Chàng Rể Quyền Thế

Chương 431

Bùi Nguyên Minh vẻ mặt đương nhiên đáp: “Chắc chắn là có tác dụng.” Nếu như không có tác dụng thì ít nhất cũng đã thể hiện rõ thái độ của nhà họ Trịnh chúng ta rồi” “Tôi nghĩ Tổng Giám đốc của công ty đầu tư Bùi thị có không nói đạo lý đi chăng nữa thì nhìn thấy phó tổng của nhà họ Trịnh quỳ trước cửa cũng nguôi giận đi phần nào? “Dù vậy nhưng ngộ nhỡ vẫn không thể giải quyết vấn đề thì sao”? Ông cụ Trịnh nhíu mày.

“Nếu như vậy có phải họ Trịnh nhà chúng ta không còn chút thể diện nào sao? “Ông ơi.” Bùi Nguyên Minh khuôn mặt khổ tâm, hằng giọng nói: “Cứ coi như không có cách nào giải quyết được vấn đề thì Bùi Thị cũng biết rõ được thái độ của chúng ta!”

“Cứ coi như không giải quyết nổi thì chúng ta tạm thời cứ án binh bất động, tranh thủ mấy ngày này mọi người cùng nhau nghĩ cách,chẳng lẽ chúng ta lại không nghĩ ra, đó cũng là chuyện tốt đúng chứ?”

Vả lại, tình trạng hiện giờ,một số người trong cuộc họp đồ cổ Nạp Nhã Lan đều quỳ gối cả rồi, cũng không hơn thua gì nửa lần, một lần mà” Ông cụ Trịnh trầm tư giây lát rồi quả quyết: “Đương nhiên, nếu như trực tiếp Tổng Giảm đốc nhà họ Trịnh ra mặt thì chắc là kết qua sẽ khả quan hơn nhiều.” Bùi Nguyên Minh sốt sắng: “Nếu cháu đi mà có tác dụng thì cháu không nói nhiều, bây giờ cháu sẽ đến quỳ trước cửa Bùi thị ngay. Nhưng vấn đề ở chỗ, cháu chỉ là con rể, cháu đại diện Nhà họ Trịnh được sao? E là quỳ xuống cũng không có tác dụng” Bùi Nguyên Minh nói.

Ông cụ Trịnh vẻ mặt xám xịt.

Ông ta có tuổi rồi, hơn nữa lại là người có sĩ diện cao, bảo ông ta đi quý trước một người đáng tuổi con cháu không bằng bảo ông ta đeo mo vào mặt.

Nhưng Bùi Nguyên Minh nói cũng không phải không có lý.

Muốn chứng minh thái độ của nhà họ Trịnh, cần thiết phải là người có thân phận nhất định đi quỳ xuống mà xin lỗi, tùy tiện tìm một người di thì cũng không có bất kỳ tác dụng nào.nói không chừng, công ty đầu tư Bùi thị còn nghĩ rằng chà họ Trịnh trốn tránh, há chẳng phải phản tác dụng rồi sao? Nghĩ trong đầu chốc lát, ông cụ Trịnh quả quyết: “Được, việc này quyết định vậy đi.” “Chí Dụng, vì nhà họ Trịnh, cháu hạ mình xuống một chút. Chiều hôm nay đi xin lỗi người ta.” Trịnh Chí Dụng mang vẻ mặt giận dữ kê cao đầu, nhưng anh ta cũng không dám thể hiện ra ngoài, chỉ có thể ngẩng cao đầu nói: “Ông nội, sao không để Trịnh Tuyết Dương đi ạ, hạng mục này là do cô ta phụ trách mà” “Để con bé đi có phải hiệu quả hơn cháu đi không? “Hơn nữa cô ta không phải là chân trong của tổng giám đốc mới sao? Cô ta đi nói không chừng người ta thương xót cũng không cần chúng ta bồi thường đó” “Trịnh Chí Dụng.” Trịnh Tuyết Dương lần này không thể nhịn nổi nữa mà hét lên: “Anh sao lại nói khó nghe đến vậy. Vừa rồi thì nói tôi bắt tay với Bùi thị, giờ thì lại nói tôi với Tổng giám đốc mới của Bùi Thị có tình ý với tôi. Ngay cả mặt mũi anh ta như nào tôi còn chưa biết.” “Tôi cảnh cáo anh, anh còn dám nói năng sằng bậy tôi sẽ không thèm quản việc này nữa.” Trịnh Tuyết Dương mặt đầy tức giận phủi mạnh tay rời đi.

“Chí Dùng,còn không mau đi xin lỗi Tuyết Dương” Ông cụ Trịnh trừng mắt.

Tuy là thiên vị Trình Chí Dụng nhưng thâm tâm ông ta rất rõ, Chí Dụng đi quỳ gối mà có tác dụng thì thôi, nếu không thì việc này có lẽ Tuyết Dương vẫn phải ra tay.

Với tình hình này, Chí Dụng cứ tiếp tục đẩy cho Tuyết Dương, ngộ nhỡ Tuyết Dương lật tung cả bàn lên thì phải làm sao? Nếu như là ngày thường thì ông cụ Trịnh cũng sẽ không đứng về phía Bùi Tuyết Dương. Nhưng hiện tại sống chết của Nhà họ Trịnh nghìn cân treo sợi tóc rồi,chỉ cần không cẩn thận một chút thôi thì sự nghiệp Nhà họ Trịnh tiêu tan rồi. Tình hình hiện tại vẫn còn không đứng về phía Bùi Tuyết Dương được sao? Trịnh Chí Dụng không nghĩ ông nội đột nhiên trách mắng mình thì thấy tủi thân. Nhưng khi nhìn thấy nét mặt cùng ánh mắt giận dữ của ông nội thì cũng mềm mại trở lại. Ngay lúc đó nén xuống nước nói: “Bùi Tuyết Dương, là tôi quá quan tâm lo lắng cho sự an nguy của nhà họ Đặng, nhất thời kích động ăn nói hồ đồ rồi, mong cô bỏ qua cho lỗi lần này của tôi” Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương lạnh băng, như vậy Trịnh Chí Dụng nói không một nghìn câu thì cũng tám trăm câu rồi. Nếu anh ta thật sự có thành ý thì lợn nái đã biết trèo cây rồi.

“Tuyết Dương, cháu tha thứ cho nó đi, nó cũng là nhất thời kích động” Ông cụ Trịnh nói thêm một câu.
Bình Luận (0)
Comment