Chàng Rể Quân Vương

Chương 197


Máy bay trực thăng đáp xuống đất, Nam Thiên gỡ dây thừng an toàn trên người xuống đầu tiên, trên người vũ trang đầy đủ, chạy bột vào trong tòa nhà.
Năm phút trước khi diễn tập, thang máy cũng đã ngừng hoạt động, bọn họ chỉ có thể thông qua cầu thang của lối đi chống cháy để chạy lên trên.
Thể lửa dưới tác dụng của gió lớn nhanh chóng lan ra xung quanh, khi đám người Nam Thiên vọt đến tầng mười sáu, phát hiện lửa đã lan vào trong hành lang của tầng mười bảy rồi.
Đám người Nam Thiên nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng vô cùng lo lắng, không ai có thể nghĩ đến, một lần diễn tập thể mà lại biến thành như thế này.
Tầng mười bảy cũng đã cháy lớn rồi, vậy còn tầng mười tám thì sao? Tầng mười tám sẽ thế nào!
Nam Thiên ngẩng đầu nhìn về nơi đó, ánh lửa sáng rực, Lâm Ngữ Lam vẫn còn bị kẹt trong đó!
Ngọn lửa cháy đến hành lang chống cháy rồi, Nam Thiên dẫn người chịu đựng ngọn lửa, xông lên tầng mười bảy, ở giữa tầng mười bảy và tầng mười tám, một cánh cửa chống cháy hoàn toàn khóa kín đã hoàn toàn chặn đứng con đường của bọn họ.
Xuyên qua lối thoát hiểm, Nam Thiên nhìn thấy phía trước mặt chỉ toàn khói đen dày đặc.

“Rầm rầm rầm!”
Mấy tiếng nổ vang dội liên tục vang lên, từng cánh cửa kính không chịu nổi nhiệt độ cực nóng, nổ tung ra.

Ngọn lửa giống như tìm được chỗ trút, điên cuồng hung hãn tràn vào trong tầng, thế lửa đã không còn khống chế được nữa rôi.
Xe chữa cháy nhận được điện thoại của cảnh sát, vội vàng chạy đến dưới tầng tòa nhà Lâm Thị, nhưng xe chữa cháy thật sự không thể chạm được đến độ cao của thể lửa.
Trong tầng mười tám.
Khói đen dày đặc khiến cho Lâm Ngữ Lam không mở nổi mắt nữa, cô cố gắng ép thấp người xuống, chạy vào phòng vệ sinh, cởi áo sơ mi ra, sau khi xấp nước thì bịt lên mũi miệng, trên da thịt trắng nõn của người phụ nữ rịn ra mồ hôi dày đặc, cô không ngừng ho khan, chỉ mặc đồ lót trốn trong phòng vệ sinh, chỗ này có một cửa thông gió có thể cho cô thở gấp một lát.
Trong mắt Lâm Ngữ Lam tràn đầy lo lắng, trong quá trình chạy trốn vừa nãy, điện thoại di động đã rơi xuống đất rồi, hoàn toàn không kịp chạy đi nhặt.
Giờ phút này, tầng mười tám hoàn toàn bị ngọn lửa lớn bao vây, cửa của hành lang chống cháy lại không thể mở ra được.
Lâm Ngữ Lam bây giờ chỉ cảm thấy đầu mình nặng nề, tay chân cực kỳ yếu ớt, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
“Phá cửa! Phá cửa!”
Nam Thiên đứng trước cửa chống cháy, lớn tiếng gào thét, nhưng mà sức chống đỡ của cánh cửa chống cháy này, nào có thể dễ dàng bị phá vỡ như vậy.
Cho đến nay Lâm Thị vẫn luôn coi trọng công tác phòng cháy chữa cháy ở trình độ rất cao, mỗi tuần cửa chống cháy đều được kiểm tra hai lần, nếu không phải Tiểu Trần cố tình giở thủ đoạn, muốn cho Nam Thiên một cơ hội thể hiện, cánh cửa chống cháy này sẽ hoàn toàn không khóa.
Từng luồng khí nóng rực từ đằng sau Nam Thiên kéo đến, anh ta quay đầu nhìn, ngọn lửa đã đến phía sau bọn họ, đang lan về phía bọn họ rồi, khói đen dày đặc khiến cho bọn họ không còn nhìn rõ tình hình trước mắt được nữa.
“Đội trưởng Nam, không thể tiếp tục như vậy được, cánh cửa này hoàn toàn không phá được, phải nghĩ cách khác!”

“Cách khác! Cách khác là cái gì!” Gương mặt Nam Thiên giấu dưới mặt nạ chống cháy đã méo mó, người phụ nữ mình thích vẫn còn bị kẹt bên trong! Tình hình thế này, cô ấy đợi thêm giây nào đều sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm!
“Rầm!”
Một tiếng nổ vang dữ dội kéo đến, đám người Nam Thiên đứng trong hành lang an toàn cảm thấy dưới chân rung chuyển, không biết trong tầng có thứ gì bị kích nổ, một luồng khí áp xộc thẳng vào hành lang an toàn.

“Đội trưởng Nam! Phải rút lui trước, trong tầng có thứ dễ nổ, mau lên!”
Tiểu Trần kéo cánh tay Nam Thiên, ép buộc kéo anh ta xuống tầng mười bảy.
Bây giờ tầng mười bảy đã hoàn toàn bị thiêu rụi, lửa lớn đang lan về phía tầng mười sáu.

