Chàng Rể Quyền Thế

Chương 1119

Bùi Nguyên Minh đứng ra mở miệng, nhưng kết quả bị một đám người nhà họ Thanh hết lần này tới lần khác chế nhạo.

Ở trong mắt bọn họ, gia đình nhà Trịnh Tuyết Dương căn không có địa vị gì, mà con rể Bùi Nguyên Minh lại càng kém hơn!

“Bà cụ Thanh Kiều, Thanh Khánh, các người có tin hay không, các người sẽ hối hận cả đời vì chuyện xảy ra ngày hôm nay!"

"Còn về gia tộc đỉnh cao nhà họ Thanh? Tôi e rằng các người ngay cả hào quang của gia tộc hạnh nhất cũng không thể duy trì được! "Bùi Nguyên Minh cười nói.

"Hỗn láo! Thật sự là dám nguyền rủa gia tộc nhà họ Thanh của chúng ta, cậu thật hỗn lão!"

Thanh Khánh lạnh giọng mở miệng nói.

"Cậu muốn nhà họ Thanh của chúng tôi phải hối hận sao? Đây là chuyện không thể!"

"Bây giờ toàn bộ tài sản của Trịnh Tuyết Dương đều nằm trong tay nhà họ Thanh của chúng tôi.

Nhà họ Thanh của chúng tôi hiện tại là gia tộc quyền thế vô song, tài phú cũng vô song. Làm sao chúng tôi có thể hối hận!"

“Cậu cái đồ vô dụng này, nhà họ Thanh chúng ta bây giờ lớn mạnh đến mức nào rồi! "

Một đám người nhà họ Thanh lại tiền tục cười nhạo.

Ở trong mắt bọn họ, Bùi Nguyên Minh lúc này nói chuyện giống như là một tên ngu xuẩn.

"Câm miệng!"

Lúc này Thanh Linh mới hoàn hồn, bà ta quát một tiếng, đứng thẳng người nhìn chằm chằm lão phu nhân nhà họ Thanh.

"Mẹ, con muốn hỏi mẹ, nhà chúng con đã từng làm gì có lỗi với nhà họ Thanh chưa?”

"Vậy mà mẹ muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà chúng con?"

"Chúng con đã làm gì sai?"

"Thậm chí nếu chúng con chết thì hãy để chúng ta chết một cách minh bạch? "

Trịnh Tuấn cũng chậm rãi nói:" Mẹ à, cho dù chúng con không có đóng góp gì cho nhà họ Thanh, nhưng chúng con cũng không nên bị đối xử như thế này, đúng không?"

Huống chi, chúng con đối với nhà hon Thang không có công lao thì cũng có khổ lao!"

Trịnh Tuyết Dương càng thêm kiên định nói: "Bà ngoại, các người muốn cổ phần, con cuối cùng không phải cũng đã chia cho các người rồi sao?"

"Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao? "

Nghe được một nhà sắp chết đến nơi mà còn dõng dạc nói của Trịnh Tuyết Dương.

Bà cụ nhà họ Thanh và Thanh Khánh liếc mắt nhìn nhau, cả người đều bật cười.

Bà cụ nhà họ Thanh lúc này cũng không thèm nói gì nữa, mà phất tay ra hiệu cho cả nhà Trịnh Tuyết Dương cút ra ngoài.

Thanh Khánh lại càng giễu cợt: “Các người còn chưa rõ à?"

"Trước đây, tôi đã thay mặt nhà họ Thanh cùng các người thảo luận qua rồi, để nhà họ Thanh sát nhập cổ phần với công ty Bạch Vân!”

"Nhưng cô, Trịnh Tuyết Dương, dám cự tuyệt! "

“Cô có được thành tích này là dựa vào nhà họ Thanh. Kết quả là lúc nhà họ Thanh cần cô, cô cũng không có tỏ vẻ trung thành, còn dám làm trái lời!? "

Sau đó, Thanh Khánh chỉ vào Trịnh Tuấn và Thanh Linh rồi tiếp tục chửi rủa: "Còn có hai người, nhà họ Thanh đã bỏ ra hai triệu để thâu tóm toàn bộ vốn liếng trong tay Trịnh Tuyết Dương. Đây là thành ý của nhà họ Thanh và cũng là lòng từ bi của nhà họ Thanh đấy! "

“Còn các người thì sao, cư nhiên lại tin lời gièm pha của con rể liền từ chối chúng tôi! "

"Các người đáng chết! "

"Hôm nay, chỉ là để hoàn toàn cắt đứt quan hệ của hai người với nhà họ Thanh. Chuyện này coi như là đã có lợi cho các người rồi! "

“Còn không mau rời đi, đừng trách nhà họ Thanh chúng tôi hoàn toàn trở mặt kêu người đánh gãy chân chó của của các người! "

“Đúng! Nhanh mà cút ngay!"

Mặt khác những người nhà họ Thanh cười quát chói tai, thậm chí có người còn cầm chổi đuổi người ta đi.

Thanh Linh cười đến bị thảm nhìn bà cụ nhà họ Thanh nói: “Mẹ, con hỏi mẹ câu cuối cùng, mẹ trả lời con!"

"Mẹ thật sự đối với nhà chúng con tuyệt tình như vậy sao sao?"

Bà cụ nhà họ Thanh im lặng đến lúc này liền lên tiếng và lạnh lùng nói: "Cút cút đi, đây là lần cuối cùng, sau này nếu cô còn gọi tôi là mẹ, tôi sẽ cho người xé miệng cô!"

Nghe đến đây, Thanh Linh lảo đảo lui về phía sau. một biểu hiện khó tin trên khuôn mặt của bà ta, liền ngã xuống đất và thật lâu cũng không thể đứng lên được.

Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh này liền thở dài, tiến lên đỡ Thanh Linh: "Mẹ, đi thôi, chính là nhà họ Thanh, cũng không cần ở lại!

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment