Chàng Rể Quyền Quý

Chương 183

CHƯƠNG 183

“Cậu chủ, tối hôm qua cậu tới khách sạn Thanh Vân, kết quả thế nào ạ?” Lý Bộc hỏi với vẻ mặt nghi ngờ, vẫn tương đối quan tâm chuyện này.

“Tôi đã dọn sạch người do nhà họ Văn phái tới.” Lâm Tinh Vũ thản nhiên nói.

Sáng sớm, anh đã nhận được tin nhắn của Thẩm Tam, báo cáo đã giải quyết xong người do Văn Báo bố trí.

Lý Bộc gật đầu với ánh mắt phức tạp, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Ông ta biết mấy chục năm nay cậu chủ ở bên ngoài chắc chắn đã có kỳ ngộ khác, nhưng cũng không tiện hỏi.

“Vậy cậu chủ, sao cậu lại không muốn bảo nhà mợ chủ dọn vào biệt thự?” Lý Bộc nghi ngờ hỏi.

Ông ta ở lại thành phố Thanh Vân vẫn luôn chú ý tới từng hành động của Lâm Tinh Vũ, đương nhiên biết tình hình của anh ở nhà họ Trương, chỉ là không biết anh dọn vào sơn trang Tuyết Long thế nào, không ngờ còn bí mật có năng lực lớn như vậy.

“Ông không cần để ý tới chuyện này.” Lâm Tinh Vũ trầm giọng nói: “Ông nhớ kỹ thân phận của ông bây giờ là quản gia do tôi mời tới. Ông đừng suy nghĩ, hỏi nhiều về bất kỳ chuyện hay người nào khác.”

“Tôi đã rõ.” Lý Bộc trịnh trọng gật đầu.

“Được rồi, tôi ra ngoài làm việc, có chuyện gì thì ông liên hệ với tôi.”

Lâm Tinh Vũ ăn sáng xong, đứng dậy đi ra khỏi sơn trang Tuyết Long. Lý Bộc cung kính tiễn anh đến tận cửa.

Ba mươi phút sau.

Lâm Tinh Vũ bắt taxi tới một con đường tương đối cổ xưa ở khu Nam Thành.

Nhà tổ của nhà họ Trương ở trên con đường này, đường Trương Phát.

Nhà tổ của nhà họ Trương là một tòa kiến trúc cổ có sân đình và vườn hoa sâu rộng, mang đầy đủ khí thế của dinh thự nhà giàu, bình thường không có người nào ở đây, chỉ lúc trong gia tộc nhà họ Trương có chuyện gì lớn, bọn họ mới tập trung tới đây.

Lần này, Trương Di Hòa và Trương Lệ cố ý tổ chức cuộc họp gia tộc, làm ra thanh thế lớn là muốn ép cả nhà Trương Uyển Du đá Lâm Tinh Vũ ra khỏi cửa, tiện cho bọn họ thực hiện được ý định tác hợp Vương Tử Văn và Trương Uyển Du, bám víu quan hệ với nhà họ Vương quyền quý.

Lâm Tinh Vũ xuống xe ở bên kia đường, đối diện cửa nhà họ Trương.

Lúc này, một người phụ nữ cao gầy mặc áo khoác màu đỏ chậm rãi đi tới, trên mặt còn ngầm có ý cười.

Lâm Tinh Vũ nhíu mày, nhìn người phụ nữ xinh đẹp tao nhã này, nghi ngờ hỏi: “Sao cô tới đây?”

Anh nhìn quanh, phát hiện có chiếc xe Bugatti Veyron màu hồng đỗ trong ngõ nhỏ phía xa, A Lục và A Thất lại ngồi ở hàng ghế trước.

“Tôi đương nhiên tới đây xem kịch vui rồi.” Vương Hồng Lăng cười khanh khách nói: “Xem một kẻ đáng thương nào đó bị đuổi ra khỏi nhà.”

Lâm Tinh Vũ nói: “Vậy có lẽ cô sẽ phải thất vọng đấy.”

“Hừ! Anh còn mạnh miệng nhỉ?” Vương Hồng Lăng hừ lạnh một tiếng: “Không phải anh đang sợ muốn chết, lo bị Vương Tử Văn trả thù sao? Ngay cả A Lục âm thầm bám theo anh, anh cũng sợ bị lộ tung tích? Mấy ngày nay, còn chẳng biết anh trốn đến xó xỉnh nào run rẩy nữa!”

“Người nhà họ Trương chắc chắn sẽ đuổi anh ra khỏi nhà, anh còn chẳng dám tới công ty, cũng không quay về nhà được, tôi xem sau này anh làm sao sống sót được!”

Lâm Tinh Vũ mỉm cười hỏi: “Cô quan tâm tới chuyện của tôi như vậy sao?”

Mặt Vương Hồng Lăng thoáng ửng hồng, tức giận nói: “Chị đây là tới xem anh bị mất mặt. Sao hả? Anh làm hỏng chuyện tốt của tôi ở Minh Bảo Hiên, lần trước còn dựa vào quyền lực của tôi làm màu muốn lên trời nữa!”

Bình Luận (0)
Comment