Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1014

Hoàng Hùng Vĩ cảm thấy tất cả mọi thứ đều đã được mình an bài thỏa đáng, hôm nay không vui, thì khi nào mới định thoải mái đây? “Rầm!”

Vào lúc này, đột nhiên, họ nghe thấy ở cửa phòng làm việc truyền ra một tiếng động thật lớn, và cánh cửa đang đóng lại vào lúc này bị một người đá một cước tung ra.

Hoàng Hùng Vĩ ở trong phòng làm việc sợ hết hồn, thiếu chút nữa thì tè ra quần.

Mà Lê Ngữ Đồng cũng có một cái nhìn kinh ngạc, cô ta biết Bùi Nguyên Minh lợi hại, nhưng không ngờ anh lại lợi hại đến mức độ này.

Đây có phải là điều mà con người có thể làm được không?

Lúc này, Bùi Nguyên Minh đã bước vào và đi đến trước mặt Hoàng Hùng Vĩ. Còn bọn côn đồ thì đã bị đánh nằm lăn ra đất rồi. “Bốp!”

Bùi Nguyên Minh giơ tay tát một cái, cái tát này dùng mười phần lực, khiến Hoàng Hùng Vĩ trực tiếp đập vào tường, văng ra mấy cái răng. "Mày! Mày dám đánh tao! Mày có biết tao là ai không? Mày có biết ai đứng phía sau chống lưng cho tao không?" "Mày chết chắc rồi! Tao đảm bảo sẽ khiến mày phải chết thảm”

Hoàng Hùng Vĩ phách lối hét lên, giờ phút này mặc dù mồm miệng nói không rõ lời, nhưng ông ta vẫn chỉ vào Bùi Nguyên Minh mà gầm lên.

Bùi Nguyên Minh cười lớn, “Đã lâu không nghe thấy ai nói chuyện với mình như thế này." “Tôi ngược lại là muốn xem kết cục của mình sẽ thê thảm như thế nào." “Tốt! Mày có bản lĩnh thì chớ có rời đi! Ông đây bây giờ liền kêu người tới." Hoàng Hùng Vĩ liên tục cười lạnh. 

Một giây sau, chỉ thấy ông ta móc điện thoại ra, thật nhanh bấm số rồi gọi điện, cúi người gật đầu nói, “ Anh Tang Bửu Văn, là tôi, Hoàng Hùng Vĩ đây. Có người ở trên địa bàn của tôi gây chuyện, còn đánh tôi. Anh nhất định phải tới đây thay tôi chủ trì công đạo." “Dạ, dạ, dạ! Tôi ở chỗ này cung kính chờ đợi anh."

Sau khi nói xong, Hoàng Hùng Vĩ cúp điện thoại, thần sắc lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh nói, “Mày chết chắc rồi, anh cả tạo bây giờ lập tức qua đây. Tao đảm bảo hôm nay mày phải bò mà đi ra ngoài."

Nói xong, Hoàng Hùng Vĩ ói một ngụm máu tươi trên nền đất, lại nhìn chằm chằm Lê Ngữ Đồng nói, “Còn có cô, đồ đàn bà hư hỏng, cho cô thể diện còn không biết điều. Lại còn giả vờ thuần khiết trước mặt ông đây. Tôi nói cho cô biết, hôm nay ông đây chẳng những muốn chơi cô, hơn nữa đại ca tôi anh em nhiều như vậy, một lát nữa từng người một cũng muốn cô phục vụ."

Lời này vừa nói ra, khiến khuôn mặt Lê Ngữ Đồng trở lên trắng bệch.

Cô ta mặc dù biết Bùi Nguyên Minh rất có địa vị, cũng có rất nhiều tiền. Nhưng vấn đề là, Hoàng Hùng Vĩ bây giờ đang gọi rất nhiều người đến. 

Trước mặt những tên giang hồ đó, quả đấm mới là đạo lý, bọn họ sẽ không nghe những lời nói vô nghĩa.

Nghĩ đến rốt cuộc mình có thể xảy ra chuyện gì, lúc này Lê Ngữ Đồng rùng mình một cái, sắc mặt vô cùng xấu.

Nhìn thấy biểu hiện của Lê Ngữ Đồng, Hoàng Hùng Vĩ cười chế nhạo, "Thế nào? Đồ đàn bà hư hỏng, bây giờ mới biết sợ? Tôi cảnh cáo cô.." “Bốp!”

Hoàng Hùng Vĩ lời còn chưa dứt, Bùi Nguyên Minh đã cầm gạt tàn ở trên bàn lên đập thẳng vào mặt ông ta. "Ông làm sao lại nói nhảm nhiều như vậy, có thể trật tự một chút hay không, đừng có quấy rầy tôi." Bùi Nguyên Minh vẻ mặt chán ghét. “Mày!”

Hoàng Hùng Vĩ đưa tay che máu chảy trên trán, toàn thân run rẩy, “Mày xong rồi! Hôm nay mày chết chắc rồi!

Mày có ngon thì đừng bỏ đi."

Bùi Nguyên Minh hờ hững nói: "Tôi nói rời đi khi nào, tôi vẫn là chờ ông bán cho tôi nơi này." “Mày còn muốn ông đây bán cho chỗ này sao? Mày đang mơ tưởng cái gì vậy?"

Thấy Bùi Nguyên Minh không rời đi, Hoàng Hùng Vĩ liên tục cười lạnh.

Lúc này, ở ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, giờ phút này chắc có khoảng mấy chục người tới.

Một đám giang hồ rất nhanh tiến vào phòng làm việc, bọn họ trên người đều có hình xăm, dáng vẻ lầm lì. “Anh Bửu Văn, anh đến rồi!" Hoàng Hùng Vĩ liếm môi nhào tới.

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment