Chàng Rể Quân Vương

Chương 195


Aston Martin bản giới hạn bắt đầu chạy khỏi thành phố, đi về phía đường cao tốc Ngân Chầu ở phía trước.

Trương Thác ngồi trên ghế phó lái, từ chối thuốc lá Bạch Trì đưa sang.
“Đại ca, anh thật sự không hút một điếu nào sao?”
“Bà xã không cho hút, tôi sẽ không hút.” Trương Thác nhìn phía trước mặt, ánh mắt lộ ra một tia suy nghĩ: “Cậu nói xem, ai có thể hứa hẹn cho người của một tổ chức lên đảo?”
Bạch Trì nghiêng đầu sang nhìn Trương Thác, mở miệng nói: “Cả thế giới cũng chỉ có một mình anh.” một khu vực biển không thuộc về các quốc gia trên thế giới, có một hòn đảo khả xa hoa, có tập đoàn tài chính lớn trên thế giới từng nói, tài sản trên hòn đảo này có thể tùy tiện phá vỡ bất kỳ nền kinh tế của một quốc gia lớn nào trên thế giới, hòn đảo kia không thuộc về một thể lực nào cả, trang thiết bị quân sự trên đảo dẫn đầu toàn thế giới.
Trên hòn đảo kia không chỉ có người tài nghiên cứu khoa học đứng đầu thế giới này, mà còn có được nguồn năng lượng quý giá nhất trên thế giới này.
Hỏa Tinh!
Đây là một loại khoáng chất đến từ biển sâu, không có ai biết nguồn gốc của nó, nhưng tác dụng của nó lại khiến cho toàn thế giới phải đỏ mắt.

Một viên Hỏa Tinh một mét khối có thể cung cấp năng lượng cho toàn bộ một nhà máy năng lượng nguyên tử!

Mà trên hòn đảo kia có đến mười mấy viên Hỏa Tinh, có mười mấy viên Hỏa Tinh này, cho dù hòn đảo này có ngăn cách với thế giới cả trăm năm, cũng vẫn có thể tự cung tự cấp được.
Hòn đảo này, được xưng là đảo Quang Minh.
Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì trên đỉnh cao thế giới lưu truyền một câu nói thế này.
Cho dù cả thế giới này đều rơi vào bóng tối, miễn là hòn đảo này còn tồn tại, sẽ vẫn còn có ánh sáng, ngược lại, nếu hòn đảo này chìm trong bóng tối, như vậy toàn thế giới cũng theo đó mà chìm vào bóng tối.
Trên đảo Quang Minh, có nhóm người mạnh nhất trên thế giới đang cư trú, từng người đều có thể là sự tồn tại trấn áp một phương.
Mơ ước lớn nhất của toàn bộ thế lực ngầm trong bóng tối là có thể bước chân lên đảo Quang Minh, giây phút khi lên đảo, đã chứng minh được địa vị của bản thân bọn họ rồi.

Mà chủ nhân của đảo Quang Minh cũng là người có được nhẫn thánh
lớn thôi.” Bạch Trì thấy Trương Thác không nói gì, nói: “Đại ca, có lẽ đám người kia cũng sẽ cho những thể lực nhỏ đó một chiếc bánh “Nếu là một chiếc bánh vẽ, thật ra cũng chẳng sao cả.

Trương Thác lắc lắc đầu, thở dài một tiếng: “Điều tôi sợ là có người không phải đang vẽ bánh, anh ta thật sự cho rằng mình có thể giữ lời hứa được.”

Bạch Trì không phải kẻ đầu đất, chỉ nghe một lát đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Trương Thác, anh ta hít sâu một hơi: “Đại ca, anh đang nói…”
“Có người muốn thay thế tôi là việc tốt, nhưng tôi sợ người đó quá mức tự tin, đảo Quang Minh, từ trước đến nay đều không an toàn như trong tưởng tượng, những năm gần đây, tôi đã chia bản thiết kế Hỏa Tinh thành vô số phần khác nhau, đưa đến các quốc gia trên thế giới, cũng vì không muốn để cho những kẻ kia lại có ý đồ với nó, thậm chí năm đó, tôi cũng chẳng muốn vớt Hỏa Tinh lên, đây là đốt lên thùng thuốc nổ của toàn thế giới!”.
Bạch Trì im lặng.
Một người năng lực càng cao thì trách nhiệm sẽ càng lớn, anh ta hiểu được, từ sau khi đại ca giành được Hỏa Tinh, ý nghĩa tồn tại của đảo Quang Minh đã thay đổi rồi.
Trước đây đó là một thiên đường không có bất kỳ thiết bị quân sự mạnh mẽ nào.
Nhưng mà sau khi Hỏa Tinh xuất hiện, chỉ trong thời gian ba tháng ngắn ngủi đã phải xây dựng vô số công sự phòng ngự.
Trương Thác nhắm mắt, chìm vào im lặng.
Bốn giờ chiều, thành phố Ngân Châu.
Từng chiếc xe bọc thép đang đợi lệnh trên đường phố thành phố Ngân Châu.
Mười phút trước, Lâm Ngữ Lam và Nam Thiên nói chuyện điện thoại, biết được hành động diễn tập lần này của Nam Thiên.
Nói tóm lại là một cuộc diễn tập cứu người trong hỏa hoạn, Nam Thiên sẽ quét một loại chất đốt lên cửa sổ kính của tầng cao nhất tòa nhà Lâm Thị, loại nhiên liệu này sẽ bốc cháy rất nhanh.