Từ bên ngoài nhìn vào, nửa phần trên tòa nhà Lâm Thị đã sáng rực, dường như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Lâm Ngữ Lam trốn trong phòng vệ sinh, toàn thân đầy mồ hôi, da thịt trắng nõn cũng vì khói đặc mà trở nên bẩn thỉu,ánh mắt cô mơ màng, cố chịu đựng để mình không khép mắt lại, dưới tình huống thế này, một khi nhắm mắt lại, rất có thể cũng sẽ không tỉnh lại được nữa.
Một chiếc Aston Martin bản giới hạn chạy trên đường phố Ngân Châu.

“Đại ca, bây giờ anh thay đổi có chút quá đáng rồi đấy, lần này vừa trở về đã muốn đi tìm chị dâu báo cáo?” Bạch Trì ngậm một điếu xì gà đắt tiền: “Anh còn có chút khí phách nào của vương giả không vậy?”
“Vương giả chó má, người đàn ông đứng trước mặt vợ mình còn cần có khí phách làm gì” Trương Thác bĩu môi.
“Đại ca, anh mau nhìn xem, hình như cháy rồi kìa!” Bạch Trì chỉ một ngón tay.
Hai người trên xe còn chưa đi tới trung tâm thương mại CBD, đã nhìn thấy lửa lớn đang bùng cháy trên cao.
“Chỗ đó hình như là công ty của chị dâu thì phải!”
“Là tòa nhà Lâm Thị!” Sắc mặt Trương Thác thay đổi: “Nhanh lên, tăng tốc độ lên!”
Aston Martin phát ra một tiếng nổ vang, không đến một phút đã chạy đến đường ngoài trung tâm thương mại CBD.
Trương Thác không kịp nói năng gì, xe còn chưa dừng hẳn lại, anh đã mở cửa xe xông ra ngoài, chạy thẳng đến dưới tầng Lâm Thị, khi nhìn thấy những đồng nghiệp kia đều đứng bên ngoài, anh yên tâm hơn rất nhiều.
đâu?” Tìm kiếm một vòng trong đám người, Trương Thác nhìn thấy bóng người Lý Na, đi tới hỏi: “Tại sao lại bốc lửa, Chủ tịch Lâm “Chủ tịch Lâm… Chủ tịch Lâm…” Trên mặt Lý Na lộ vẻ lo lắng: “Chủ tịch Lâm vẫn còn ở trên tầng!”
“Cái gì?”
Sắc mặt Trương Thác thay đổi dữ dội, anh nhìn lên phía trên, dựa vào thị lực của anh có thể nhìn thấy rất rõ ba tầng cao nhất của tòa nhà Lâm Thị đã bị lửa lớn bao phủ rồi, khói đen dày đặc.
Trương Thác không nghĩ ngợi chút nào, cắm đầu lao thẳng vào tòa nhà Lâm Thị.
“Trương Thác, không có cách nào vào trong được!” Lý Na kêu to một tiếng.
Trương Thác giống như không nghe thấy tiếng kêu của Lý Na, sau khi anh chạy vọt vào tòa nhà, hoàn toàn không hề suy nghĩ đến chuyện đi thang máy, chạy vọt vào hành lang chống cháy, chạy vội lên trên.


khúc rẽ của tầng tám, Trương Thác đụng phải đám người Nam Thiên vừa mới từ trên tầng đi xuống.
Trương Thác nhìn lướt qua bọn họ, động tác không hề dừng lại chút nào.
“Trương Thác, không thể lên được!” Nam Thiên vươn tay kéo Trương Thác lại, nhưng bị Trương Thác hất tay ra.

“Đội trưởng Nam, anh ta muốn tìm cái chết, cứ mặc anh ta đi!” Tiểu Trần trừng mắt liếc Trương Thác một cái, trong nháy mắt khi nhìn thấy Trương Thác, anh ta đã đổ toàn bộ trách nhiệm của ngày hôm nay lên đầu Trương Thác.
Nếu không phải tên rác rưởi này cưới cô Lâm, sao mình có thể nghĩ ra biện pháp như vậy cơ chứ, bây giờ xảy ra sai lầm lớn như vậy, tuyệt đối không thoát được xử phạt, tất cả cũng đều vì tên rác rưởi này!
Trương Thác chạy thẳng lên tầng mười sáu, khói đen dày đặc trước mặt đã hoàn toàn che mất tầm nhìn của anh, ba tầng cao nhất của tòa nhà Lâm Thị đã hoàn toàn bị thiêu rụi.
Ở nơi nối tiếp giữa tầng mười bảy và tầng mười tám, cánh cửa chống cháy kia chặn lại đường đi của Trương Thác, chốt cửa bị thiêu đỏ bừng, Trương Thác vươn tay chạm vào cũng cảm thấy đau đớn bỏng rát từ lòng bàn tay xộc lên, song anh không buông chốt cửa ra, mà cố gắng ép mạnh xuống, nhưng không có chút tác dụng nào.
Toàn bộ cửa lớn chống cháy vì lửa lớn mà đã bị thiệu đến mức biến dạng, hoàn toàn không mở ra được.
Trương Thác nín thở tập trung, đá mạnh lên của một cái, cửa chống cháy phát ra một tiếng chấn động, nhưng vẫn không mở ra.
Đá liên tục mấy cái, nhìn thấy trên cửa chống cháy đã xuất hiện vô số vết chân, nhưng vẫn không có cách nào mở ra được..

Bình Luận (0)
Comment