Chàng Rể Quân Vương

Chương 192


Trương Thác lắc lắc đầu, nhìn Bạch Trì: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, cậu biết tôi tìm cậu để nói chuyện gì.”
Bạch Trì đang nâng ly ra hiệu với cô gái xinh đẹp bàn bên cạnh, sau khi nghe thấy Trương Thác nói như vậy, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
“Đại ca, không phải trong lòng anh đã có sẵn đáp án rồi hay sao?” Bạch Trì lắc lư ly rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch.

rượu: “Chỉ riêng chuyện bản thiết kế Hỏa Tinh thôi, nếu như không có người đứng sau thúc đẩy, ai dám trắng trợn nói ra tấm cuối cùng của bản thiết kế ở trên người đại ca chứ.” Trương Thác thở dài: “Vậy cậu cho rằng đó là ai?” “Em khó mà nói được.” Bạch Trì lắc lắc đầu.
“Là khó mà nói, hay là không muốn nghĩ đến?” Trương Thác hỏi.
“Cái này..” Bạch Trì há miệng, muốn nói lại thôi.
Trương Thác cười ha ha, cầm ly rượu lên: “Năm đó mấy người chúng ta bò ra từ trong đồng người chết, nhiều năm như vậy, vào nam ra bắc, nào có chuyện gì chưa trải qua chứ, điều không thể chấp nhận được nhất, chính là phản bội.”
Trương Thác đặt ly rượu xuống trước mặt, ánh mắt nhìn xuyên qua rượu trong ly, tất cả trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.

“Thật ra tôi đã nói rất rõ ràng, từ nay về sau, tôi không muốn tham dự vào những tranh đoạt này nữa, muốn sống cuộc sống bình thường giản dị với vợ mình, đó mới là cuộc sống mà tôi mong muốn, nhưng có người lại không muốn thấy tôi sống, cậu nói xem, người đứng sau chuyện này, là Alex, hay là Liza đây?” Trương Thác đưa ra hai cái tên, khiến sắc mặt Bạch Trì đột nhiên thay đổi.

Hai cái tên kia được Trương Thác nói ra một cách hờ hững, nhưng mỗi người đều có thể gây ra một cơn sóng to gió lớn ở thế giới ngầm.

harry potter fanfic
Alex, Ilza, được xưng tụng là lãnh tụ của Địa Ngục, từ cách gọi này có thể nhìn ra được, hai người này mạnh mẽ đến mức nào.
“Hôm nay muộn rồi, buổi tối còn phải về nhà, ngày mai đi.” Trương Thác ngửa đầu, uống cạn rượu trong ly: “Ngày mai cậu đi với tôi một chuyển đến Thứ Mân, bất kể người đứng đằng sau có là ai chăng nữa, động đến tôi thì được, nhưng động đến với tôi, vậy sẽ phải trả cái giá thật đắt! Nếu anh ta đã muốn thăm dò tôi, vậy hãy để cho anh ta nhìn cho thật kỹ, lửa giận của tôi sẽ như thế nào!”.
Ngân Châu tỉnh Ninh, bên dưới vẻ bình yên đã bắt đầu nổi lên sóng to gió lớn.
Sáng sớm hôm sau, Trương Thác đợi Lâm Ngữ Lam thức dậy, sau đó nói rõ với cô hôm nay mình không đến công ty, anh rời khỏi nhà từ rất sớm, bên ngoài Tái Thượng Thủy Hương, một chiếc Aston Martin bản giới hạn đã đợi anh từ khi trời mới tờ mờ sáng.
Lâm Ngữ Lam rất bình tĩnh gật gật đầu với Trương Thác, đợi sau khi Trương Thác rời đi, miệng của cô dâu lên: “Trương Thác đáng ghét, có cần nhỏ mọn vậy không hả?”
Hôm nay trên bàn không có bữa sáng Trương Thác đã chuẩn bị xong, khiến Lâm Ngữ Lam có chút không quen, những bữa sáng mua ở ngoài hàng kia hoàn toàn không thể sánh bằng tay nghề của Trương Thác được.
Sau khi Lâm Ngữ Lam đến Lâm Thị, nhìn thấy Nam Thiên đang đứng trước của công ty.
“Ngữ Lam, cuối cùng em cũng đến rồi.” Nam Thiên vừa thấy xe của Lâm Ngữ Lam dừng lại, lập tức sải bước đi tới.
“Sao vậy?” Lâm Ngữ Làm khó hiểu hỏi một câu.
“Là thế này có chuyên cần em giúp đỡ” Nam Thiên lộ ra vẻ khó xử: “Trong đội đột nhiên ra nhiệm vụ, phải có một lần diễn tập cứu nạn nghĩ cách cứu con tin, anh muốn mượn tòa nhà cao tầng của em sử dụng một lát, làm nơi diễn tập, em xem…”
Lâm Ngữ Lam không ngờ là chuyện này, suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Cũng được, anh nói thời gian, tôi sắp xếp một chút là được.”
“Ngữ Lam, cảm ơn em rất nhiều.

