Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 65


“Cứng đầu cứng cổ, cô thật đúng là nữ trung hào kiệt nha.” Huyền Thanh bước lên phía trước, dùng ánh mắt đầy dục vọng nhìn Cố Uyển Như: “Hy vọng sau khi cô bị tôi chinh phục rồi thì vẫn có thể cứng rắn như thế này.”
Quét mắt nhìn mọi người, Huyền Thanh cao giọng nói: “Nguồn tài chính của tập đoàn Uyển Như đã thiếu hụt rồi, tôi đoán lúc này những khoản tiền ghi trong sổ sách đã là những khoản âm rồi đó.”
“Mấy người thế mà vẫn còn bán mạng cho cô ta ở đây à, đến cả tiền lương của các người Cố Uyển Như cũng không trả nổi nữa đâu.”
“Cố Uyển Như, tôi nói không sai chứ?”
Cố Uyển Như hung hăng nghiến răng, giận dữ nhìn Huyền Thanh.
Rất nhiều nhân viên ở xung quanh đã bắt đầu thì thầm bàn tán, nhất là có mấy người kế toán bị người bên cạnh hỏi không ngừng.
“Đừng nghe anh ta nói lung tung, tài chính của công ty vẫn đầy đủ.” Thúy Họa đứng ra nói to.
“Tập đoàn Uyển Như, chưa bao giờ phải lo lắng về tài chính.”
“Đối với tập đoàn Uyển Như mà nói thì tiền lương của mọi người căn bản chẳng là gì cả.”
Làm một thư kí của Cố Uyển Như, cô nhất định phải đứng ra để ổn định lòng người.
Mà lúc này, một kế toán lạnh lùng nói: “Trên sổ sách quả thật là đã không còn tiền nữa, hơn nữa, bây giờ lúc nào cũng có người gọi tới thúc giục trả tiền.

Cuối tháng, có thể thật sự không đủ tiền để phát được lương cho mọi người.”
“Hả? Thật à?”
“Làm sao có thể như thế được chứ?”
“Vất vả làm việc cả tháng, đến cả lương cũng không thể đảm bảo được, còn ở đây làm gì nữa chứ.”
Thúy Họa tức giận nói: “Công ty có tiền hay không thì không phải cô nói là tính, kế toán Liêm à, cô đã bị đuổi việc, bây giờ mới cô rời khỏi công ty.”
“Đi thì đi.” Kế toán Liêm đập mạnh cái cốc trong tay xuống, lớn giọng nói: “Thanh toán lương cho tôi thì tôi lập tức đi ngay.”
“Các bạn đồng nghiệp à, các bạn nhìn thấy chưa? Tập đoàn Uyển Như không phát được lương nữa rồi, vì để bịt miệng mà còn đuổi việc tôi nữa đó.”
“Tôi khuyên các bạn nhanh chóng rời đi thôi, tới lúc đó một xu cũng chẳng lấy được đâu.”
“Cố tổng, công ty có phải đã thật sự kiệt quệ rồi không?” Có một nhân viên hỏi to.
Sắc mặt Cố Uyển Như tái mét, không nói được lời nào.
Huyền Thanh cười ha ha, rất chi đắc ý nói: “Cố Uyển Như, tôi trả mười triệu thu mua toàn bộ tài sản của tập đoàn Uyển Như, cơ hội tốt như thế này không phải là lúc nào cũng có đâu.”
“Nếu cô đi theo tôi, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ để cho cô quản lý tập đoàn Uyển Như.”
“Thế nào?”
Những nhân viên ở xung quanh lại bắt đầu bàn tán.
Cố Uyển Như đối đầu với Huyền gia, đúng là bị điên rồi.
Tập đoàn Cố Uyển Như, một công ty to như thế mà chỉ thu mua với giá mười triệu thôi, có thể thấy được là công ty đã thực sự kiệt quệ rồi.

Mới đầu còn có người không tin, bây giờ nhìn thấy vẻ mặt của Cố Uyển Như vô cùng khó coi thì rất nhiều người đã hiểu rồi, Huyền Thanh không hề nói sai.
“Cố tổng, tôi xin từ chức.” Giám đốc một bộ phận bước ra, có chút ngại ngùng nói.
“Tôi có cha mẹ già con nhỏ.

