Chàng Rể Quân Vương

Chương 90


Ông chủ Hoàng nhất thời có chút nghẹn họng, im lặng mấy giây mới nói lần nữa: “Hội trưởng Mã, ông đừng hiểu lầm, bây giờ Hoàng tôi đang định nói là, có người nào đó giả tạo, nói khoác không biết ngượng mồm, vừa nãy anh ta trào phúng giễu cợt chúng ta luôn mồm chỉ nhắc đến tiền, không nhắc đến chuyên cứu người, nhưng bây giờ tự bản thân anh ta không chịu bỏ ra, đó đạo lý gì chứ?”
“Ông đang cãi chày cãi cối…” Hội trưởng Mã đang định nói, đã bị giọng nói của Trương Thác cắt ngang.

“Ai nói tôi chỉ giữ khư khư của quý? Ai nói tôi không muốn cống hiến kỹ thuật y học này cho xã hội?” Trương Thác hỏi ngược lại một câu.

Trương Thác vừa nói như vậy, ánh mát của tất cả bác sĩ trong Hội Đông y đều tập trung nhìn về phía anh, ngay lập tức những bác sĩ này đồng loạt tim đập nhanh hơn, chẳng lẽ, anh ta thật sự muốn truyền lật rung châm? Chuyện này quá kinh ngạc! Nếu nói ra, tuyệt đối sẽ gây chấn động cả nước!
Trương Thác cười khẽ, nói với Lâm Ngữ Lam: “Chủ tịch Lâm, tôi tự ý đưa ra quyết định thay em, em cũng đừng trách tôi”
Trương Thác nói xong, không đợi Lâm Ngữ Lam mở miệng đã lớn tiếng tuyên bố: “Lâm Thị chúng tôi, mục đích ban đầu là đầu tư mấy bệnh viện, hơn nữa tố chức cơ cấu huấn luyện đào tạo Đông y, truyền dạy phương pháp chữa bệnh Đông y, do bản thân tôi tự hướng dẫn, trong thời gian sau đó, Tập đoàn Lâm Thị sẽ tìm kiếm đối tác trên cả nước, sau đó do hội Đông y của các địa phương tiến hành thông báo cho các ông, nếu có thể thông qua xét duyệt của Hội Đông y địa phương, tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức mình truyền dạy, dạy hết tất cả những gì tôi đã học được, không giữ lại chút nào, cứ như vậy đi”
Trương Thác dứt lời, quay đầu bước đi.

Gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhoẻn miệng cười, cô lập tức hiểu ra ý định của Trương Thác, cùng Trương Thác đi ra khỏi Hội Đông y.

Các bác sĩ bên trong Hội Đông y nghe thấy lời nói của Trương Thác, lại nhìn thấy Trương Thác chuẩn bị bỏ đi, làm sao còn có thể bình tĩnh được nữa?
Đến tỉnh khác tìm Hội Đông y hợp tác, phát triển cơ cấu huấn luyện đào tạo, sau đó do hội Đông y của tỉnh đó tiến hành xét duyệt, như vậy cuối cùng, có thể học được hay không, còn không phải do người ta nói là xong sao?
Cơ hội tốt như vậy, người của Hội Đông y tỉnh Ninh mà bỏ qua thì đời này bọn họ cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình!
“Dừng chân, Chủ tịch Lâm, dừng bước đã!” Hội trưởng Mã sải bước chạy theo.


Lâm Ngữ Lam dừng bước lại, quay đầu, chớp chớp mắt: “Hội trưởng Mã, có chuyện gì sao?”
Hội trưởng Mã nở nụ cười, nói: “Chủ tịch Lâm, tôi muốn đàm phán với cô, chuyện hợp tác hạng mục bệnh viện lần này”
“Không phải các vị đã quyết định hợp tác với Dụng cụ chữa bệnh Thự Quang rồi sao?” Lâm Ngữ Lam cố tình nhìn qua vị trí ông chủ Hoàng.

