Chàng Rể Quân Vương

Chương 200


Đang giữa mùa hè, trên đỉnh đầu còn có lửa lớn đang thiêu đốt, nhưng Tiểu Trần nghe thấy giọng nói của Trương Thác, không hiểu tại sao lại có cảm giác rùng mình một cái!
Tiểu Trần dùng súng cố gắng chọc chọc vào gáy Trương Thác, điều này có thể tiếp thêm can đảm cho anh ta:
“Họ Trương kia, anh đang đe dọa tôi sao?”
“Tôi cho anh cơ hội, đếm đến ba, anh không cất sủng đi thì đừng trách tôi” Giọng nói Trương Thác bình tĩnh, toàn thân đều thả lỏng, những người quen biết Trương Thác đều hiểu được, anh càng tỏ ra bình thản như vậy, lại càng gần giới hạn tức giận, một khi lửa giận của anh bốc lên, không ai có thể đối mặt trực diện được.

Trương Thác nhẹ nhàng nâng mắt, cũng không quay đầu lại nói: “Một…”
“Ba!” Không đợi Trương Thác nói xong, Tiểu Trần đã nghiến răng phun ra: “Thế nào hả họ Trương, ông đây vẫn không cất súng đi đấy, anh có thể làm được gì ông đây nào!”
“Ha” Trương Thác cười nhẹ: “Anh sẽ biết ngay thôi!”
Trong nháy mắt khi chữ “thôi” vang lên, Trương Thác đột nhiên xoay người lại, Tiểu Trần đứng sau lưng Trương Thác chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, rồi tiếp theo, khẩu súng ban đầu trong tay Tiểu Trần đã rơi vào tay tên họ Trương!
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Trần chính là, không thể nào!
Quá nhanh! Cho dù có là tinh anh trong đội cũng không thể dễ dàng cướp được khẩu súng trong tay mình như vậy được, làm sao anh ta làm được chứ!
Trương Thác cướp súng xong, lên đạn, lại chĩa họng súng lên đầu Tiểu Trần, một loạt động tác trôi chảy lưu loát.

Đợi Tiểu Trần hoàn toàn phản ứng lại, anh ta đã phải đối mặt với họng súng đen ngòm, tỏa ra một luồng khí lạnh như băng.

Ngón tay Trương Thác đặt trên cò súng, anh chỉ cần kéo nhẹ không đến nửa centimet là có thể lấy mạng Tiểu Trần rồi.

Trong nháy mắt khi Trương Thác cướp được sống, những người đi cùng Tiểu Trần được vũ trang đầy đủ, ngay giây phút đầu tiên đã chĩa họng súng về phía Trương Thác.

Khoảng hơn mười khẩu súng, có thể bắn mục tiêu thành cái sàng ngay giây đầu tiên.


“Làm gì thế hả, bỏ súng xuống! Hai tay ôm đầu ngồi xuống!” Một tiếng quát chói tai vang lên, cảnh cáo Trương Thác.

Tiểu Trần liế m môi một cái, cười với Trương Thác: “Thế nào, họ Trương kia, có nhìn thấy không, anh có bản lĩnh này thì sao chứ? Anh đánh chết tôi sao?”
Trong ánh mắt Tiểu Trần tràn đầy khinh thường.

Ánh mắt Trương Thác bình thản, hơn mười khẩu súng nhắm thẳng vào anh, anh hoàn toàn không thèm để ý một chút nào.

“Bỏ súng xuống! Có nghe thấy không hả! Để súng xuống, ôm đầu ngồi xuống bên cạnh!” Một tiếng quát chói tại lại vang lên lần nữa.

“Họ Trương kia, nổ súng đi! Anh có dám không? Nổ súng bắn chết tôi đi! Cầu xin anh đấy!” Tiểu Trần trưng vẻ trêu tức, rõ ràng không thèm để ý tới Trương Thác.

Trương Thác cười khẽ: “Được thôi.


Khi Trương Thác nói ra chữ được thôi, ban đầu ánh mắt của Tiểu Trần vốn khinh thường, trong nháy mắt đã đông cứng lại.

Anh ta nhìn thấy trên trán những đồng đội đang cầm súng chĩa vào Trương Thác kia, trong nháy mắt đều xuất hiện một chấm đỏ.

Tiểu Trần ở trong bộ đội nhiều năm như vậy, quá rõ ràng những chấm đỏ kia có nghĩa là gì.


Cùng lúc đó, tất cả những người đang cầm súng chĩa vào Trương Thác cũng đã phát hiện ra chấm đỏ trên trán đối phương, sắc mặt nháy mắt trở nên nghiêm túc hẳn lên.

Trương Thác nhìn Tiểu Trần, khóe miệng hàm chứa nét cười: “Anh nói, để tôi đánh chết anh đúng không?” Giờ phút này, nụ cười của Trương Thác đối với Tiểu Trần mà nói, vô cùng đáng sợ.

Tiểu Trần nuốt mạnh một ngụm nước bọt.

“Anh nói xem, có phải để cho tôi đánh chết anh không?” Trương Thác lại mở miệng lần nữa, hỏi.

Tiểu Trần há miệng, nói không ra lời.

Bạch Trì đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng lo lắng, anh ta không lo lắng Trương Thác nói đùa chút nào, Bạch Trì chắc chắn chỉ cần người đứng đối diện đại ca kia còn dám mạnh miệng, một giây sau, ít nhất sẽ có thêm mười mấy thi thể ở đây.