Thật sự là không thể tiếp tục ở lại tập đoàn Uyển Như làm việc được nữa.”
“Tôi cũng xin từ chức....”
Lập tức có người thứ hai đứng ra nói.
“Các người...” Thúy Họa chỉ vào người giám đốc kia: “Bình thường Cố tổng đối với các người rất tốt, sao các người có thể như thế này được?”
“Cô là thư kí của cô ấy thì đương nhiên là cô được đối xử tốt rồi.”
“Đúng thế, chúng tôi cũng chỉ là vì tiền lương thôi, bây giờ chúng tôi muốn đi còn không được nữa hả?”
“Ai chấp nhận ở lại một công ty đến cả tiền lương cũng không trả nổi chứ?”
“…”
Lúc này, Lôi Nhân Hào vội vàng trở về, Cố Uyển Như bước lên phía trước.
Giọng nói có chút run rẩy, hỏi: “Cha, thế nào rồi?”
Lôi Nhân Hào chậm chạp lắc đầu, ở Thành phố Giang Tư không có ngân hàng nào đồng ý cho tập toàn Uyển Như vay tiền cả.
Không chỉ như thế mà sắc mặt Lôi Nhân Hào cũng cực kì khó coi: “Nghe nói, Thành phố Giang Tư còn tổ chức một liên minh thương nghiệp, tuyên bố chống lại sự phát triển về phía Tây của Thành phố Giang Tư.”
Sắc mặt Cố Uyển Như lập tức tái nhợt, cả người không còn sức sống.
Giang Hải đã đầu tư nhiều tiền như thế vì tập đoàn Uyển Như, lẽ nào cứ kết thúc như thế này ư?
“Trả lương, trả lương....”
Một người hét to, ngay sau đó có người hưởng ứng theo, ngay sau đó cả hiện trường có chút khó khống chế.
“Ai từ chức?” Một giọng nói rất có lực xuyên thấu lấn át tất cả vang lên.
Giang Hải chậm rãi bước lại gần, đi theo bên cạnh là Lan Kiều vô cùng xinh đẹp.
“Thư kí Thúy Họa, những người nào muốn nghỉ thì ghi chép lại, phát lương cho họ, tập đoàn Uyển Như không làm chậm trễ tiền đồ phía trước của nững người này.”
Thúy Họa hơi há miệng nhưng lại không trả lời.
Tiền vốn của tập đoàn Uyển Như đã bị đứt đoạn rồi, hôm nay một xu tiền lương cũng không thể lấy ra được.
Cố Uyển Như cảm thấy khó chịu, nước mắt lăn dài, nhỏ giọng nói: “Giang Hải, xin lỗi.”
“Số tiền cuối cùng của công ty em vừa mới trả tiền nguyên liệu rồi.”
Giang Hải vỗ vỗ vai Cố Uyển Như: “Không sao, còn có anh đây.”
Giang Hải đưa một tấm thẻ đen cho Thúy Họa: “Phát lương cho những người muốn xin nghỉ trước đi.”

“Chiếc thẻ đen vừa được lấy ra, thì hai người áo đen ở phía sau Huyền Thanh đồng thời chấn động, dường như nhìn thấy đồ vật đáng sợ nhất trên thế giới.
Tấm thẻ đen này chỉ có một người mới xứng đáng được dùng, đó là một người giống như thần.
Cổ họng chuyển động, toàn thân run rẩy, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt của đối phương.
Cái tên ấy như mắc kẹt ở trong cổ họng, không thể nào thốt ra được.

Nhưng mà bọn họ không dám gọi, một khi làm lộ thân phận thì không thể đảm nhiệm được hậu quả.
Thúy Họa cầm lấy chiếc thẻ, lập tức tổ chức nhân lực để kết toán lương cho những người muốn nghỉ việc.
Tập đoàn Uyển Như, lập tức bị thiếu đi một nhóm người nhỏ.
Rất nhiều người hiểu rõ, cây đổ thì khỉ mất nhà, đi đến đâu thì cũng là đi làm kiếm tiền mà thôi.
Huyền Thanh phát hiện ra Lan Kiều ở phía sau đám đông, lại bị Lan Kiều làm cho kinh ngạc một lần nữa.
Chẳng qua chỉ thay một bộ quần áo, đổi một kiểu tóc thì đã giống như là thấy một tiên nữ khác vậy, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Trong lòng âm thâm suy nghĩ, cô gái nhỏ à, cô không chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu, chỉ qua mấy ngày nữa thôi, Lan gia ở Thành phố Giang Tư cũng sẽ bị thiệt hại thảm thiết.
Đến lúc đó, cô cũng sẽ phải quỳ xuống cầu xin tôi như vậy, tôi cũng nhất định sẽ yêu thương cô rất nhiều.
Lan Kiều đứng nhìn sang, Huyền Thanh lại càng kiêu ngạo hơn.

