Chàng Rể Quyền Quý

Chương 89

CHƯƠNG 89

“Thật chẳng biết trong đầu của cậu đang nghĩ cái quỷ gì nữa, tự cho rằng mình có được một vài thông tin là có thể ra vẻ như hiểu hết mọi chuyện vậy.” Lý Chấn cười lạnh một tiếng.

Lư Ngọc Trân cũng không lên tiếng nữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Vũ một cái.

Đúng thế, dù con rể nhà người ta có ba hoa khoác lác một chút, nhưng thực lực vẫn phô bày ra trước mặt, còn mạnh mẽ giỏi giang hơn Lâm Tinh Vũ rất nhiều nữa!

“Nhưng tôi lại rất hiếu kỳ, anh nói cứ như thể anh và tổng giám đốc của chúng tôi rất thân với nhau vậy?” Phương Bình lấy lại tinh thần, lại phô ra cái dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn Lâm Tinh Vũ, nghi ngờ hỏi: “Cái đồ nhà quê như anh thì làm sao có thể quen biết Tưởng tổng được? Chắc không phải anh tuỳ tiện nhặt bừa được ở đâu đó tấm danh thiếp rồi giả bộ như mình quen biết đấy chứ?”

“Hừ, lớp trẻ hiện nay ấy à, bản thân thì chẳng được tích sự gì, nhưng luôn cho rằng mình quen biết người này người kia thì lợi hại lắm. Sau đó lấy điều đó để ra vẻ.” Lý Chấn cũng nói với vẻ đầy giễu cợt: “Thực tế thì chỉ là tự cho mình đúng!”

“Tôi và Tưởng Kỳ cũng không thân lắm.” Lâm Tinh Vũ thản nhiên nói: “Lần trước, lúc mua nhà ở Thủy Nguyên Hoa Uyển, Tưởng Kỳ đã giúp tôi làm thủ tục giấy tờ, tôi mới biết người này.”

“Gì cơ? Cậu còn nói cậu mua nhà ở Thủy Nguyên Hoa Uyển nữa à?” Lý Chấn đắc ý cười lên: “Sao nói cứ như thật ấy nhỉ? Một tên kiếp nhược như cậu mua nổi sao? Cậu có biết giá nhà ở Thủy Nguyên Hoa Uyển đắt đến mức nào không? Mà còn khoe mẽ nói mình ngầu lắm!”

“Ha ha ha!” Phương Bình cũng cười với vẻ đắc ý: “Đồ nhà quê nhà anh, đến chém gió cũng không biết phải chém thế nào nữa? Lời vừa nói ra của anh là đã đầy rẫy sơ hở rồi!”

“Tưởng tổng là người phụ trách cao nhất của công ty bọn tôi, anh có biết đó là nhân vật lớn gì không? Bình thường, dù là các ông chủ bạc tỷ đến tổng công ty, Tưởng tổng cũng chỉ sai thư ký ra tiếp đón thôi.” Thần sắc Phương Bình khinh thường nói: “Còn nói Tưởng tổng đích thân làm thủ tục giấy tờ mua nhà cho anh? Anh đang kể chuyện cười gì thế?”

“Lâm Tinh Vũ! Cậu không nói thì sẽ chết sao? Chém đến mức này nữa.” Lư Ngọc Trân giận dữ nói, cảm thấy cả khuôn mặt đều nóng bừng lên.

Lâm Tinh Vũ này cũng thật là, đến chém gió cũng để lộ ra đầy kẽ hở, người khác vừa nghe đã biết là giả rồi, đầu óc này ngu đến mức nào vậy.

“Bỏ đi, bỏ đi, lão Lư à, đừng dạy dỗ con rể nữa. Tuổi trẻ hiếu thắng, tôi có thể hiểu được.” Lý Chấn nói với giọng âm dương quái khí: “Nhưng cậu cũng không thể hiếu thắng như vậy? Phải biết rõ thân phận của mình, đúng không. Chỉ dựa vào cái mồm mà đi ba hoa khắp nơi, không phải là khiến người ta chê cười sao.”

“Ấy đừng.” Phương Bình đắc ý cười nói: “Không chừng người ta thật sự mua được nhà ở Thủy Nguyên Hoa Uyển, quả thực làm cho Tưởng tổng phải đích thân tiếp đón đấy.”

“Vừa hay, chúng ta cũng ăn xong xuôi rồi.” Phương Bình bày vẻ mặt châm biếm nói: “Chúng ta cùng nhau đến Thủy Nguyên Hoa Uyển một chuyến đi, cũng để tôi mở mang tầm mắt, xem xem nhà mà Lâm Tinh Vũ anh mua là nhà gì, đẳng cấp cao ra sao.”

Lý Chấn cũng cười, nói: “Đề nghị này của Phương Bình cũng không tồi. Đúng lúc lão Trương lão Lư, hai người cũng tới nhà mới của chúng tôi xem thử ra sao đi, mở mang tầm mắt, coi thế nào.”

Sắc mặt của Lư Ngọc Trân và Trương Minh Viễn đều tái xanh, dùng ánh mắt oán hận nhìn về phía Lâm Tinh Vũ.

Tình huống này làm sao mà tránh được đây?

“Hay là thôi bác trai bác gái, vậy thì làm phiền quá, bọn cháu không đi đâu ạ.” Trương Uyển Du cất lời nói, giải vây cho mọi người, sắc mặt cũng không đẹp gì cho cam.

“Không được, nhất định phải đi.” Lý Chấn vẫn không chịu buông tha, nói với giọng mỉa mai: “Đã nói đến mức này rồi, nếu còn không đến xem nhà mới của chúng tôi thì đúng là chẳng nể mặt tôi chút nào? Hơn nữa, lỡ như Lâm Tinh Vũ thật sự mua được nhà thì sao? Sau này hai nhà chúng ta sẽ lại thành hàng xóm không phải sao?”

Bình Luận (0)
Comment