Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 3


"Anh nghĩ tôi đứng đây ở không à?" Giang Hải lạnh lùng nói.
"Ồ, mày nghĩ mày là ai, biết điều thì né qua một bên đi." Cố Hữu hừ lạnh.
Giang Hải không lùi lại mà càng tiến gần hắn ta: "Cố thiếu, nghe nói anh từng xông vào văn phòng Cố Uyển Như?"
"Ồ, hôm đó tao..." Cố Hữu lại cảm thấy không cần nhiều lời với một kẻ ở rể: "Mày nghĩ mày đáng để tao giải thích.

Còn cô ta, chỉ cần lột sạch tự dâng tới..."
Giang Hải lộ nụ cười gian xảo khiến hắn ta hiểu lầm: "Ồ? Chú em đây muốn cùng anh thưởng thức? Được."
"Anh thích chú rồi đấy!"
Cố Hữu vô cùng hài lòng: "Chú cũng biết điều đó, được, anh chơi chán sẽ cho chú dùng..."
Giang Hải tới gần Cố Hữu , nụ cười kia như ẩn chứa sự tàn nhẫn: "Cố thiếu, anhsai rồi, tôi định nhắc…bi anh sẽ nát."
"Cái gì?"
"A...a…a…"
Cố Hữu hét thảm, ôm lấy phần dưới, nằm lăn lóc kêu thảm.

Giang Hải khống chế lực rất tốt, vẫn giữ lại một bên cho Cố Hữu.
Giang Hải ngồi xuống, mỉm cười nhìn Cố Hữu : "Nhắn với Cố Hiển cố gắng sinh thêm một đứa con trai.

Vì có lẽ anh không ổn rồi."
Cố Hữu đau nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày, cứ, chờ, đó, tao sẽ, không để yên…"
Cố Uyển Như sợ hãi, việc Giang Hải ra tay làm cô vô cùng bất ngờ, một giây trước còn cười biến thái với Cố Hữu, một giây sau đã tung một cú đã kia.
Cô vội đẩy đẩy Giang Hải: "Đi nhanh thôi, anh ta không phải là người dễ bắt nạt đâu, nhất định sẽ tìm người đánh chết anh đấy.

Có chuyện gì cứ để tôi giải quyết."
Bất kể như thế nào, Giang Hải vì cô nên mới làm vậy, Cố Uyển Như không thể làm như không thấy được.
Cố Vân Lệ cũng bị dọa đến mặt mày tái mét đứa cháu này được anh trai bà chiều chuộng thế nào ai cũng biết.

Giang Hải gây họa lớn rồi.
Tiếng kêu thảm của Cố Hữu làm cho mị người trong biệt thự chú ý.


Khi Cố Hiển ra tới đã tức giận tới mức không thở được: “Ai? Ai dám rat ay với nó? Bắt đánh chết cho ta.”
Hai bảo vệ xông tới, Cố Uyển Như lại đứng chắn ở phía trước Giang Hải: "Cố Hữu vũ nhục cháu trước..."
Giang Hải kéo Cố Uyển Như ra: "Người là anh đánh, cứ để anh tự xử lý."
"Nói lý với một đám súc sinh làm gì, em quá thiện lương." Giang Hải mỉm cười, nhưng càng giống như đang thể hiện tình cảm.
Cố Hiển gào thét: "Đánh chết thằng khốn này đi cho ta."
Hai người bảo vệ xông lên.
"Hự..."
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, vừa xông lên hai người đã bị đá bay ra ngoài.

Giang Hải quá nhanh, thậm chí không ai thấy được anh ra tay như thế nào.
Giang Hải nhìn Cố Uyển Như đang bất ngờ há to miệng, anh cười nói: "Em đã là vợ của tôi, mà vợ tôi thì không cần chịu uất ức."
Cố Hiển đen mặt, có thể người khác không biết, nhưng ông ta rõ nhất hai người bảo vệ kia từng được huấn luyện qua, một có thể đánh được ba bốn người không thành vấn đề.

Vậy mà chỉ một tên lái xe lại có thể đánh họ được.
"Làm loạn ở Cố gia, mày tưởng đơn giản thế sao?" Cố Hiển tức giận nói: "Chết hết cả rồi à, mau báo cảnh sát đi."
Giang Hải cười lạnh, chậm rãi đến gần Cố Hiển, quanh thân tràn ra sát khí khủng bố, cảm tưởng như sau lưng Giang Hải chính là núi thây biển máu.
Cố Hiển lùi lại hai bước, đổ mồ hôi lạnh: "Mày…mày muốn làm gì?"
"Đánh bọn Cố gia các người, chỉ bẩn tay tôi.” Giang Hải đứng ở trước mặt ông ta, lấy điện thoại di động ra: "Nhìn cho rõ đã?"
Trong điện thoại di động của Giang Hải là một đoạn video, một cô con gái bị che kín hai mắt, tay chân trói chặt trên giường, Cố Hữu thì cầm roi da quát tháo.
Cô gái kia đại tiểu thư được cưng chiều của Chu gia, dòng dõi nhà giàu có, cũng rất phóng đãng.
Nhưng!
Đại tiểu thư họ Chu kia có phóng đãng ra sao thì cũng không tới lượt Cố Hữu ức hiếp được.