Bạch Trì nhìn xung quanh, cuối cùng đưa ánh mắt tập trung vào xe cứu thương bên cạnh, vội vàng chạy đến.

“Chị dâu, chị dâu! Chị mau đi khuyên đại ca đi!” Bạch Trì đứng ngoài xe cứu thương, gõ cửa vị trí lái xe.

cửa xe mở ra.

Lâm Ngữ Lam đang nằm trong xe cứu thương, nghi ngờ nhìn thanh niên đẹp trai trước mặt này: “Anh là ai?”

“Chị dâu, tôi tên là Bạch Trì, chị mau đi khuyên đại ca đi, bây giờ chỉ có chị mới có thể khuyên được anh ấy thôi!” Bạch Trì tỏ ra sốt ruột, ngón tay chỉ sang bên cạnh.

Lâm Ngữ Lam nhìn theo hướng Bạch Trì đang chỉ, cũng bị hoảng sợ hết hồn, tuy nhiên cô chỉ nhìn thấy Trương Thác cầm súng chĩa vào Tiểu Trần, không nhìn ra những thứ khác, nhưng chỉ có thể cũng đã đủ kinh người rồi.

Lâm Ngữ Lam không nói hai lời, lấy ống truyền khí trên mũi xuống, chật vật đi xuống xe, được Bạch Trì nâng đỡ, sải bước đi về phía Trương Thác.

“Đại ca, đại ca, chị dâu đến rồi!” Bạch Trì đã kêu Trương Thác thật to từ khoảng cách rất xa.

Trương Thác quay đầu nhìn thoáng qua, trong nháy mắt khi nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, gương mặt lạnh lùng như bằng kia lập tức biến thành gió xuân.

“Tại sao không ở trên xe nghỉ ngơi cho khỏe?” Trương Thác nở nụ cười với Lâm Ngữ Lam, trong mắt tràn đầy yêu thương.

“Em… Em hơi khó chịu, anh có thể đi cùng em được không?” Lâm Ngữ Lam nhìn những người đang cầm súng chĩa vào Trương Thác kia, lo lắng nói.

“Được.

” Trương Thác gật gật đầu, cầm súng lục ném bừa xuống mặt đất: “Có điều em đợi anh một lát, anh có chuyện này phải nói với Nam Thiên.


Trương Thác cũng không thèm liếc nhìn Tiểu Trần một cái, xoay người đi về phía Nam Thiên.

Trong nháy mắt khi Trương Thác xoay người, Tiểu Trần thở hồng hộc mấy hơi thật mạnh, vừa nãy, anh ta cảm thấy giống như có một ngọn núi lớn đè xuố ng người mình, khiến cho mình không thể hít thở được.

Tiểu Trần nhìn về phía bóng lưng Trương Thác, bây giờ trong mắt anh ta không còn sự khinh thường như vừa nãy, mà chính là xen lẫn sợ hãi, anh ta, rốt cuộc là ai?

Trương Thác đi đến trước mặt Nam Thiên.

Nam Thiên không kiêu ngạo như Tiểu Trần, trong ánh mắt anh ta đã tràn đầy áy náy: “Trương Thác, tôi…” “Bich!”
Một âm thanh trầm đục vang lên.

Nắm đấm của Trương Thác nện mạnh lên bụng Nam Thiên, cú đấm này khiến cho toàn thân Nam Thiên giống như con tôm luộc cong gập lại, mặt trướng đỏ bừng.

Ánh mắt Trương Thác nhìn về phía Nam Thiên đã tràn ngập lạnh lùng, giọng nói anh vang lên rõ ràng bên tai Nam Thiên: Lần này nể mặt Ngữ Lam, tôi không giết anh, từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh cũng không xứng được gặp cô ấy, nhớ kỹ lời nói của tôi, tôi không phải đang đùa với anh đâu.

” “Xin… xin lỗi…” Nam Thiên ôm bụng, chật vật phun ra.

“Người anh có lỗi, không phải là tôi” Trương Thác hờ hững liếc nhìn Nam Thiên một cái, sau đó xoay người sải bước về phía Lâm Ngữ Lam.

Nam Thiên nhìn bóng lưng Trương Thác, trong ánh mắt đã tràn đầy phức tạp.

“Đội trưởng Nam, anh ta thật quá…” Tiểu Trần chạy đến bên cạnh Nam Thiên, sắc mặt rất khó coi, anh ta vừa mới nói được một nửa, đã nghe thấy mấy âm thanh phụt phụt rất nhỏ vang lên bên tai.

Tiểu Trần quay đầu nhìn lại, sợ hãi phát hiện ra, mấy chiếc xe bọc giáp đằng sau mình, toàn bộ đều đã bị thủng lốp, mà những ứng ngắm ngoại tuyến vẫn nhắm lên trán mọi người, giờ phút này đã biến mất hoàn toàn rồi.

Điều này chứng minh, những ứng ngắm ngoại tuyến vừa nãy cũng không phải nói đùa.

Nam Thiên cười gượng một cái: “Tôi thật sự là quá mức tự cao tự đại, người đàn ông mà Ngữ Lam thích, sao có thể là người bình thường được chứ?”.

Bình Luận (0)
Comment