Trên mặt Nam Thiên lộ ra vẻ hưng phấn: “Chiều hôm nay có được không? Diễn tập chỉ mất hai tiếng đồng hồ là xong.
“Cũng được.” Lâm Ngữ Lam đồng ý: “Vậy thì quyết định là từ bốn giờ đến sáu giờ nhé, đợi tôi sắp xếp thời gian xong đã, cần người của công ty chúng tôi làm gì cho các anh không?”
“Không cần, không cần.” Nam Thiên liên tục xua tay: “Em có thể cho anh mượn tòa nhà cao tầng này để sử dụng là đã giúp anh một chuyện lớn rồi, làm sao đảm phiền đến em nữa chứ.”
“Cái gì gọi là phiền chứ, lần trước anh giúp tôi mới thật sự là làm phiền anh.” Lâm Ngữ Lam không để ý phất phất tay: “Vậy đến lúc đó anh liên lạc với tôi trước một chút là được.”
“Được.”

Sau khi Nam Thiên nói với Lâm Ngữ Lam về một số thủ tục xong, anh ta vui mừng rời đi.
Đợi sau khi rời khỏi tòa nhà cao tầng Lâm Thị, Nam Thiên gọi điện thoại cho Tiểu Trần đầu tiên: “Tiểu Trần, sắp xếp ổn thỏa mọi việc nhé, dựa theo những gì chúng ta đã bàn bạc ngày hôm qua để làm”.
“Yên tâm đi đội trưởng Nam, tuyệt đối không có vấn đề gì, tôi cam đoan sau ngày hôm nay, trong mắt cô Lâm sẽ không còn tên rác rưởi kia nữa!”
Trong điện thoại, Tiểu Trần tràn đầy tự tin nói.
Trong thời gian này, Trương Thác đã rời khỏi thành phố Ngân Châu, đi về phía thành phố Nguyên, tỉnh Ninh, thành phố Nguyên có thể nói là một thành phố khá lạc hậu, mặc dù là đơn vị cấp thành phố, nhưng công trình còn lâu mới có thể so sánh được với Ngân Châu.
Nơi đây xây dựng dựa vào núi, đô thị hóa cũng không mạnh mẽ, đi đến đâu cũng có thể được nhìn thấy bóng dáng đất vàng cao nguyên.
“Không ngờ được, thế mà Thứ Mân lại ở trong này.” Bạch Trì dừng xe ở trước một tòa nhà cao tầng hiếm có trong thành phố Nguyên, nhìn tòa kiến trúc trước mặt, đây là một trong những kiến trúc cao nhất của thành phố Nguyên: “Nếu so sánh với những thế lực ngầm, sự tồn tại của Thứ Mân cũng coi như khá là to gan rồi”.
Trương Thác bước xuống xe, đi thẳng vào trong tòa nhà cao tầng.
Tòa nhà lớn này tổng cộng có mười một tầng, tương tự với những tòa nhà thương mại khác, mỗi tầng trong tòa nhà đều có diện tích mấy nghìn mét vuông, có đến mấy công ty.

Trương Thác ẩn thang máy, dẫn theo Bạch Trì đi vào trong thang máy.
tầng dưới cùng chỉ có một công ty.
Miệng Bạch Trì ngâm nga một bài hát không rõ tên, ấn con số tầng trên cùng, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Ngay trong nháy mắt khi cửa thang máy sắp đóng lại, một bóng người nhanh chóng xuất hiện trước cửa thang máy, khiến cho cửa thang máy sắp đóng lại lập tức mở ra.
Ngay sau đó, Trương Thác và Bạch Trì nhìn thấy hơn mười người đàn ông cao to, tất cả đều ôm hoa hồng, tràn vào trong thang máy, Trương Thác nhìn thấy sổ hoa hồng này, ít nhất cũng có mấy nghìn bông.

Khi những người đàn ông cao to này tràn vào thang máy, hoàn toàn không thèm để ý đến cảm nhận của những người khác, trong chốc lát đã đẩy Trương Thác và Bạch Trì vào tận trong góc, không để lại chút khe hở nào.
Ngay sau đó, một thanh niên gương mặt tuấn tú mặc tây phục màu đỏ thắm bước vào thang máy, sửa sang lại cà vạt.
“Cậu chủ!” Những người đàn ông cao to mặc tây phục cầm hoa hồng kia vừa nhìn thấy thanh niên đã lập tức lên tiếng chào hỏi.
“Ừm” Thanh niên hài lòng gật đầu: “Đi thôi”
Một người đàn ông cao to ẩn con số tầng mười một, cửa thang máy lại đóng lại lần nữa, di chuyển lên phía trên.
Bạch Trì khó chịu lắc lắc người, mở miệng nói: “Tôi nói này mấy anh, đằng trước các anh còn chỗ trống rộng như vậy, có thể đừng ép chúng tôi như vậy không?”
Bạch Trì vừa nói xong, lập tức nhận được ánh mắt của một đám đàn ông cao to mặc âu phục, không thiện cảm lắm, có người còn cố tình ép Bạch Trì thêm nữa.
Bạch Trì đảo cặp mắt trắng dã, có chút cạn lời.
Cũng may tầng mười một cũng chẳng cao lắm, chỉ vẻn vẹn hai mươi giây, thang máy đã dừng lại, tất cả những người đàn ông cao to kia đều từ trong thang máy tràn hết ra ngoài.
“Đi thôi” Trương Thác gọi Bạch Trì một câu, cũng ra khỏi thang máy..

Bình Luận (0)
Comment