Chàng Rể Quyền Thế

Chương 196

“Tôi tên là Bùi Nguyên Minh.” Bùi Nguyên Minh cười cười tự giới thiệu.

Trình Tiên cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng nói: ” Anh Diệp, anh đi trước đi, Ngụy Nga là phó viện trưởng, có lúc còn có thể vượt qua cả viện trưởng của chúng tôi nữa! Ông ta còn có nhân vật lớn nâng đỡ, quen biết rất nhiều người có tiền có quyền, cho dù anh có tiền cũng không thể đắc tội với bọn họ được.”

Nói xong những câu đó, trong lòng Trình Tiên cũng rất lo lắng. Hôm nay là do cô nên Bùi Nguyên Minh mới gặp phải những rắc rối này, trưởng bối của anh còn đang nằm trong bệnh viện nên việc này muốn giải quyết e là khó càng thêm khó rồi.

Hơn nữa bản thân sau này chắc không thể ở lại bệnh viện này làm việc nữa, bản thân cô thì không sợ những vấn đề về tìm việc làm nhưng cô không yên tâm với những bệnh nhân kia. . Ngôn Tình Sắc

“Yên tâm đi, không có việc gì, tôi có thể giải quyết được.” Bùi Nguyên Minh cười cười an ủi Trình Tiên.

Trình Tiên ngơ người ra một lúc cũng không nói gì nữa, không biết vì sao khi nghe Bùi Nguyên Minh nói những lời này cô lại tin tưởng anh.

Đúng vào lúc này, Ngụy Nga vừa chuẩn bị gọi điện thoại, nhưng còn chưa kịp bấm số thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cửa phòng.

Hai người đàn ông trung niên mặc âu phục phẳng phiu đi vào, khí thế rất kinh người. Mà người đi sau hai người họ là một người đàn ông trung niên mặc quần áo thời Đường, vừa nhìn là biết người vừa có tiền vừa có quyền.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, hai mắt của Ngụy Nga sáng rực lên giống như năm được cong rơm cứu mạng, liền bổ nhào đến dưới chân của người đàn ông đấy, gào khóc nói: “Giám đốc Nạp…Nạp, đúng lúc ngài tới rồi, vừa nãy tôi đang định gọi điện thoại cho ngài, ngài nhất định phải làm chủ cho tôi!”

“Giám đốc Nạp?” Bùi Nguyên Minh vô ý thức nhìn đến chỗ bọn họ, vẻ mặt kỳ lạ.

“Nạp Thừa Trạch?” vẻ mặt Trình Tiên trắng bệch, lần này thật sự là bị dọa sợ rồi. Nạp Thừa Thạch là người của nhà họ Nạp ở tỉnh li, mà nhà họ Nạp là cổ đông lớn nhất ở bệnh viện này. Nhân vật lớn như này cũng đến rồi, cho dù là bản thân hay Diệp Hạo sợ rằng đều không qua khỏi.

Ngụy Nga đắc ý ra mặt, khi quay lại nhìn Bùi Nguyên Minh ánh mắt của ông ta còn tràn đầy sự hung ác.

Nhà họ Nạp lập nghiệp bằng nghề buôn bán đồ cổ, nhưng điều đó không có nghĩa là gia tộc bọn họ chỉ buôn bán đồ cổ, những gia tộc tương tự như này đều có rất nhiều sản nghiệp phân bố khắp nơi trong tỉnh thành.

Nạp Thừa Trạch là đại diện toàn quyền của nhà họ Nạp ở thành phố Hải Dương, quyền thế ngập trời. Chỉ có điều anh ta trước nay làm người khiêm tốn nên ít người biết đến thân phận của anh. Ngụy Nga năm đó cũng là do tình cờ mới biết được thân phận của Nạp Thừa Trạch, từ đó về sau cứ theo đuôi Nạp Thừa Trạch mới có thể leo lên được vị trí phó viện trưởng như bây giờ, nếu không dựa vào y thuật của ông ta thì đến kiếp sau cũng không leo lên được vị trí này.

Nạp Thừa Trạch nhìn Ngụy Nga hơi gật đầu, sau đó lãnh đạm nói: “Nghe nói ở đây có một người tên là Bùi Nguyên Minh, xin hỏi…”

“Là tôi.” Bùi Nguyên Minh khoanh tay, không có ý định đứng lên, đến cả việc nhìn Nạp Thừa Trạch cũng không làm.

Nhìn thấy thái độ này của anh, Ngụy Nga đang ngồi trên đất nhảy dựng lên gào thét nói: “Thằng nhóc kia, mày còn không mau đứng lên, mày cho rằng mày là ai? Dám hung hăng càn quấy trước mặt giám đốc Nạp? Chắc mày không biết chữ chết viết như nào rồi!”

“Bùi…Bùi Nguyên Minh…hay. là anh đứng lên đi…” Trình Tiên mặc dù tính tình đơn thuần, nhưng mà vẫn biết thân phận của Nạp Thừa Trạch không đơn giản, cho dù là những đại gia tộc ở thành phố Hải Dương cũng không dám đắc tội anh ta.

Bùi Nguyên Minh lúc này biểu cảm cười như không cười.

Nạp Thừa Trạch đi đến phía trước, lễ độ cung kính nói: “Anh Minh, vừa nãy cô Nạp đã dặn dò để tôi đến đây, cho dù là có phiền phức gì thì cứ để tôi giải quyết.”

Rõ ràng Nạp Thừa Trạch là do Nạp Nhã Lan gọi đến. Đừng nhìn thấy Nạp Thừa Trạch là đại diện của nhà họ Nạp ở thành phố Hải Dương, quyền thế ngập trời, hộ gió gọi mưa, nhưng ở trước mặt Nạp Nhã Lan, dòng chính của nhà họ Nạp, anh ta chỉ là một con chó có địa vị cao một tí mà thôi. Vừa nãy Nạp Nhã Lan gọi điện đến, mặc dù anh chưa rõ là chuyện gì xảy ra nhưng vẫn dùng thời gian ngắn nhất chạy đến đây, bây giờ anh vẫn chưa biết Nạp Hoàng Chi đang ở trong bệnh viện này.

Bùi Nguyên Minh tùy ý chỉ vào Ngụy Nga: ” Chỉ là một con heo thôi, không tính là phiền phức gì.”

“Đã rõ rồi!” Nạp Thừa Trạch không chút do dự nào mà xoay người đạp chân lên đầu Ngụy Nga, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Ngụy Nga, chuyện này là sao?”

“Đây…đây…đây…”

Ngụy Nga lúc này đang rất khó hiểu, người mà ông tâ khó lắm mới có thể bám vào là giám đốc Nạp, tại sao lại cung kính với người thanh niên kia như thế? Hơn nữa còn không nói câu nào đã đạp hắn một phát?

Trình Tiên đứng bên cạnh cũng ngơ ngác, Bùi Nguyên Minh rốt cuộc là ai? Vì sao chỉ dựa vào một câu nói mà có thể khiến cho giám đốc Nạp nghe lời như vậy?

Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh này cười cười nói: “Tôi giới thiệu với anh Nạp, đây là bác sĩ Trình Tiên, là người vừa cứu mạng đại sư Nạp Hoàng Chi.”

“Cái gì!?” Nạp Thừa Trạch chấn động, “Anh Diệp, ý của anh là ông chủ đang ở bệnh viên này của tôi? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Bình Luận (0)
Comment