Chàng Rể Quân Vương

Chương 315



Hôm nay, cuối cùng Cảnh Nhược Phiến cũng đợi được đến ngày đó, khi cô nhìn thấy tên cướp kia đang bố trí bom hẹn giờ, trực tiếp ra tay.

Nhưng Cảnh Nhược Phiên phát hiện, mình có chút quá đè cao mình rồi, vốn dĩ cô cho rằng, tên cướp đó là một tên cướp bình thường, mình đối phó hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng hiện tại mới phát hiện, những thứ mà mình biết thật sự quá ít, nhất là ở phương án kinh nghiệm thực chiến, hoàn toàn không phải đối thủ của đối phương, chỉ qua mấy chiêu, tự mình đã hoàn toàn bị đè xuống đánh bằm dập.

Thấy tên côn đồ một cước đá về phía mình, Cảnh Nhược Phiến vội vàng đưa tay chống đỡ, nhưng căn bản không nghĩ tới đối phương chỉ là lắc lư một chút, chiêu thực sự chính là ở trên tay, Cảnh Nhược Phiến không kịp phản ứng, bị một tay đao chém mạnh vào gáy, nhất thời liền cảm giác đầu chao đảo, một chút lực cũng không dùng được.

*Tiêu rồi!”
Đây là suy nghĩ cuối cùng trong lòng Cảnh Nhược Phiến, trên cổ cảm thấy đau đớn vô cùng, khiến cô ngay cả tốc độ phản ứng cũng đây rất nhiều, đối mặt với công kích của tên côn đồ, chỉ có thể liên tiếp lụi bại.


Lại bị tên côn đồ đá tới tấp, Cảnh Nhược Phiến xoay người trốn đi, thể lực tiêu hao thật sự quá lớn, làm cho bước chân của nàng không ổn định, ngã về phía sau, bây giờ thật sự ngã xuống rồi, dưới những đòn đánh tới tấp của đối phương, rất khó có thể vực dậy.

Đúng lúc này, một cánh tay lực lưỡng đỡ lấy cơ thể Cảnh Nhược Phiến đang dần ngã xuống.

Cảnh Nhược Phiến còn chưa kịp nhìn là ai, liền nghe một thanh âm mang ấm áp vang lên: “Đánh với phụ nữ có gì hay ho, hai chúng ta giao đấu đi.

“.

Truyện Hệ Thống
Trong khi đang nói, âm thanh của người này, đỡ Cảnh Nhược Phiến đứng vững.

Cảnh Nhược Phiến lúc này mới có cơ hội nhìn về phía người ấy, đây là một thanh niên ăn mặc rất bình thường, vóc dáng cũng được coi là một tiểu soái, nhưng đôi mắt của anh ta, giống như tinh hà mênh mông, làm cho người ta nhìn thoáng qua, liền bị chìm đắm trong đó không thể cưỡng lại được.

“Động tác của cô rất nhanh, lực đạo cũng không kém hắn, chính là không có độc ác bằng hắn, hắn dùng, là chiêu giết người, mà cô dùng, lại là chiêu bắt người.

” Trương Thác nhìn Cảnh Nhược Phiến, mở miệng nói: “Loại người này, cô muốn đánh bại hắn, rất dễ dàng, chỉ cần làm được, xuất chiêu tàn nhẫn như hắn là được, chỉ vậy thôi! “

Lời vừa dứt ra, thân thể Trương Thác bắt đầu động đậy, anh ta đi thẳng tới bọn côn đồ, không cần hoa chân múa tay, chỉ cần một quyền, lao thẳng vào mặt bọn côn đồ.

Một quyền này của Trương Thác nhanh chóng mà mạnh mẽ, mang theo âm thanh mãnh liệt bạo phát, đối với một quyền này, bọn côn đồ cũng chỉ có thể né tránh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Trương Thác, làm sao có thể So sánh với tên côn đồ này, chờ đợi tên côn đồ này, là đầu gối và khuỷu tay của Trương Thác.

Gần như đồng thời lúc đó, là nơi thể lực của con người mang đến lực đánh mạnh nhất.

Cơ hồ đồng thời, khuỷu tay và đầu gối của Trương Thác mạnh mẽ đánh thẳng vào người tên côn đồ, bọn côn đồ vốn hung tàn, lần này liền ngã bay ra ngoài.

Một bộ quyền cước này, theo Cảnh Nhược Phiến thấy, không thể nghỉ ngờ là nó rất nhanh chóng, trực tiếp.

Vừa rồi cái mà Trương Thác biểu hiện ra là tốc độ, so với Cảnh Nhược Phiến không kém bao nhiêu, nhưng kết quả lại là một trời một vực, đây chính là kinh nghiệm chiến đấu khác nhaul Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp của Cảnh Nhược Phiến lộ ra một tia tinh quang, động tác của Trương Thác mở ra một cánh cửa mới cho cô.

“Nhìn đi, nếu cô ra tay tàn nhẫn như hắn, hắn sẽ không còn là đối thủ của cô.

” Trương Thác vỗ tay.


“Hiểu rồi.

” Cảnh Nhược Phiến gật đầu với Trương Thác, từ vòng eo mảnh mai rút còng tay ra, đi về phía bọn côn đồ.

Tên côn đồ bị khuỷu tay và đầu gối của Trương Thác đánh trúng, nằm la liệt trên mặt đất, toàn thân co quắp lại, nhưng trong thời khắc Cảnh Nhược Phiến tiếp cận, bộ dạng đau đớn của tên côn đồ đột nhiên biến mắt.

“Cần thận!” Trương Thác quát lớn một tiếng, nhưng đã quá muộn.

Nếu như là bản thân Trương Thác, khẳng định có thể phản ứng lại, nhưng Cảnh Nhược Phiên hiển nhiên không nghĩ nhiều được như thế, chỉ thấy tên côn đồ bật dậy, một khẩu súng lục từ trong tay hắn xuất hiện, chĩa thẳng vào thái dương của Cảnh Nhược Phiền.

Khẩu súng lục lạnh lẽo, tản ra sát khí của một dụng cụ giết người, bất cứ lúc nào đều có thể lấy đi sinh mạng của người khác.

Cảnh Nhược Phiến căn bản cũng không nghĩ tới, ở Hoa Hạ, lại có người còn có thể dùng súng!.


Bình Luận (0)
Comment