“Chủ tịch Lâm, chuyện hợp tác còn chưa hoàn toàn quyết định mà, chúng tôi càng muốn hợp tác với Lâm Thị hơn!” Sự mê hoặc lớn như vậy bày ra trước mắt, hội trưởng Mã còn chẳng thèm nói lời khách sáo gì nữa, thẳng thần tỏ rõ thái độ.

‘Vừa nãy khi ông chủ Hoàng nhìn thấy hội trưởng Mã đuổi theo, đã cảm thấy khôn ổn rồi, bây giờ nghe thấy hội trưởng Mã nói như vậy, trái tim kia hoàn toàn chìm hẳn xuống.

“Xem ra có người trộm gà không thành còn mất nắm gạo rồi” Giọng nói của đại diện Chu Thị vang lên đằng sau lưng ông chủ Hoàng.

Trước khi đại diện của Chu Thị đến đây đã được Chủ †ịch dặn dò, tuyệt đối tuyệt đối không được gây xích mích với Lâm Thị, hơn nữa phải nghĩ hết mọi cách tạo quan hệ thân thiết với Lâm Thị mới được, bây giờ có cơ hội bỏ đá xuống giếng này, đại diện của Chu Thị đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Châm chọc ông chủ Hoàng xong, đại diện Chu Thị lại nhìn về phía Lâm Ngữ Lam cười lấy lòng.

Lâm Ngữ Lam gật gật đầu, không nói gì.

Ông chủ Hoàng đương nhiên biết rõ, đại diện Chu Thị nói trộm gà không được còn mất nắm gạo có nghĩa là gì, vừa nãy người ta đã muốn đi rồi, vậy mà mình còn ăn nói lung tung, nói ra mấy câu như vậy, bây giờ ngược lại hay rồi, cho người khác cơ hội, lần hợp tác này của mình hoàn toàn xôi hỏng bỏng không rồi!

Giờ phút này ông chủ Hoàng hận không thể tự tát cho mình hai cái, cứ phải bép xép một câu như vậy để làm gì? Vốn dĩ muốn nhìn thấy người khác bị chê cười, kết quả bây giờ lại khiến cho tất cả mọi người đều cười nhạo mình, ánh mắt ông ta hoang mang nhìn một vòng, phát hiện có không ít doanh nhân đều nhìn mình mừng thầm, ông chủ Hoàng hiểu rõ, sau ngày hôm nay mình sẽ trở thành chuyện cười trong giới Ngân Châu.

Các bác sĩ của Hội Đông y tỉnh Ninh đều căng thẳng nhìn Trương Thác, lời nói tiếp theo của Trương Thác vô cùng quan trọng với bọn họ.

Hội trưởng Mã cũng vậy, tuy rằng ông ta nói với Lâm Ngữ Lam là hai bên hợp tác nhưng kết quả vẫn phải xem ý tứ của Trương Thác.

Màn thể hiện y thuật của Trương Thác đã khiến cho vai diễn của buổi đấu thầu hôm nay hoàn toàn đảo ngược lại.

Ban đầu là các doanh nghiệp lớn đến trình bày quan điểm y học của mình cho Hội Đông y, đề nghị hợp tác, nhưng bây giờ, lại chính là Hội Đông y xin được hợp tác với Lâm Thị.

Hai tay Trương Thác khoanh trước ngực, mắt trợn ngược: “Đừng nhìn tôi, Chủ tịch Lâm của chúng tôi mới có quyền quyết định.


“Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.

’ Lâm Ngữ Lam chủ động chìa tay về phía hội trưởng Mã.


Có thể nhìn thấy gần như trên mặt tất cả bác sĩ có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mừng rỡ.

Về phần ông chủ Hoàng, gương mặt này giống y như đang gào khóc thảm thiết vậy.

