Chàng Rể Quyền Quý

Chương 232

CHƯƠNG 232

Vợ chồng Tôn Kiên trợn mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tinh Vũ, như thể trong số người xem ở đây, họ chỉ có thể lựa ra Lâm Tinh Vũ để đe dọa, tỏ vẻ nhằm cứu lấy chút mặt mũi.

Lâm Tinh Vũ nhìn hai người họ với vẻ mặt cười như không cười.

Bách!

Bách!

Vợ chồng Tôn Kiên vừa dứt lời, Tần Phú Quý đã bước tới tát hai cái bạt tai, rồi tát một mạch chừng hai phút sau mới dừng tay, miệng đều bị đánh sưng phù cả lên.

“Hai đứa chúng mày còn dám ở đây uy hiếp và đe dọa khách của tao! Mày có biết khách của lầu Tần Vân đều là ba mẹ cơm áo, là thượng đế của tao không!” Tần Phú Quý nghiêm nghị nói: “Các vị, chỉ cần tiêu xài ở trong lầu Tần Vân của tôi, thì không ai dám uy hiếp mọi người. Nếu Tôn Kiên dám giở trò đồi bại, mọi người cứ việc đánh đi, xảy ra chuyện gì tính lên đầu tôi!”

Nói xong, Tần Phú Quý lấy ra một bản hợp đồng dày cộp, quăng vào mặt Tôn Kiên, lạnh lùng nói: “Đừng nói là tao đổ oan cho mày. Đây là toàn bộ ghi chép mọi chi tiêu ăn uống chùa và chơi gái của mày ở chỗ tao! Trên đó còn có chữ ký của mày!”

“Đây là ông sắp đặt gài tôi!” Sắc mặt Tôn Kiên trắng bệch. Trước đây anh ta từng hợp tác làm ăn với Tần Phú Quý, ký hợp đồng rồi để lại chữ ký. Đây hoàn toàn là bị giăng bẫy!

“Tao gài mày?” Tần Phú Quý cười cợt nói: “Tao có bằng chứng có thể chứng minh ghi chép ăn uống chùa và chơi gái của mày ở lầu Tần Vân mấy năm qua! Các vị khách quý, không biết mọi người có hứng thú thưởng thức những thước phim thật của cậu cả Tôn hay không, tôi có rất nhiều bộ! Chỉ có điều, hắn là cây tăm xỉa răng, chỉ sợ sẽ làm bẩn mắt các vị khách quý, haha!”

Khi Tần Phú Quý nói ra những lời khiếm nhã này, tất cả những người vây xem đều phá lên cười haha và chỉ chỉ trỏ trỏ vào vợ chồng Tôn Kiên.

Sắc mặt Tôn Kiên đỏ bừng vì thẹn rồi lại tái nhợt. Quả thực là anh ta thường đến lầu Tần Vân chơi phụ nữ, nhưng không ngờ chuyện riêng tư tự ti nhất này lại bị Tần Phú Quý nói ra trước đám đông. Đây quả thực là đang chà đạp lên lòng tự tôn của một người đàn ông!

“Tần Phú Quý, ông quá bỉ ổi! Ông đang bêu xấu tôi!” Tôn Kiên nói với vẻ không cam tâm: “Ông làm vậy thì có ích lợi gì?”

“Có ích lợi gì? Thiếu nợ trả tiền là đạo lý hiển nhiên thôi!”

Lúc này, Tưởng Kỳ đang mặc một bộ vest đen có logo, đi về phía vợ chồng Tôn Kiên với nụ cười trên môi.

“Cậu cả Tôn, không ngờ chứ gì? Mày cũng có ngày hôm nay?” Tưởng Kỳ nhìn Tôn Kiên cười khẩy, trong lòng vô cùng hả hê! Anh ta đã đợi ngày này quá lâu rồi!

“Tưởng Kỳ? Sao mày lại xuất hiện ở lầu Tần Vân?” Tôn Kiên ngạc nhiên và ngờ vực, nhìn Tưởng Kỳ và Tần Phú Quý, não sắp nổ tung!

Sao lại thế? Tưởng Kỳ lại cùng bọn với Tần Phú Quý? Tình huống gì đây?

“Con chó bị cắm sừng, mày đang nói cái gì đấy hả, mày muốn tới xem trò cười của tao sao? Mày đủ tư cách này ư?” Tôn Kiên lạnh lùng mắng, nhiều năm qua điên cuồng ra oai với Tưởng Kỳ, hoàn toàn không coi Tưởng Kỳ ra gì: “Mày cho rằng dựa vào Tần Phú Quý là có thể vọt tới trước mặt tao sao? Trở về tao sẽ đánh cho mày trở lại dáng vẻ ban đầu!”

“Ha, Tôn Kiên, mày còn không phân rõ tình hình sao?” Tưởng Kỳ cười nhạo, sắc mặt cực kỳ u ám và lạnh lẽo, vọt tới đạp Tôn Kiên một cước, đế giày đè mạnh vào mặt Tôn Kiên.

Tưởng Kỳ gần như dùng hết sức lực toàn thân, đế giày đè ép điên cuồng, khiến Tôn Kiên ói ra một ngụm máu.

“Tôn Kiên, mày không nghĩ tới chứ gì? Lúc đầu khi mày giẫm tao ở dưới chân như thế này, có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?” Tưởng Kỳ kiêu hãnh nói, trút bỏ nút thắt nhiều năm trong lòng.

Giờ phút này, Tưởng Kỳ đã xả hết mọi căm phẫn tồn đọng, trong lòng vô cùng biết ơn vị Bồ tát là Lâm tổng! Nếu không có Lâm tổng dìu dắt, e rằng cả đời này sẽ phải sống trong cái bóng tâm lý của nhà họ Tôn, mãi sẽ không tháo bỏ được cái danh bị cắm sừng trên đầu!

Bình Luận (0)
Comment