Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1840

Đi theo hạ nhân, sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi tửu lầu, liền bước lên một hiệu lớn dành cho tám người.

Sau hơn mười phút lảo đảo lắc lư, cỗ kiệu từ từ dừng lại bên ngoài một trang viên, hạ nhân lúc nãy xốc vải mành lên, cung kính mời Hàn Tam Thiên xuống kiệu.

Ngoài điện, sư tử ngọc cao chót vót, mấy người tôi tớ mặc quần áo vải, nhìn như gia đình, Hàn Tam Thiên nhìn lướt qua gia đinh gần mình nhất, đôi mắt đặt trên tay của hắn, khỏe miệng lập tức xuất hiện một nụ cười lạnh lùng.

Hàn Tam Thiên liếc nhìn bảng hiệu, ba chữ cái Thấm Tâm Viên to.

Đi vào trong điện, tràn ngập sự giàu sang và xa hoa, tơ vàng lụa ngọc, cách bày trí nguy nga lộng lẫy, lụa mỏng màu xanh, tô điểm cho khung cảnh hòa hợp tao nhã.

Đi qua điện, tới vườn hoa phía sau, chủ đạo của vườn hoa phía sau là hồ nước lớn giữa sân, làn sóng nhẹ xanh biếc, giữa hồ có một đình dựng tạm, sau khi Hàn Tam Thiên ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ bên bờ hồ, từ từ đi về phía nơi đó.

Trong đình đài, có một nam tử trung niên đã đợi ở đó từ lâu, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, hài lòng vuốt chòm râu của mình, trên mặt treo một nụ cười nhạt.

Đứng bên cạnh ông ta là Tiểu Diện Ma, Hổ Si cùng với hai người có hình thù kỳ lạ, một người toàn thân mặc đồ đen, một người toàn thân mặc đồ trắng, phía sau ông ta là một bàn cao lương mỹ vị đã chuẩn bị từ trước.

Chờ thuyền của Hàn Tam Thiên cập bờ, ông ta lập tức nhiệt tình đi qua đón: “Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh, thiếu hiệp có thể chấp nhận đến bổn phủ làm khách, thật là khiến cho nơi này của lão hủ bồng tất sinh huy, ta phải người chuẩn bị một ít rượu loãng và đồ ăn, mời ngồi xuống."

Hàn Tam Thiên hơi mỉm cười, nếu trước đó không biết Hồ Si và Tiếu Diện Ma, chỉ bằng vẻ mặt ôn hòa của nam tử trung niên này, cho dù là người xa lạ, Hàn Tam Thiên có thể cũng sẽ cảm thấy ông ta là người tốt.

Sau khi ngồi xuống, nam tử trung niên nhiệt tình rót một chén rượu nước, lúc này Hàn Tam Thiên mở miệng nói: “Có chuyện gì thì chúng ta vào thẳng vấn đề đi, tôi và ông không thân, cho nên rượu này tôi nghĩ cũng không cần phải uống."

Nghe thấy Hàn Tam Thiên không nể mặt, hai người một đen một trắng phía sau nam tử trung niên lập tức nổi giận tiến về phía trước, mà lúc này Hàn Tam Thiên lại nở nụ cười u ám, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.

Nam tử trung niên cười ha ha, đôi tay thuận thế chặn hai người kia lại, nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Được, quả nhiên là người chân thật nói lời thẳng thắn, ta thích người trẻ tuổi thẳng thắn như ngươi, giao tiếp với ngươi, bớt nhiều việc, vậy để ta nói thằng."

Hàn Tam Thiên gật đầu.

“Trận chiến hôm nay ở tửu lầu, ta đã nghe nói qua, nhưng ngươi yên tâm, năng lực của huynh đệ của ta không bằng ngươi, ta chắc chắn không trả thù thay hắn, nhưng năng lực của huynh đệ người thật sự khiến cho lão huynh ta rất yêu thích, cho nên ta muốn mời huynh đệ ngươi gia nhập với chúng ta." Nam tử trung niên nói.

Hàn Tam Thiên hơi mỉm cười: “Gia nhập với các người? Lý do là gì?"

"Tiểu tử, đại ca của ta xem trọng ngươi, đó là vinh hạnh của ngươi, ngươi đừng có không biết điều." Hắc y nhân tức giận nói.

"Ha ha, huynh đệ, chúng ta là cùng một loại người." Nam tử trung niên mỉm cười, hơi ngồi dậy, kê đệm lót mông rồi nở nụ cười thần bí với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên nhắn mày lại: “Người một nhà?"

Nam tử trung niên cười, vươn tay ra, một luồng khí đen lập tức ngưng tụ trong tay: “Bây giờ, huynh đệ ngươi đã hiểu chưa?"

Trong lòng Hàn Tam Thiên bừng tỉnh hiểu ra, nói cả buổi, nhóm người này xem Thiên m Thuật của anh trở thành pháp thuật Tà môn của bọn họ, cho nên tự nhiên cho rằng Hàn Tam Thiên là người đồng đạo với bọn họ.

Hàn Tam Thiên không nhịn được mà bật cười, anh không bao giờ ngờ tới, chỉ là thao tác thông thường rất ngẫu nhiên của chính mình, lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy.

Nhưng cho dù là vậy thì một là Hàn Tam Thiên không định nhập bọn, hai là anh cũng không định gây khó dễ với bọn họ, trong lòng Hàn Tam Thiên, cái gọi là chính nghĩa, chắc chắn không thể dựa vào phe cánh để phân rõ, cho nên chính cũng tốt mà tà cũng được, Hàn Tam Thiên cũng không quan tâm.