Chuyện hợp tác sau đó hoàn toàn không cần Trương Thác quan tâm nữa, đoàn đội chuyên nghiệp của Lâm Thị sẽ hoàn thành hợp đồng đàm phán sau đó với Hội Đông y.

Diêm Lập đi tới nói với Trương Thác: “Vậy, tiểu sư phụ, cơ cấu huấn luyện của anh, không biết có thể cho hai học trò ngu dốt của tôi, cũng…”
“Chuyện này không thuộc quyền quản lý của tôi, cụ Diêm, ông nên hỏi vị hội trưởng Mã này mới đúng.


Trong lúc Trương Thác không để ý, lại cho hai người học trò kia mặt mũi, nói giao cho hội trưởng Mã quyết định, cũng có nghĩa là đồng ý cho hai học trò của Diêm Lập đều tham gia vào cơ cấu huấn luyện, ngay lúc đó hội trưởng Mã cũng thầm vui sướng, phương diện hợp tác sau này sẽ càng nhanh chóng và trôi chảy hơn nữa.

Những doanh nhân đã đến đây hôm nay, không ai có thể ngờ, cuối cùng, Lâm Thị sẽ dựa vào một người mà hoàn toàn xoay chuyển tình thế.

Nhất thời, tất cả mọi người đều ùa lên chúc mừng Lâm Ngữ Lam.

“Chủ tịch Lâm”’ Ông chủ Hoàng cười xòa đi tới.

“Ông chủ Hoàng?” Lâm Ngữ Lam cũng cười với ông chủ Hoàng.


Ông chủ Hoàng có chút lúng túng mở miệng: “Chủ tịch Lâm, cô xem, tôi làm dụng cụ chữa bệnh cũng nhiều năm rồi, phóng mắt nhìn toàn thành phố Ngân Châu này cũng chẳng còn mấy doanh nghiệp làm dụng cụ chữa bệnh nữa, Thư Quang chúng ta luôn vẫn luôn dựa vào nguyên tắc giá cả vừa phải, ít lãi tiêu thụ nhiều, lần này chúng ta có cơ hội nào hợp tác không?”
Nói thật, ông chủ Hoàng thật sự không muốn mặt dày đến đây bàn chuyện hợp tác, cũng không phải không có cách nào khác nữa sao, ông ta làm dụng cụ chữa bệnh, sắp tới thành phố Ngân Châu sẽ xây dựng bốn bệnh viện, tuyệt đối là chuyện quan trọng nhất, đối với Thự Quang có thể đây là đơn đặt hàng cả đời mới có thể gặp một lần, nếu không lấy được, có thể không riêng gì không kiếm được tiền đơn giản như vậy, rất có thể Thự Quang sẽ bị một công ty khác thay thế.

Cho nên, ông chủ Hoàng mới không thể không muối mặt mà đến.

“Ài” Lâm Ngữ Lam thở dài một tiếng: “Ông chủ Hoàng, không phải Lâm Ngữ Lam tôi không muốn hợp tác với ông, mà chính là ông chủ Hoàng vừa nấy đã tự nói cả đời này cũng sẽ không hợp tác với Lâm Thị chúng tôi.


Ông chủ Hoàng thay đổi sắc mặt: “Chủ tịch Lâm, tất cả mọi người đều sống trong cùng một thành phố, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy, cô đừng nên làm quá tuyệt tình.


“Ha ha, ông chủ Hoàng, ông thật là thú vị, nếu không hợp tác cũng là tuyệt tình, vậy Lâm Thị tôi đây hoàn toàn biến thành cơ quan từ thiện rồi, Trương Thác, chúng ta đi thôi” Lâm Ngữ Lam cười khẽ một tiếng, cất bước đi ra khỏi Hội Đông y.

Trương Thác cũng nhếch miệng cười một tiếng, đuổi theo Lâm Ngữ Lam.

Ông chủ Hoàng đứng ở đó, nhìn bóng lưng Lâm Ngữ Lam, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn.

.

Bình Luận (0)
Comment