Ở trong thành phố muốn diễn tập như vậy, đa số đều có mấy tác dụng như sau.
Thứ nhất, tăng cường trình độ coi trọng an toàn phòng cháy lẫn nhau của người dân, sau khi một kiến trúc mang tính tiêu  biểu như tòa nhà cao tầng Lâm Thị này bốc cháy, sẽ có tác dụng cảnh cáo với những doanh nghiệp khác.
Thứ hai, nâng cao địa vị của bộ đội đặc biệt trong lòng nhân dân, một lần diễn tập thành công sẽ k ích thích lòng tin của nhân dân.
Thứ ba, đe dọa các thế lực xấu.
Đương nhiên, lần diễn tập này cũng chỉ có mấy người tham gia và Lâm Ngữ Lam biết rõ, những người còn lại đều không biết.
Trên người Nam Thiên mặc trang phục chiến đấu đặc biệt, võ trang đầy đủ đứng ở ngoại ô thành phố, sau lưng Nam Thiên có một chiếc máy bay trực thăng oai phong đang đỗ.
“Đội trưởng Nam bộ dạng anh bây giờ quả thật ngầu chết đi mất!” Tiểu Trần giúp Nam Thiên chỉnh sửa quần áo: “Nếu cô Lâm  nhìn thấy bộ dạng anh đẹp trai hai phong như vậy, nhất định sẽ quên sạch tên rác rưởi kia không còn một chút!”
“Được rồi, bớt nói linh tinh đi, chuyện lần này phải làm cho gọn gàng vào Nam Thiên chỉnh sửa lại trang bị trên người một lần.

nữa.
“Yên tâm đi đội trưởng Nam, tôi đã xử lý xong xuôi hết rồi, đợi lát nữa ngay khi diễn tập bắt đầu, thang máy của tòa nhà Lâm Thị sẽ ngừng hoạt động, cửa của hành lang chống cháy ở tầng cao nhất kia cũng đã bị tôi khóa lại rồi, đến lúc đó chỉ cần anh từ cửa sổ của phòng làm việc cô Lâm nhảy vào, cứu cô Lâm ra là được, cảm giác từ trên trời bay xuống này chắc chắn sẽ khiến cô Lâm yêu anh thôi.” Tiểu Trần đầy tự tin.
Nam Thiên nghe thấy lời nói của Tiểu Trần, cũng bắt đầu ảo tưởng đến cảnh tượng như vậy, trong mắt tràn đầy mong mỏi.
Bốn giờ mười phút chiều.

Lâm Ngữ Lam nhìn đồng hồ trên cổ tay trắng nõn, gọi điện thoại cho Lý Na.
Lý Na cũng biết đến làn diễn tập này, Lâm Ngữ Lam đúng lúc cũng định mượn cơ hội lần này để nâng cao ý thức của mọi người trong công ty về tai nạn do lửa gây ra, cho nên cô cũng không thông báo việc bộ đội sẽ đến diễn tập cho mọi người.
Bốn giờ mười lăm phút chiều, các nhân viên của Lâm Thị còn đang nằm gục trên bàn, có một số người đang cúi đầu làm việc, có một số người lấy thức ăn vặt mua từ buổi trưa ra ăn, uống trà chiều, đợi bốn mươi lăm phút nữa sẽ tan ca, còn có người bật máy tính lên xem video lướt web, đột nhiên một tiếng rít từ trong hành lang vang lên, hành lang trống trải khiến cho tiếng rít này lại càng vang vọng trong mỗi tầng tòa nhà Lâm Thị.
Một ngọn lửa từ trên tầng cao nhất của Lâm Thị bùng lên, tòa nhà cao đến mười tám tầng, đột nhiên lại bốc cháy lại tầng cao nhất!
“Cháy rồi!” Không biết là ai kêu lên một tiếng đầu tiên, cả tòa nhà trong thời gian ngắn đều tràn đầy âm thanh như vậy.
Thư ký Lý Na đã nhận được thông báo từ lâu, phát thông báo ở từng tầng, để quản lý các bộ phận tổ chức cho nhân viên rút khỏi tòa nhà.
Cùng thời gian đó, tất cả thang máy của tòa nhà đều ngừng hoạt động, nhưng thang máu này đã không còn sử dụng từ mấy phút trước tránh cho có người bị kẹt trong thang máy.
Lâm Ngữ Lam ngồi trong phòng làm việc, nhìn ánh lửa bùng lên bên ngoài cửa sổ, cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng làm việc.
Tòa nhà Lâm Thị đột nhiên bốc cháy khiến cho người đang đi trên đường cũng đột nhiên hoảng sợ, nhất thời, dưới tòa nhà Lâm Thị có rất đông người vây quanh, chỉ trỏ lên phía trên, ở tầng mười tám của tòa nhà, khiến cho người ta không nhìn thấy địa điểm bốc cháy cụ thể, chỉ có thể nhìn thấy một luồng khói dày đặc bay ra, hiện lên ánh lửa.
Ngoại ô thành phố, Tiểu Trần nhìn tin nhắn vừa gửi đến trên điện thoại di động: “Đội trưởng Nam, bắt đầu rồi.”
Trong một siêu thị nhỏ dưới tầng một của tòa nhà Lâm Thị, ông chủ của siêu thị là một ông lão đã hơn bảy mươi tuổi, đang nằm trên ghế xếp, lắng tai nghe radio.
“Dựa theo tin tức từ đài thiên văn, một cơn gió động mạnh đang càn quét khu vực tây bắc của nước ta…”.

Bình Luận (0)
Comment