Phải biết Chu gia hắc bạch đều chơi cả, Cố gia cũng chỉ là tép riêu với họ.
Cố Hữu sau khi cởi quần không trụ được một phút, đã vậy còn theo đuổi người ta, bị người ta bạt tai, hận trong lòng nên giở trò.
Giang Hải cười: "Cô gái kia là ai, các người biết không? Nếu cha cô ta biết thì sẽ thế nào nhỉ?"
"Hay là tôi đăng video lên mạng, để mọi người xem cái thứ vừa nhỏ vừa ngắn của đại thiếu gia họ Cố nhỉ? Một phút!”
Cố Hiển nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của Giang Hải, mồ hôi lạnh ứa ra.


Cảm thấy không tin được Cố Hữu lại dám làm ra chuyện như vậy, chọc vào Chu gia trừ khi ăn gan hùm mật gấu.
Còn nữa, sao đoạn video này lại ở trong tay của tên lái xe này.

Cố Uyển Như, nhất định là con ranh con này, nhất định là nó.

Cố Hiển nghiến răng, càng thêm hận Cố Uyển Như .
Anh ngồi xổm xuống, để Cố Hữu xem lại, rồi cất tiếng giễu cợt: "Nói cho cha anh biết đi, cô gái này là ai? Dám quật roi da sao?"
"Không thể nào, ngay cả cô ta cũng không biết là ai làm cơ mà..." Cố Hữu sợ hãi, toàn thân run lẩy bẩy.
"Báo cảnh sát đi, tôi còn đang chờ cảnh sát đến bắt tôi đây, thuận tiện đưa video cho họ." Giang Hải ngông cuồng nói: "Sao? Không có ý định truy cứu chuyện bị tôi đá vỡ bi nữa à?"
Với thân phận địa vị của Giang Hải, không cần phải dùng những chứng cứ này.

Một câu đã đủ làm Cố gia điên đảo.

Một câu đã đủ quyết định sống chết của Cố Hữu.

Một câu đã đủ làm bầu trời của thành phố này thay đổi.
Nhưng một Cố gia nhỏ bé, Giang Hải sẽ không dùng quyền áp người.

Vì Cố gia không xứng.

Cố Hiển vừa tức vừa sợ đến run cả người, hậu quả của việc đắt tội Chu gia không thể lường được.
Cố Hữu gây ra họa lớn, một khi cái video này bị tung ra ngoài, Chu gia sẽ không để yên cho Cố Hữu, ngay cả Cố gia cũng sẽ gặp tai hoạ ngập đầu.

Sợ ném chuột vỡ bình, Cố Hiển không dám làm gì Giang Hải.
Cố Thụy Long nhíu mày, nhìn vào cái túi xách của Cố Uyển Như một lúc lâu.

Như nhớ ra cái gì, vội vội vàng vàng quay trở lại biệt thự.
"Các người không muốn truy cứu, nhưng tôi lại muốn truy cứu hắn ta nói năng lỗ mãng, ý đồ bất chính."

Giang Hải dẫm một phát lên đùi Cố Hữu, lập tức vang lên tiếng xương gãy rợn người.

Chân của Cố Hữu bị vặn vẹo theo một góc độ quỷ dị, tiếng kêu thảm thiết hắn ta đã ngất đi vì quá đau.
Cố Hiển tức giận quát: "Dừng lại."
Giang Hải hừ lạnh: "Đây là hậu quả của việc dám nhục mạ Uyển Như."
Giang Hải kéo hai mẹ con Cố Uyển Như rời đi, Cố Hiển trầm giọng nói: "Để điện thoại lại."
"Ông đây đang cầu xin hay uy hiếp tôi thế?" Giang Hải cười rồi quay người bước đi.
Bỏ qua những ánh mắt dữ tợn sau lưng, phất phất tay: "Nhà họ Cố tốt nhất đừng làm mấy trò bỉ ổi sau
lưng."
Cố Hiển cắn chặt răng, rống giận gọi người đưa Cố Hữu đi bệnh viện.

