Chàng Rể Quân Vương

Chương 368



Trương Thác ôm lấy bả vai Mễ Lan, mùi hương đặc trưng trên người phụ nữ xộc vào trong mũi Trương Thác.

“Được rồi, đi thôi, có thời gian qua Pháp tìm cô chơi.


Trương Thác vỗ vỗ lưng Mễ Lan, buông hai tay ra.

Đôi tay Mễ Lan, bồi hồi ở bên hông Trương Thác, khi vừa chuẩn bị lấy hết dũng khí tiến đến, liền cảm nhận được vòng tay ấm áp trước mặt không còn nữa.


Một đợt cảm xúc mắt mát mãnh liệt tắn công vào trong tim, Mễ Lan vén gọn mấy sợi tóc phất phơ trên khuôn mặt: “Được, chỉ sợ anh không qua thôi, mau đi thôi, không tiễn anh vào trong nha.


“Ừm.

” Trương Thác gật đầu, bước vào nhà ga.

Nhìn theo bóng lưng Trương Thác, cả người Mễ Lan dường như đông cứng ở chỗ này, cho đến khi bóng dáng Trương Thác hoàn toàn biến mắt, Mễ Lan mới xoay người đi.

“Ngữ Lam, xin lỗi…” Một hàng nước mắt trong trẻo, chảy dài trên khuôn mặt Mễ Lan, tại thời khắc Trương Thác xoay người, hốc mắt của cô ấy đã đỏ ửng lên.

Lần đầu tiên gặp Trương Thác, Mễ Lan coi Trương Thác là một kẻ lừa tình, một lòng chỉ nghĩ cách vạch mặt Trương Thác, dần dần, những điều tốt đẹp Trương Thác dành cho Lâm Ngữ Lam, đều bị Mễ Lan để mắt đến, Mễ Lan bắt đầu tán thành Trương Thác, chúc phúc bạn tốt của mình.

Sau đó nữa, Trương Thác cứu Mễ Lan, cắt bỏ khối u tim, lại vì Lâm Ngữ Lam không màng đến tính mạng, loại đàn ông phấn đấu không để ý thân thể này, không có người phụ nữ nào nhìn mà không để ý.

Không biết từ khi nào, Mễ Lan bắt đầu hâm mộ Lâm Ngữ Lam, tìm được một nam nhân đáng để giao phó cả cuộc đời.

Chuyến đi Hàng Châu lần này, khiến vị trí của Trương Thác trong lòng Mễ Lan một lần nữa thay đổi, dù thế nào Mễ Lan cũng không nghĩ ra, Trương Thác, chính là người mình tìm trong mười năm, người đó trong ký ức, thậm chí cũng không còn nhớ nổi bộ dạng anh ta như thế nào, từ giây phút đó, trong lòng của cô trở lên mâu thuẫn.


Một bên, là người mà mình tìm kiếm mười năm, một bên, là người bạn tốt nhất của mình.

Nhìn vào nhà ga sân bay, Mễ Lan lắm bẩm trong miệng: “Có lẽ tôi nên ở lại nước Pháp, bổn cô nương này có một đoàn hậu cung khổng lồ như vậy cơ mài”
Một chiếc máy bay chở khách cất cánh từ sân bay Hàng Châu và bay thẳng đến Ngân Châu.

Khi Trương Thác trở về Ngân Châu, trời đã tối, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lâm Ngữ Lam, kết quả điện thoại di động không còn chút pin nào cả, Trương Thác bắt lực lắc lắc đầu.

Đi đến một nơi tối tăm, Trương Thác vẫy tay về phía bóng tối đó.

Ba bóng dáng lặng lẽ đột ngột xuất hiện.

“Đại ca.


“Các cậu ai có mười ba đồng tiền mặt không, tôi ngồi xe buýt sân bay!” Giọng nói Trương Thác rất bình tĩnh.

Ba người trong bóng tối, vẻ mặt khá đặc sắc.

“Chúng tôi… Gom lại…”

Sau khi Hoa Hạ bước vào thời đại di động Internet, hầu như có rất ít người trẻ tuổi đi ra ngoài mang theo tiền mặt.

Mua một tờ vé xe buýt, Trương Thác theo xe, đi về phía thành phố.

Cách lúc Lâm Thị cháy lớn đó, thời gian đã qua nửa tháng, hai tầng trên cùng của tòa nhà Lâm Thị đã hoàn thành toàn bộ, ngày mai, Lâm Thị chắc trở lại hoạt động bình thường.

Lâm Ngữ Lam với tư cách là tổng giám đốc, hai ngày nay vẫn luôn xử lý một vấn đề, một chuyện liên quan đến tập đoàn Trịnh Thị.

Khoảng thời gian trước, Trịnh Sở người kế nhiệm tương lai của tập đoàn Trịnh Thị, vì bị nghi ngờ có hành vi cưỡng hiếp, cố ý hãm hại người khác và các tội danh khác, đã bị giam giữ hành chính.

Tần Nhu không hề nể tình, một tờ đơn khiếu nại, đưa Trịnh Sở ra tòa, cách phiên toà đến phiên xét xử, còn ba ngày nữa.

Trong khoảng thời gian này, mẹ Trịnh Sở – Vương Tùng Phượng, đang điên cuồng dùng năng lượng, muốn đem con trai của mình từ bên trong cứu ra ngoài, kết quả Vương Tùng Phượng phát hiện ra, dùng tất cả lực lượng bản thân mình có thể mượn được, trong khoảng thời gian này tất cả đều uễ oải, vừa nghe chuyện này, những người trước đó thu hết lợi ích, tất cả đều lắc đầu lia lịa.

.


Bình Luận (0)
Comment