Nhìn cứ như một con chim ngu ngốc đang xù lông, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, điên cuồng.
Anh ta nghiêm nghị nói: “Cố Uyển Như, nghĩ xong chưa, sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi.”
“Nếu hôm nay tôi đi rồi, thì mười triệu này tập đoàn Uyển Như cũng không kiếm được đâu.”
“Nếu như muốn giữ lại tập đoàn Uyển Như thì bây giờ, lập tức, quỳ xuống cho tôi.”
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
Giang Hải bước lên phía trước, giọng nói lạnh như băng.
Khuôn mặt mang theo nụ cười nhẹ nhìn chằm chằm Huyền Thanh, sau đó nhìn hai người áo đen ở đằng sau anh ta.
Hai người áo đen lập tức có cảm giác như bị thần chết nhìn chằm chằm, cơ thể hơi run run.

Chỉ cần Giang Hải nhìn một cái nữa thì bọn họ lập tức sẽ quỳ xuống ngay.
“Tập đoàn Uyển Như, Huyền gia không mua nổi đâu.”
Trong mắt Giang Hải lóe lên một tia sắc bén, sát khi bốc lên nồng đậm.

Cái tên Huyền Thanh này đúng là thích tìm chết, năm lần bảy lượt ở bên bờ vực sống chết rồi mà còn điên cuồng như thế.
Huyền gia, cũng thật là ngu ngốc.

Ba tên bị đánh tàn phế trả về rồi mà vẫn còn dám tới để gây chuyện.
“Mời cậu lập tức rời đi, cho dù tập đoàn Uyển Như có phá sản thì cũng sẽ không hợp tác với Huyền gia đâu.” Lôi Nhân Hào giận dữ không thôi.
“Lại càng không thể nào bán công ty cho Huyền gia.”
Thủ đoạn này cũng quá vô lý rồi.
“Lão già kìa, ông già rồi nên muốn chết à?” Huyền Thanh đẩy Lôi Nhân Hào ra, giơ tay muốn đánh.
“Đúng là một đám người ngu ngốc, nể mặt lại còn không biết điều....”
Giang Hải đứng ở giữa, ánh mắt sắc như dao, nắm chặt cổ tay của Huyền Thanh.
Đỡ lấy Lôi Nhân Hào suýt nữa thì ngã, khóe miệng nở một nụ cười.
Nhoáng một cái anh đã bước lên phía trước, bóp chặt lấy cổ của Huyền Thanh ấn vào tường.

Cổ bị bóp chặt, Huyền Thanh khó thở, chỉ có thể phát ra âm thanh kì lạ từ sâu trong cổ họng.
“Huyền gia đúng là thích tìm chết.”
Giang Hải nắm lấy một ngón tay của Huyền Thanh: “Vừa rồi là ngón tay này đã đẩy cha tôi phải không?”
“Uhm aaa...” Một ngón tay của Huyền Thanh bị bẻ cong theo một góc độ kì lạ, sự đau đơn thấm sâu vào trong xưởng tủy ập đến.
Nhưng anh ta còn chưa hét đã bị Giang Hải bóp chặt cổ lại, cả khuôn mặt lập tức trở thành màu tím ngắt.
“Không trả lời à, thế thì không phải rồi.”
“Thế thì là ngón này?”
“Ưm...” Chân tay Huyền Thanh vung lung tung loạn xạ, dần dần đuối sức.
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, sự khát máu của Giang Hải khiến người ta nổi hết cả da gà lên.
Chỉ đẩy Lôi Nhân Hào có một cái mà Giang Hải đã điên lên bẻ gãy mấy ngón tay của Huyền Thanh rồi.
Đó là người của Huyền gia, lại còn là cậu chủ của Huyền gia nữa.
Thành phố Giang Tư này, có ai dám đắc tội với Huyền gia chứ.
Tiếp theo, tập đoàn Uyển Như thật sự xong rồi.
“Là ngón này à?”
Huyền Thanh đã chẳng nói nên lời được nữa, cả người co giật, mắt trắng bệch.
Cố Uyển Như vội vàng bước lên phía trước, kéo Giang Hải lại: “Thả anh ta ra đi, Giang Hải, sẽ chết người đó.”
“Anh mau buông tay đi....”
Giang Hải từ từ buông tay, Huyền Thanh há to miệng hít thở, ngón tay vặn vẹo, lại tiếp tục kêu lên.
“Aaa...” Huyền Thanh hét lên, thảm thiết như tiếng heo bị chọc tiết.
Giang Hải tiện tay ném Huyền Thanh sang bên cạnh: “Đây không phải là nơi cho các người phách lối, Thành phố Giang Tư chính là một nơi sạch sẽ.”