Cố Hiển đang định cùng đi tới bệnh viện lại bị Cố Thụy Long gọi lại, bản hợp đồng họ vừa ký xong đang nằm trên mặt bàn.
Cố Thụy Long ngồi ngây ngẩn, ông ta đã nhìn ra vấn đề: "Chúng ta bị lừa rồi."
Rất nhiều giao kèo đều được viết ở chỗ mà mọi người không để ý nhất.
Cố Uyển Như đúng là sẽ từ bỏ quyền kế thừa tập đoàn Cố thị, nhưng tập đoàn Cố thị phải nuôi cả nhà Cố Uyển Như cả đời, bất kể tình hình kinh doanh của tập đoàn Cố thị như thế nào, mỗi tháng đều phải trợ cấp cho Cố Uyển Như .
Lúc ấy bọn họ đều chằm chằm nhìn vào chỗ quyền kế thừa, ai mà ngờ lại còn một điều kiện như thế này kèm theo.
"Gì chứ? Mỗi tháng 500 triệu, vậy một năm…!" Cố Hiển xé nát bản hợp đồng thành một cục, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố Uyển Như , mày muốn tiền, không dễ dàng như vậy đâu."
Chi trả khoản tiền cố định bất kể tình hình kinh doanh thế nào, cái này so với nhận kế thừa cổ phần còn ác hơn.
"Thì ra con nhãi đó muốn chúng ta ký tên vì giăng sẵn bẫy." Cố Thụy Long cau mày.
"Sao trước lúc ký tên các chú không đọc kỹ, đều bị đần cả à? Nhiều người như vậy để một con ranh con chơi cho
một vố." Cố Hiển tức giận nổi cả gân xanh, nghiến răng ken két.
Hợp đồng bị chơi một vố, Cố Hữu cũng bị đánh, xem như không tàn cũng phế.

Quan trọng nhất trong tay Giang Hải còn có chứng cứ bát lợi với Cố gia.

Cơn tức này, không thể nào nhịn được.

Chứng cứ, nhất định phải lấy lại.
Tự dưng bị chỉ trích, Cố Hạo Dân vỗ bàn, trợn mắt nhìn Cố Hiển: "Sao bọn tôi biết được, chuyện hôm nay đều là anh sắp xếp cơ mà? Mà ngay cả cái tên lái xe kia cũng là anh chọn."
"Anh không giải thích sao?"
"Tài sản kia chia ra, không được thiếu phần tôi." Cố Thiết Huy hừ lạnh.
"Phần của tôi cũng thế." Cố Thụy Long vẫn rất bình tĩnh.
Bầu không khí lập tức mang mùi thuốc súng nồng nặc.


Anh em Cố gia có thể đồng lòng cũng chỉ có lợi ích, cũng vì lợi ích mà trở mặt.
Cố Hiển ảo não: "Bây giờ các người lại đổ lỗi cho tôi? Đều ký tên rồi ai cũng chạy không thoát đâu, chúng ta cùng
trên một con thuyền."
"Mọi người không thấy lạ sao, có khi con ranh kia biết trước nên đã có chuẩn bị.” Cố Thụy Long sờ mũi: "Sao tên lái xe kia lại có mặt?"
Cố Hiển đã nghĩ đến điểm này, mở to hai mắt, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn: "Đồ vô ơn..."
Chính gã lái xe của ông ta đưa ra ý kiến này, cũng chính anh ta làm ông yên tâm.

Anh ta lanh lợi, có chút khôn vặt,
ông muốn giữ lại.

Thế mà…Ông ta ra lệnh đi tìm người lái xe kia, nhưng anh ta đã sớm biến mất không thấy tăm hơi rồi.
Sắc mặt Cố Hạo Dân thay đổi liên tục: "Hôm nay là ngày ký hợp đồng dự án khu công nghiệp với doanh nghiệp
ở Hàn Quốc.

Nhưng chuyện này vẫn luôn là Cố Uyển Như phụ trách..."
Cố Hiển tức giận nói: "Đuổi việc nó đi.

Chú hai, chú lập tức về công ty, chuyện này chú sẽ tiếp nhận.

Bằng mọi giá, không được để dự án này có vấn đề gì."
Lúc này, Cố Uyển Như đưa Cố Vân Lệ về nhà, sau đó cô quay lại công ty thu dọn đồ đạc, Giang Hải đi theo cô.

Dọc đường, Cố Uyển Như không nói, cô cố bình tĩnh thi thoảng nhìn trộm Giang Hải.
Trước kia Giang Hải là lái xe của cô, hôm nay lại trở thành chồng của cô.

Đây là người ra sao?
Trước đây Giang Hải nhìn có vẻ chất phác.

Nhưng hôm nay Giang Hải lại có chút gian trá, còn có chút vô lại.

Vừa nãy, cái thái độ như muốn giết người của anh làm cô giật cả mình.
"Hợp đồng kia…?" Cố Uyển Như chủ động hỏi.
Giang Hải giải thích: "Anh khá thân với lái xe của Cố Hiển."

Bình Luận (0)
Comment