Chàng Rể Quyền Quý

Chương 77

CHƯƠNG 77

“Trương Việt Bân, anh nói to hơn được không? Tôi không nghe rõ anh nói gì hết.” Lâm Tinh Vũ ngồi ở trên sofa, nhàn nhạt nói.

“Cậu!” Trương Việt Bân trừng mắt nhìn Lâm Tinh Vũ đầy hung tợn, lửa giận trong lòng không biết trút vào đâu.

Trương Đức Hải cũng lộ ra ánh mắt âm lạnh nhìn Lâm Tinh Vũ một cái, nếu là bình thường ông ta đã trực tiếp chửi rủa ầm lên rồi, nhưng bây giờ bị vướng phải tình thế này nên chỉ đành nhịn xuống.

“Nói to lên chút!” Trương Đức Hải quát vào mặt Trương Việt Bân.

Trương Việt Bân vô cùng không cam tâm, siết chặt nắm đấm lại, nghiến răng nói: “Chú năm! Thím năm! Uyển Du! Xin lỗi, lần này cháu sai rồi! Mong mọi người hãy tha lỗi cho cháu!”

Lư Ngọc Trân và Trương Minh Viễn nhìn nhau một cái, không nói lời nào.

Trương Đức Hải thấy cả nhà Trương Minh Viễn không có ý truy cứu, nở nụ cười nói: “Em năm, em dâu, tôi nói chứ, thằng nhóc Việt Bân này cũng là bị người ngoài tính kế nên mới làm chuyện ngu ngốc đến vậy thôi. Ở trước mặt chú thím, vẫn rất cung kính đấy thôi.”

“Cũng lâu rồi không đến nhà em năm chơi, có đem hai món quà nhỏ biếu cả nhà.” Trương Đức Hải cười nói, ông ta lấy hai con sư tử nhỏ bằng ngọc trắng trong hộp ra rồi đặt lên bàn.

Đôi sư tử bằng ngọc trắng này được điêu khắc tinh xảo, chất ngọc cao cấp, vừa nhìn là biết ngay là đồ cao cấp.

Nhà Trương Minh Viễn cũng xuất thân từ thế gia đá quý, chỉ liếc thôi cũng nhìn ra được đôi sư tử ngọc này chắc chắn có tổng giá không thấp hơn 1 tỷ rưỡi.

“Anh ba, anh làm thế thì xa cách quá, tới nhà tôi chơi mà lại biếu quà quý giá như vậy làm gì, cái này tôi không nhận được đâu.” Trương Minh Viễn khách sáo nói.

“Haiz, chút lòng thành thôi mà.” Trương Đức Hải nói: “Lần này thằng Việt Bân này làm chuyện sai, suýt nữa đã liên lụy đến đại sự của Uyển Du. Đây cũng là lời xin lỗi của tôi, chú thím nhận đi.”

“Cái này. . .” Thần sắc Trương Minh Viễn đắn đo, quay sang nhìn Lư Ngọc Trân một cái.

Lư Ngọc Trân khẽ nhíu mày, trong bụng vẫn chưa nghĩ ra làm sao ứng phó với Trương Đức Hải.

“Phó tổng giám đốc Trương, ông lấy hai thứ rách này ra mà đã muốn xóa tội cho Trương Việt Bân rồi sao?” Lâm Tinh Vũ dửng dưng nói: “Bây giờ Uyển Du đã là một nhân vật nổi tiếng trong giới đá quý tỉnh Đông Hải rồi, tác phẩm thiết kế ra có giá hơn trăm tỷ, sẽ thích mấy thứ này chắc?”

Trương Đức Hải tái mặt, hận không thể đi tới tát Lâm Tinh Vũ một cái.

Tên oắt này đúng là lắm chuyện! Một thằng ở rể kiếp nhược mà dám chỉ tay năm ngón với ông ta à.

“Đây chỉ là chút quà mừng mà thôi.” Trương Đức Hải cố gắng nở nụ cười: “Lần này Uyển Du được thăng chức thành tổng giám tập đoàn, bác lại là bác trai, nên có chút bày tỏ chứ.”

“3 tỷ này coi như là quà mừng Uyển Du thăng chức! Mong Uyển Du đại nhân có đại lượng, đừng so đo với thằng Việt Bân nữa.” Trương Đức Hải cười nói, sau đó cầm một cái vali xách tay đặt lên bàn.

Ông ta mở vali xách tay ra, bên trong chất đầy từng cọc tiền màu xanh.

“Việt Bân, con làm anh cái kiểu gì đấy, nhìn Uyển Du người ta giỏi giang thế nào kìa, sau này con học hỏi chút đi, đừng cứ ăn chơi mãi như thế.” Trương Đức Hải nghiêm túc nói mấy câu cho có lệ.

Vợ chồng Lư Ngọc Trân nhìn đống tiền mặt ở trên bàn, đôi mắt sáng lên, có chút dao động.

“Uyển Du, bác ba cũng đã nể mặt nhà mình lắm rồi, cũng đủ lòng thành, con xem. . .” Lư Ngọc Trân cũng không tự quyết được, quay sang hỏi dò ý con gái mình thế nào.

Sắc mặt Trương Uyển Du lộ vẻ lo lắng, cũng không có chủ ý gì. Cũng không phải là bị dao động trước 3 tỷ này, mà là do cô hoàn toàn không thạo cách đối nhân xử thế. Ban đầu vốn là muốn dạy dỗ Trương Việt Bân một bài học nhớ đời, nhưng lại hơi sợ nhà Trương Việt Bân sau này sẽ báo thù lại, tính sổ một lượt.

Bình Luận (0)
Comment