Phù Dao cười lạnh: “Ta còn không sợ chết, ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi uy hiếp! Niệm nhi, nhắm mắt lại, mẹ dẫn con đi tìm bố." Phù Dao nói xong, tiền lên một bước..
“Phù Dao, đừng!” Phù Thiên vội vàng hét lớn.
“Phù Thiên, ta đã nói với người rồi, Phù Dao đã chết rồi, trên đời này chỉ có Tô Nghênh Hạ.” Phù Dao cười buồn, sau đó ôm Hàn Niệm nhảy xuống!
“Không!!!” Nhìn Phù Dao nhảy xuống, Phù Thiên hét khàn cả giọng. Nàng ta nhảy khỏi vách núi giống như đưa theo Phù gia đi cùng. Sao Phù Thiên lại không tuyệt vọng được?!
Một nụ cười nhàn nhạt nở trên khóe miệng Lục Như Hiên, kết cục này, hắn rất hài lòng. Ngược sắc mặt Ngao Vinh vô cùng khó coi. Hắn chẳng qua chỉ mượn cơ hội ép Phù gia, lại có thể kéo Hàn Tam Thiên ra, với hắn mà nói, một hòn đá ném trúng hai con chim. Ai biết được chơi với lửa có ngày chết cháy, Lục Như Hiên không theo đường cũ, chỉ ép buộc mà trực tiếp chơi thật.
Trong lòng tức giận, đồng thời lại không thể không bội phục hậu sinh như Lục Như Hiên, tâm tư cần thận, thủ đoạn ngoan độc.
Mà Hàn Tam Thiên lúc này, đi theo bậc thang trong quan tài đi xuống, một rồng một người cuối cùng đến đáy. Mở nắp sắt dưới đáy ra, chui vào trong. Lân Long lập tức mê mang. Trước mặt nó là một vùng đất rộng lớn, núi non sông nước, cây cối xanh tươi, chim và hoa, côn trùng bay và chim chóc, đẹp không sao tả xiết. Nhưng điều khác biệt là bầu trời ở bên dưới lối ra này.
Cũng là nói, hai bên của hang động này lại là hai thế giới khác nhau. Hay nói cách khác, cửa hang là bầu trời, bên trên mộ kia cũng là bầu trời, bên dưới của hang cũng là bầu trời!
"Điều này..... Đây cuối cùng là chuyện gì? Đây là đâu?” Lân Long mở miệng không thể tin được.
“Đây là mộ của tao.” Hàn Tam Thiên mỉm cười: “Chẳng lẽ mày không phát hiện, tất cả bia mộ đều có tên, mà huyệt mộ đầu tiên không có tên? Hiên nhiên là chuẩn bị cho tao."
“Cho nên người để ta đào mộ?"
"Người ta đã tốt bụng đào mộ cho tao, không đi vào nằm sao làm sao xứng với người khác?" Hàn Tam Thiên mỉm cười.
Một lý do khác khiến Hàn Tam Thiên quyết định đào mộ là khi Hàn Tam Thiên xông vào rừng trúc đánh vỡ mây đen, anh đột nhiên phát hiện một chuyện kỳ lạ. Mặc dù thế giới xung quanh rộng lớn đến mức không thể nhìn thấy, nhưng cảnh vật xung quanh rất giống nhau. Do đó, khi xem xét kỹ hơn, Hàn Tam Thiên nhận thấy rằng nó không chỉ giống nhau mà còn rõ ràng là chồng chéo lên nhau, đã bị người khác sao chép lại.
Điều này cũng có nghĩa là thế giới này có thể chỉ là ảo ảnh.
"Hiện tại nhìn lại, thật ra bong bóng cá có khả năng cũng không phải người xấu.” Hàn Tam Thiên bỗng nhiên cười nói.
Nguyên nhân quan trọng nhất khác là Hàn Tam Thiên phát hiện mình có thể nhìn ra một số thứ không dễ nhìn. Ví dụ như khi đối phó với các linh hồn trong mộ, đột nhiên anh phát hiện trên không trung đen kịt như mưa có bọt khí nhỏ xíu, và các bong bóng này đều rơi từ trên không trung xuống. Vì vậy, lúc đó Hàn Tam Thiên đột nhiên nảy ra một ý tưởng, chính là những hắc khí này có phải là từ trên cao xuống?!
Sự thật cũng chứng minh suy nghĩ của Hàn Tam Thiên đã đúng, mà muốn đào mộ, phải đào qua đất mới thấy bản chất thật của quan tài! Hàn Tam Thiên tin rằng điều này có thể liên quan đến Thiên Nhãn Phù của bong bóng cá.
“Ngươi nói như vậy, ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Hắn cho ngươi, hắn cho Thiên Nhãn Phù, để ngươi ra khỏi vực sâu vô tận, chuyện này vốn đã rất khó tin.” Lân Long nói xong lắc đầu.
"Chân Phù Tử này cuối cùng là ai, ta cảm thấy hắn hiện tại rất thần bí? Hắn thật sự chỉ là một tên đạo trưởng nho nhỏ sao? Nếu đúng thì sao hắn có thể có đạo phù mạnh như vậy?! Nhưng nếu không phải, hắn là ai chứ? hành thật mà nói, những gì hắn làm thực sự chỉ là một tên đạo trưởng du côn mà thôi." Lân Long hỏi liên tục.
Thật ra những điều này cũng là nghi vấn của Hàn Tam Thiên, Chân Phù Tử này thực sự là một dấu hỏi lớn.. Có điều hiện tại trong lòng Hàn Tam Thiên đã có câu trả lời trong lòng, tự tin mỉm cười: “Tao sắp đoán được tên đó là ai rồi."
Hàn Tam Thiên nói xong, để lại Lân Long ngơ ngác, đi vào cửa sắt xuống của hang. Nhảy xuống từ cửa hàng, nghênh đón liền thế giới mới.
Giữa thảo nguyên có một ngọn tháp. Ngọn tháp cao trăm thước dường như có nghìn tầng, tháp rộng mười mét, vô cùng vững chãi.
Nhìn từ xa thì cao chạm đến mây, vô cùng uy vũ.
Trên cửa tháp có chữ viết “Linh Lung tháp."
“Tại sao nơi này lại có tháp?" Lân Long hỏi: "Chúng ta sẽ đi vào à?"
“Vào, nhất định phải vào." Hàn Tam Thiên nói, nhìn Lân Long: “Nhưng là đây không phải tháp mà là thang."
“Thang?!” Lân rồng lấy làm lạ sờ đầu, nghi ngờ dụi mắt rồi lẩm bẩm một mình: “Cái này..... cái này.. Đây không phải là tháp?"
Đẩy của tháp ra, một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi.
- -----------------