Nghĩ vậy, Hàn Tam Thiên hơi ôm quyền: “Thực xin lỗi, tôi đã quen cô độc một mình, không có hứng thú đối với chuyện kéo bè kéo cảnh, về phần bữa cơm này của huynh đài, Hàn mỗ xin nhận tấm lòng, sau đó sẽ sai người đưa bút ngòi vàng đến phủ.”

Hàn Tam Thiên nói xong, liền muốn xoay người rời đi.

Mới vừa đứng dậy, lúc này nam tử trung niên cười ha ha: “Huynh đệ, đừng vội đi, xem thành ý của ta trước đã."

Nói xong, nam tử trung niên liếc mắt nhìn, Tiểu Diện Ma gật đầu, hắn đứng dậy đến chỗ tám cái rương đặt xung quanh đình rồi mở từng cái một, khi mở rương ra, bên trong đầy đủ các loại châu báu và thiên tài địa bảo, thực sự rất lấp lánh sáng chói, khiến cho người ta hoa cả mắt.

Hàn Tam Thiên cười khinh thường, muốn dùng tiền tài để mua chuộc anh sao? Vậy thì có lẽ hắn tìm nhầm người rồi, vàng bạc châu báu cướp được từ bốn con rồng, đến bây giờ Hàn Tam Thiên còn chưa tìm được chỗ dùng, tiền đối với Hàn Tam Thiên mà nói, thật sự không có khái niệm gì.

Hàn Tam Thiên lắc đầu, bước lên thuyền nhỏ một lần nữa, tất cả hành động của Hàn Tam Thiên trực tiếp làm cho nhóm người kia chẳng hiểu gì, bởi vì tiền tài bọn họ đưa ra cũng đủ lớn, thậm chí bọn họ cho rằng Hàn Tam Thiên chắc chắn không có cách nào từ chối cái giá như vậy, nhưng bọn họ đâu ngờ rằng, Hàn Tam Thiên còn không thèm liếc nhìn một cái.

"Huynh đệ, ngay cả những thứ này ngươi cũng chướng mắt sao? Khẩu khí hơi lớn nhỉ?” Lúc này Tiểu Diện Ma hơi bất mãn.

Hàn Tam Thiên mỉm cười không nói gì, lúc này trong lòng nam tử trung niên đã có quyết định: “Tiểu huynh đệ, nếu ngươi chướng mắt những thứ này, có một thứ, ngươi nhất định sẽ thích."

Hàn Tam Thiên sửng sốt, hơi kỳ lạ nhìn nam tử trung niên, thấy hắn vô cùng tự tin, Hàn Tam Thiên thật không biết hắn lấy dũng khí từ đâu ra.

“Hôm nay giờ tý, ta sẽ phái người tới đón ngươi, chúng ta gặp nhau ở chỗ này, đến lúc đó ngươi nhìn thấy mấy thứ này rồi quyết định cũng không muộn."

Hàn Tam Thiên hơi tò mò, lời nói của nam tử trung niên này chân thành, tràn đầy sự tự tin là thứ nhất, tên này sớm không hẹn, trễ không hẹn, lại hẹn vào thời gian nửa đêm mười hai giờ là thứ hai, hai cái này hợp lại, ngược lại khiến cho sự hứng thú của Hàn Tam Thiên trở nên mạnh mẽ.

Hơn nữa, Hàn Tam Thiên cũng tin tưởng, bây giờ bản thân chưa rời khỏi thành Lộ Thủy này, anh không nói gì nữa, vận dụng một ít năng lượng, chiếc thuyền lập tức nhẹ nhàng tiến về phía trước.

Thấy Hàn Tam Thiên đi rồi, lúc này bạch y nhân phía sau nam tử trung niên tiến về phía trước một bước, nói: “Chủ nhân, tên tiểu tử kia chẳng qua chỉ là một người xa lạ, chúng ta lấy mấy thứ đó để mua chuộc hắn? Có đáng giá không?"

Nam tử trung niên tự tin cười: “Trên đời này, vàng bạc dễ kiếm mà tướng tốt khó tìm, lúc này chúng ta đang bày kế dùng người, chỉ cần có được người trẻ tuổi này tương trợ, chúng ta không khác gì hổ mọc thêm cánh."

“Hừ, tên tiểu tử kia ta nhìn hắn chẳng qua chỉ có như thế, trong vòng ba đao lão hắc ta chắc chắn lấy được cái mạng chó của hắn, rõ ràng có người năng lực không bằng người ta, mới khoác lác người ta lợi hại như vậy." Lúc này hắc y nhân khinh thường quát.

Lời này trực tiếp nói đến Tiểu Diện Ma, ý nghĩa không thể rõ ràng hơn.

Sắc mặt của Tiếu Diện Ma lập tức khó coi, đang sắp nổi giận.

“Được rồi, ta tin tưởng sức mạnh của Tiểu Diện Ma, nhanh chóng đem hàng mới vào trong, sau đó tuyển một đám người có tố chất tốt, buổi tối hôm nay dùng để chiêu đãi tiểu tử kia, đừng làm lỡ việc chính." Nam tử trung niên ngắt lời bọn họ.

“Dạ!” Sau khi Hắc y nhân, bạch y nhân, Hồ Si và Tiểu Diện Ma liếc nhau, mỗi người đều không cam lòng lui ra ngoài.

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment