Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2685

Chương 2685:

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đáp:

“Vừa rồi tôi đã nói, nếu ông chưa nghe rõ, thì tôi nhắc lại một lần. Cỗ quan tài này, giữ lại cho ông và Miyada Shinosuke dùng đi!”

“Dù sao thì loại quần bán nước như ông, đồ chó sính ngoại, có thể nằm chung với chủ nhân Đảo Quốc của mình, cũng là phúc tổ mấy đời nhà ông rồi đấy! Về phần cô!”

Bùi Nguyên Minh nhìn Sư Tuệ Lan với vẻ mặt lạnh lùng.

“Thánh nữ của các cô tới đây, còn chẳng được nể mặt ở chỗ tối, huống chi là Sư Tuệ Lan có? Ngoan ngoãn đi liếm bàn chân của Bùi Cửu Thiên đi! Tôi làm việc như thế nào, cũng không có phần cho cô chen mõm vào đâu! Cút càng xa càng tốt!”

“Anh! Làm càn!” Sư Tuệ Lan tức đến mức cả người run lên, đạo cô của Đạo Quan Ngũ Mai vẫn luôn được xưng là bằng thanh ngọc khiết. Tuy cô ta quả thực có quan hệ với Bùi Cửu Thiên, nhưng tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào lồi chuyện này ra nói.

. Họ Bùi kia, anh dám hủy hoại danh dự của tôi, dám làm tổn hại danh tiếng của thiếu chủ Bùi, anh không sợ chết sao? Anh có tin chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi, thì hôm nay anh sẽ phải nằm sấp ở nơi này không?”

“Lợi hại thế cơ á?” Bùi Nguyên Minh nhún vai.

“Vậy cô gọi điện đi, tôi ngược lại muốn xem ai có thể khiến tôi nằm sấp ở nơi này đấy!”

“Anh..” Sự Tuệ Lan tức đến mức cả người run rẩy, cố tình lối di động ra nhận số điện thoại của thánh nữ, nhưng lại sợ chút chuyện nhỏ này mà mình cũng không làm xong được, sẽ bị sư môn trách phạt.

“Không dám gọi chứ gì?” Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh hờ hững.

“Không dám gọi thì cút đi, Sư Tuệ Lan cố vẫn chưa có tư cách diễu võ giương oai trước mặt tôi đâu!”.

“Anh..” Sư Tuệ Lan tức điên người.

Ngay lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặc võ phục tiến lên, lạnh lùng bảo:

“Cô Sư, cần gì phải tức giận như vậy? Dù sao cũng chỉ là một tên hạ đẳng không biết địa vị tôn quý của thánh địa võ học chúng ta mà thôi!”

“Lục Trạch Thần tôi ghét nhất chính là loại nhân vật nhỏ không biết sống chết, không biết sâu cạn này. Tuy động vào anh ta sẽ làm bẩn tay tôi, nhưng vì danh dự của cô Sư, tôi sẽ gắng gượng ra tay dạy dỗ anh ta một chút vậy”

Nhìn thấy cảnh tượng này, những nam nữ bên cạnh Lục Trạch Thần đều liên tục Vỗ tay, lớn tiếng reo hò.

“Cậu Lục làm hay lắm, loại người thấp kém kiêu ngạo ngang ngược này, phải dạy dỗ anh ta một bài học, thì anh ta mới biết chữ chết viết như thế nào!”

“Vậy mà lại xem thường người của thánh địa võ học chúng ta, người này là đang tự tìm đường chết đây mà!”.

“Cậu Lục, đừng khách sáo, đánh chết anh ta thì cứ để tôi gánh trách nhiệm, pháp luật của thế tục không thể quản lý được những người trong thánh địa võ học như chúng ta!” “Đúng, đánh anh ta đi!”

Một đám cậu ấm cô chiêu tới từ thánh địa võ học, đều mang vẻ mặt diễu võ giương oai, như thế việc muốn đánh chết một người không nể mặt Sư Tuệ Lan như Bùi Nguyên Minh, là chuyện kích thích đến mức nào.

Sư Tuệ Lan thấy Lục Trạch Thần định ra tay, lúc này, trên gương mặt cũng hiện lên một nụ cười lạnh.

Bởi vì Lục Trạch Thần này tới từ Thiên Môn trại, thánh địa võ thuật. Nhà họ Lục là thế gia luyện võ trong Thiên Môn trại, địa vị của Lục Trạch Thần cũng khá cao, được xem như là dòng chính của nhà họ Lục.

Bùi Nguyên Minh đắc tội với anh ta tương đương với tự tìm đường chết. Bởi vì những người của thánh địa võ học như bọn họ cho dù có giết người thì pháp luật thế tục cũng sẽ không có cách nào trừng phạt bọn họ được.

Người có thể trừng phạt bọn họ chỉ có duy nhất thánh địa võ học mà thôi.

Nói một cách đơn giản thì những người như bọn họ mới là cao hơn người một bậc chân chính.

Lúc này, Lục Trạch Thần chắp hai tay sau lưng đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, nhìn anh từ trên xuống dưới một lúc, rồi lạnh lùng bảo:

“Xem ra thằng nhãi nhà anh cũng có vài phần bản lĩnh đấy, tôi cho anh một cơ hội. Quỳ xuống vả vào miệng một trăm cái, rồi cầu xin sự tha thứ của cô Sự, thì tôi sẽ không giết anh”

“Nếu tôi từ chối thì sao?” Bùi Nguyên Minh hờ hững đáp.

“Vậy thì anh nhất định phải chết!”.

Sắc mặt của Lục Trạch Thần lạnh lùng, anh ta chậm rãi rút trường kiểm nạm vàng khảm ngọc bên hông mình ra.

Bình Luận (0)
Comment