“Tới Thành phố Giang Tư để gây chuyện, giết không tha.”
Những người xung quanh lạnh dựng hết tóc gáy lên, cảm nhận được rõ ràng luồng sát khi như thực thể kia.
Hai người áo đen run rẩy, không có ai hiểu rõ sự đáng sợ của Đế vương hơn bọ họ.
“Chúng mày là đồ ăn hại à?” Nước mắt nước mũi Huyền Thanh chảy tèm lem, giận dữ hét lên với người áo đen: “Giết nó cho tao.”
Người áo đen không động đậy, bọn họ không dám động.
“Tao bảo chúng mày giết nó, đến cả lời của tao mà cũng dám không nghe....”
Giang Hải giơ chân lên đạp một cái, Huyền Thanh ngất lịm đi, người áo đen không dám nói một lời nào, nhanh chóng nhấc Huyền Thanh lên chạy đi.
Trong lòng cảm thấy quá hạnh phúc, Đế vương không muốn truy cứu bọn họ.
Nhưng, họ đã vui mừng hơi sớm rồi.
Vừa mới bước được mấy bước, giọng nói lạnh như băng của Giang Hải đã vang lên: “Hai người kia, tôi cho các cậu đi rồi à?”
Người áo đen cứng đờ người ra đứng yên tại chỗ, chậm chạp quay người lại: “Đế....!Đế.....”
“Tôi là Giang Hải.”
“Anh Giang, chúng tôi sẽ lập tức đưa Huyền thiếuvề ngay.” Người áo đen vô cùng kính trọng, suýt nữa thì quỳ luôn xuống rồi.
Giang Hải nói: “Các cậu không tính giải thích mấy câu cho tôi nghe à?”
Người áo đen này từng chịu sự quản lý của Đế vương, mà hôm nay, lại thành tay chân của Huyền gia.
“Nếu như rời đi, cũng không được nối giáo cho giặc, ức hiếp dân lành.”
“Các cậu đã quên hết quy tắc rồi à?”
Người áo đen chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, đối mặt với Giang Hải, không dám động đậy, thậm chí còn chẳng dám đưa tay lên lau mồ hôi.
Giang Hải chập rãi bước lại gần, hai người thở dồn dập, toàn thân cứng đơ, ngoan ngoãn như một con mèo.
Mỗi động tác của Giang Hải đều khiến bọn họ cảm thấy áp lực không thể nào thở được, hơi thở cực kì khủng bổ, bổ ập vào mặt.
Sắc mặt người áo đen thể hiện sự hổ thẹn, ngày hôm nay bọn họ đã phản bội lại lời thề năm xưa.
Đế vương không phải là một người, mà là một thế lực, một thế lực bảo vệ vùng đất phương Đông này.
Cái tên Đế vương, có thể bỏ qua nguyên tắc, nhưng không được phép bắt nạt mọi người.
Nếu rời khỏi Đế vương mà nối giáo cho giặc thì sẽ bị xử phạt.
“Cho các cậu một cơ hội để giải thích.”
Giang Hải khoanh tay đứng đó, giọng nói bình tĩnh.
“Đế...!Anh Giang Hải, chúng tôi cam nguyện chịu phạt.”
Người áo đen không giải thích, làm thì cũng đã làm rồi, chịu phạt là đúng.
Giang Hải cười nhạt: “Cũng rất sảng khoái đó.”
“Đến Thiên Lương, giết một trăm quân địch.”
“Canh giữ biên giới Thiên Thành trong ba năm.”
“Có phục không?”.

Bình Luận (0)
Comment