*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay lúc Bùi Nguyên Minh vung tay chém đầu Kiếm Thiên Vương.
Ở cửa đại học Đà Nẵng, một bóng người hoạt bát đi ra.
Trịnh Khánh Vân cầm di động nhìn thời gian một lát, nhanh chóng ấn gọi cho Bùi Nguyên Minh, nhưng gọi nhiều lần mà không có ai nghe máy.
“Bây giờ anh rể càng ngày càng quá đáng, vậy mà dám không nghe điện thoại của mình!”
Trịnh Khánh Vân khẽ nhíu mày, đã nói là tới trường học với mình, kết quả là đến bây giờ vẫn không thấy mặt.
“Chào cô, xin hỏi cô là bạn học Trịnh Khánh Vân sao?”
Lúc này một người đàn ông cao lớn anh tuấn đi tới bên cạnh Trịnh Khánh Vân, hào hoa phong nhã mở miệng.
“Là tôi, anh là...”
“Là thế này, tôi là sinh viên đại học Đà Nẵng, giáo viên bảo tôi dẫn cô đi tham quan...”
Người đàn ông mỉm cười mở miệng.
Vẻ mặt Trịnh Khánh Vân nghỉ ngờ, nói: “Sao tôi không biết chuyện này?”
Người đàn ông liếc mắt nhìn bốn phía một cái, sau đó cười nói: “Đây là thư giới thiệu, cô nhìn một cái là biết”
Trịnh Khánh Vân tò mò vươn đầu tới, nhưng ngay sau đó, người đàn ông vươn khăn tay ra, trực tiếp che lên mặt Trịnh Khánh Vân.
Trịnh Khánh Vân lập tức đầu váng mắt hoa, toàn thân như nhũữn ra, ngay cả nói đều không nói nên lời.
Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, vung tay lên, một chiếc xe Toyota AI lái tới, sau đó anh ta đưa Trịnh Khánh Vân lên xe.
“Các anh là ai? Các anh làm gì thế?”
Ở phía sau, Lý Tuyết Vân giáo viên chủ nhiệm của Trịnh Khánh Vân đúng lúc đi từ cổng trường ra, thấy cảnh tượng như vậy, toàn thân lập tức chấn động, lớn tiếng mở miệng.
Nhưng chiếc xe kia căn bản không để ý tới cô ta, trực tiếp quay đầu xe, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Vùng ngoại thành Dương Thành, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, trên mặt đất ở phía trước có mấy thi thể đang nằm.
Đường Nhân Đồ chậm rãi cất đường đao, lúc này khom người nói: “Tổng giám đốc Bùi, thân phận của những người này đều đã điều tra xong, đều là binh sĩ Băng Quốc xuất ngũ”
“Tôi biết rồi”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt gật đầu.
Anh vốn không nóng lòng ra tay với An Tiến Bình, nhưng mà nếu lúc này đối phương không ngừng thăm dò điểm mấu chốt của anh, như vậy anh cũng không cân khách sáo nữa.
Lúc này di động của Bùi Nguyên Minh đột nhiên vang lên, Bùi Nguyên Minh nhíu mày nhìn một lát sau đó nhanh chóng nghe máy.
Bên kia điện thoại truyên tới giọng nữ dịu dàng mà gấp gáp: “Bùi Nguyên Minh, vừa rồi ở cửa đại học Đà Nẵng Khánh Vân bị người ta đưa đi rồi!”
- -----------------