Chàng Rể Quyền Quý

Chương 131

CHƯƠNG 131

Nhìn gương mặt trẻ trung của Vương Hồng Lăng lộ ra vẻ giận dữ, đôi mắt phượng híp lại trông vô cùng bá khí, nói: “Anh đoán xem?”

Lâm Tinh Vũ giống như cười mà không phải cười nhìn Vương Hồng Lăng.

“Lâm Tinh Vũ, cậu đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt!” Hồ Minh Nhân phẫn nộ nói: “Chẳng lẽ là cậu không muốn có được tiền tài và địa vị, cả đời này đều muốn làm một thằng con rể ở rể, tôi cũng không tin trên đời này thật sự có một người thanh tâm quả dục như thế.”

“Cậu muốn điều kiện gì, tự mình nói ra đi, chọc giận cô cả thì không có quả ngon cho cậu ăn đâu.”

Lâm Tinh Vũ muốn nói rồi lại thôi, anh muốn nói là nhà họ Vương nhỏ bé, mình còn không đặt vào mắt đâu.

“Hừ! Anh trở về suy nghĩ thật kỹ đi.” Vương Hồng Lăng ngồi xuống, vẻ mặt âm tình bất định, vô cùng không thoải mái.

“Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, nghĩ thông suốt rồi thì gọi điện thoại cho tôi.” Vương Hồng Lăng tùy tiện ném một tờ danh thiếp, bộ dạng như là nắm mọi thứ trong tay, cười lạnh nói: “Tôi đồng ý cho anh thời gian để anh suy nghĩ, chỉ sợ là anh hai của tôi không kịp chờ đợi mà muốn ra tay, tôi cũng không muốn đến lúc đó thi thể của anh sắp lạnh rồi mới nhớ tới gọi điện thoại cho tôi.”

Lâm Tinh Vũ cười lạnh, cũng không thèm nhìn vào danh thiếp ở trên bàn một lần nào.

“Sao vậy? Ngay cả danh thiếp mà cũng không muốn nhận nữa hả, nói rõ xem thường tôi đó à? Chẳng lẽ kết bạn cũng không đồng ý?” Vương Hồng Lăng tức giận nói, trên gương mặt xinh đẹp như là nhận phải ấm ức rất lớn.

Cô ta cũng không biết mình như thế nào, nếu như dựa vào tính tình lúc trước, cô ta đã sớm phế bỏ loại người không biết điều, đánh cho một trận rồi ném qua một bên.

Nhưng mà Lâm Tinh Vũ lại càng không nể mặt cô ta, cô ta càng cảm thấy nhất định phải để Lâm Tinh Vũ thành thành thật thật tôn kính mình mới được.

“Kết bạn hả?” Lâm Tinh Vũ cười lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm nhìn về phía Vương Hồng Lăng: “Cô có tư cách? Xứng đáng để làm bạn với Lâm Tinh Vũ tôi?”

“Anh nói gì?”

Vương Hồng Lăng trợn to mắt nhìn Lâm Tinh Vũ, dường như không dám tin vào tai mình, lại có người con trai nói cô cả nhà họ Vương xinh đẹp, thông minh không xứng để kết bạn?

“Vớ vẩn! Lâm Tinh Vũ, cậu tự tìm đường chết à! Địa vị của cô cả là gì? Cho cậu mặt mũi, cậu lại dám nói cô cả không xứng kết bạn với cậu?” Hồ Minh Nhân lửa giận ngút trời nói.

Ông ta nghĩ, không cần nói tới thân phận cô cả, chỉ cần mình ra mặt, Lâm Tinh Vũ nổi tiếng là nhãi nhép vô dụng, chắc cũng phải cung kính với mình mới đúng.

Thế mà lại dám như vậy kiêu căng ngạo mạn như vậy!

“Lâm Tinh Vũ, tôi thấy anh đúng là tên ngốc.” Vương Hồng Lăng trên mặt tức đỏ cả lên, hừ lạnh một tiếng, cắn chặt đôi môi anh đào.

“Bắt tên đáng ghét này lại cho tôi, tôi phải dạy dỗ cậu ta một lát!” Vương Hồng Lăng lạnh giọng nói.

Bụp!

Hai người đàn ông áo đen bên ngoài giữ cửa vội mở cửa, trong nháy mắt vọt vào.

Hai cây súng lục dí thẳng vào sau gáy Lâm Tinh Vũ, cách chưa tới một thước.

Hai người đàn ông áo đen vẻ mặt lạnh lùng, tay cầm súng điêu luyện.

“Hừ.” Vương Hồng Lăng hừ lạnh một tiếng, lạnh như băng nhìn Lâm Tinh Vũ, hai vai khẽ run, bị Lâm Tinh Vũ chọc giận không ít.

“Tôi vốn nghĩ có thể nói chuyện đàn hoàng với anh, nhưng anh lại không biết phải trái.” Vương Hồng Lăng cười lạnh nói: “Bây giờ, dập đầu nhận sai cho tôi.”

“Thẹn quá hóa giận?” Lâm Tinh Vũ hơi hứng thú, không để ý đến sự tồn tại của hai sát thủ sau lưng chút nào.

Bình Luận (0)
Comment