giang Hải đưa mắt nhìn lái xe, nghiêng đầu chỉ về phía chiếc xe của chính mình.
Chiếc xe mà Giang Hải lái kia có đánh dấu của tập đoàn Uyển Như trên thân xe, còn có bốn chữ tập đoàn Uyển Như thật to nữa.
Ở Thành phố Giang Tư, bốn chữ này chính là giấy thông hành.

Bởi vì những chiếc xe được in bốn chữ này tổng cộng cũng chẳng có mấy cái.
“Rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Lam Sương Nhi nhẹ nhàng tránh thoát tay của Hoàng tổng, mặc dù không biết phát sinh chuyện gì, nhưng mà cô ta có thể nghe thấy được Hoàng tổng có chút thẹn quá hóa giận, thậm chí trong giọng nói còn có chút run rẩy nữa.
Một người là ông chủ nắm trong tay cả công ty giải trí, lại đích thân tới đón một nghệ sĩ hạng hai, chuyện này cực kì không thích hợp.
Lúc trước, Hoàng tổng vừa nhìn thấy Lam Sương Nhi thì đã xị mặt ra rồi, lúc nào thì quan tâm tới cô ta như thế chứ?
“Hoàng tổng, có phải ông đang lừa tôi không, có phải là ông đưa tôi tới chỗ của cậu Tả kia không?”
Giọng nói của Lam Sương Nhi lập tức được nâng cao lên rất nhiều, trong lòng thì lại cực kì giận dữ.
Hoàng tổng cắn răng, há miệng ra nói: “Cô là nghệ sĩ của công ty, tôi làm sao có thể làm ra loại chuyện đó được chứ.”
“Lam Sương Nhi, cô đã quên những gì tôi nói lúc trước rồi à, tôi muốn bồi dưỡng cô, muốn cô trở thành một nghệ sĩ tuyến một...!cô nghĩ đi, cô tham gia những chương trình mà tôi nói, sau đó tiếp thêm chút chủ đề lăng xê nữa...!thì độ phủ sóng của cô....”
Hoàng tổng tiếp tục lừa gạt.
Giang Hải nheo mắt lại, quét mắt nhìn Hoàng tổng, khinh miệt mà lắc lắc đầu.
“Hoàng tổng, sự thật thế nào thì trong lòng ông là rõ ràng nhất, bây giờ đưa Lam Sương Nhi đi thì sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Ông sẽ đưa Lam Sương Nhi cho cậu Tả, mà cô ấy, từ nay về sau sẽ mất đi tự do.”
“Cả cuộc đời này của cô ta, đều sẽ bị hủy hoại luôn.”
“Tôi thật sự hoài nghi, trái tim của ông có phải là máu thịt không vậy.”
Khi biết bản thân đã bị vạch trần rồi thì có giả vờ lừa gạt thế nào cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Hoàng tổng cuối cùng cũng nở nụ cười hung ác.
“Các người có biết tới nhà họ Tả ở Tề Vân không? Đắc tội nhà họ Tả rồi thì cái công ty nhỏ bé rách nát kia của các người sẽ trở thành tro bụi trong chớp mắt mà thôi.

Lẽ nào, các người vẫn còn muốn ra mặt thay cho cô ta ư?”
“Thật ra, chỉ cần Lam Sương Nhi hầu hạ cậu Tả cho thật tốt, dỗ cho cậu Tả vui vẻ, thì việc trở thành ngôi sao hạng nhất còn chẳng phải chỉ là chuyện cậu Tả nói một tiếng là được à?”
Nói xong thì Hoàng tổng lại nhìn Lam Sương Nhi một cách gian ác.
“Cha của cô, bị tôi mời tới công ty rồi.”
“Cái gì?”

Lam Sương Nhi kinh ngạc hét lên, sắc mặt lập tức tại nhợt đi.
Từ khi mẹ qua đời, cha chính là người thân duy nhất của cô ta.
“Đồ khốn nhà ông....”
Lam Sương Nhi hoàn toàn nổi giận rồi, giọng nói trở nên nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi như mưa trong chớp mắt, giống như nổi điên lên lao về phía Hoàng tổng.
“Vì sao ông lại bắt cha của tôi....!ông đã làm gì ông ấy rồi.”
“Nếu cha tôi xảy ra chuyện gì thì tôi chắc chắn không bỏ qua cho ông.”
“Bây giờ, ngay bây giờ, ông lập tức thả cha của tôi ra, nếu không, tôi liều mạng với ông....”
Lúc này, nụ cười trên khuôn mặt của Hoàng tổng càng ngày càng hung ác hơn.
Cũng may trước khi tới đây đã tính toán kĩ, nếu không, vẫn thật sự không bắt được Lam Sương Nhi.
Nếu như Lam Sương Nhi đã quan tâm tới cha cô ta như thế, thì sợ là cô ta không thể tiếp tục làm một trinh khiết liệt nữ nữa rồi.
Chỉ cần có con tin ở trong tay, thì Lam Sương Nhi chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta, đợi tới khi bị cậu Tả thuần hóa xong thì thả ông lão kia đi cũng không muộn.
Chẳng ai nghĩ tới được là Hoàng tổng thế mà lại dám bắt cóc người như thế.
Đến cả Giang Hải cũng bị bất ngờ.
Trong ấn tượng của anh thì công ty giải trí chính là thuộc giới bạch đạo, nhưng thật không ngờ tới thế mà lại làm ra chuyện khiến thế giới ngầm cũng cảm thấy khinh thường như vậy.
Gây họa cho vợ con người thân của họ, thì cho dù là thế thực ngầm thì phần lớn cũng sẽ không làm mấy việc này.
“Lam Sương Nhi, bây giờ, cô có đi với tôi hay không?”
“Tôi...” Lam Sương Nhi không ngờ, sự việc sẽ đi tới bước đường ngày hôm nay.
Nếu như cô ta không nghe theo Hoàng tổng, thì hậu quả cô ta không thể nào đảm nhiệm nổi được.
Nhưng nếu như nghe theo, thì cả đời này của cô ta cũng bị hủy hoại rồi.
“Sương Nhi, cô không cần nghe theo lời ông ta, nếu cô nghe theo thì cả đời này bị hủy hoại luôn đó.”
Cố Uyển Như bước về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Lam Sương Nhi đang vô cùng đau khổ.
Đôi vai run rẩy, trong lòng Lam Sương Nhi đang vô cùng hỗn loạn.
Hoàng tổng lại không hề gấp gáp gì, cúi người châm thuốc một cách nhàn nhã.
Lam Sương Nhi khóc cả nửa ngày rồi thì cuối cùng cũng dừng lại.
Nhẹ nhàng rời khỏi đôi vai của Cố Uyển Như, hít hít mũi, lau nước mắt.
“Tôi không thể không có cha được....”
“Tôi không thể để mất ông ấy...”
Lời nói của cô ta, thể hiện sự bất lực.
Lời nói của cô ta, đã nói ra được quyết định.
Cô ta, dù có phải chết cũng không thể để cha mình bị dấn thân vào nguy hiểm được.

Bình Luận (0)
Comment