Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1909

Chờ đến khi Hàn Tam Thiên rời đi rồi, hiện trường khiếp sợ mới dần dần khôi phục tỉnh táo sau sự kinh ngạc ấy.

"Tên kia. Tên kia là ai vậy?"

"Lão Thiên Quy chính là cao thủ cảnh giới Không động thượng, nội lực thâm hậu chính là sở trường của ông ta, nhưng khi đứng trước mặt người kia, thế mà....Thế mà chỉ có thể chống đỡ được một chút sao?"

"Rốt cuộc người kia có thực lực như thế nào, mới có thể đánh bại lão Thiên Quy một cách dễ dàng như vậy, nhưng mà, sao từ trước đến nay chúng ta chưa bao giờ gặp qua người kia?"

"Tuy rằng mang theo mặt nạ, nhưng nhìn làn da và dáng người, rõ ràng đó là một người trẻ tuổi, hay là, đó chính là công tử của một đại gia tộc nào đó?"

Một đám người nhìn theo bóng lưng của Hàn Tam Thiên, thì tào tự phỏng đoán với nhau, trường hợp ngày hôm nay, nếu không phải do tận mắt nhìn thấy, thì sao có thể khiến cho người ta tin tưởng được chứ?

Mà lúc này Hàn Tam Thiên đã mang theo Tô Nghênh Hạ tìm kiếm hơn nửa vòng người phía bên ngoài, càng tìm, Hàn Tam Thiên lại càng nhíu chặt mày hơn.

Hoàn toàn không có tung tích gì của Y thánh vương.

"Huynh đài, ngươi đang tìm người hay sao?"

Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói dễ nghe truyền đến, Hàn Tam Thiên hơi quay đầu lại, nhìn thấy người đến, ánh mắt khó tránh khỏi có chút phức tạp.

"Tại hạ là Diệp Cô Thành của phái Hư Vô, vị này, là sư huynh của sư phụ Lục Vân Phong, vị này, là Tiên Linh sư thái."

Lúc này Diệp Cô Thành nở nụ cười tự cho là rất phóng khoáng, nhẹ nhàng nhìn Hàn Tam Thiên.

"Có việc gì hay sao?"

Hàn Tam Thiên nhướng mày.

"Ha ha, vừa rồi nhìn thấy huynh đài ra hay bất phàm, lại thấy rất nhiều người chúng ta dạy dỗ lão Thiên Quy, lão già kia ỷ vào việc chính mình có chút bản lĩnh, ngày thường cũng hay làm xằng làm bậy, chúng ta đã nhìn không vừa mắt từ lâu rồi, hôm nay huynh đài làm như vậy, quả đúng là hả hê lòng người."

Diệp Cô Thành cười nói.

"Đúng vậy, thiếu hiệp còn trẻ tuổi, không chỉ có tu vi xuất chúng, bản lĩnh cũng khiến cho người ta phải bội phục, bần đạo đã tu hành nhiều năm, cả đời hạnh phúc nhất là được nhìn thấy những anh tài trẻ tuổi như thế này, nếu không chế, bên kia bần đạo có chút rượu nhạt, ngươi nghĩ thế nào?"

Trên gương mặt Tiên Linh sư thái khó lộ ra một nụ cười thản nhiên, vô cùng hài hòa nói chuyện với Hàn Tam Thiên.

Vừa rồi một trận chiến của Hàn Tam Thiên và lão Thiên Quy, dường như toàn bộ quá trình bọn họ đều đứng ở bên ngoài xem, vốn tưởng rằng đây cũng chỉ là một chút trò cười thôi, dựa vào nguyên tắc nước sông không phạm nước giếng, bọn họ cũng lựa chọn không nhúng tay vào, chỉ đứng xem náo nhiệt.

Nhưng ai biết được, loại náo nhiệt này lại khiến cho trong lòng bọn họ sinh ra sự khiếp sợ, vẻ mặt lộ ra sự kinh hãi.

Hàn Tam Thiên đánh bại lão Thiên Quy một cách hời hợt, lại càng khiến cho nội tâm của bọn họ thêm rung động.

Bắt đầu từ lúc ấy, đám người này liền hiểu được, người này là một cao thủ ẩn thế, cho nên, nếu như có thể lôi kéo mượn sức loại cao thủ này vào trong chính liên mình của bọn họ, như vậy đại hội luận võ ngày mai, liên minh của bọn họ sẽ có thể tiến xa hơn.

Mà trước mắt Tiên Linh sư thái là minh chủ của liên minh, đương nhiên là có thể đạt được vị trí rất cao, giờ đối với Diệp Cô Thành mà nói, đương nhiên là được rất nhiều chỗ tốt.

Dù sao, tuy rằng là đệ tử của phái Hư Vô, nhưng sau khi tạo thành liên minh rồi, Diệp Cô Thành liền bám chặt lấy không buông cây đại thụ là Tiên Linh sư thái, nếu không phải do chuyến đi này có chưởng môn của phái Hư Vô đi cùng, chỉ sợ tên hai mặt này sẽ trực tiếp từ bỏ phái Hư Vô, bái Tiên Linh sư thái làm sư phụ.

Bây giờ tuy rằng Diệp Cô Thành còn không bái sư, nhưng những người sáng suốt đều có thể nhận ra chuyện này, Tiên Linh sư thái cũng vui vẻ khi có một thanh niên anh tuấn đi theo làm tùy tùng, tuy rằng phái Hư Vô rất căm tức hành động của Diệp Cô Thành, nhưng môn phái quá nhỏ mà cũng không có thực lực, lo lắng giữ không được người, cho nên chỉ có thể phụ giúp Diệp Cô Thành làm phó minh chủ.

Cho nên, thành tích chiến đấu tốt của liên minh vào ngày mai, đối với ông ta mà nói, đương nhiên là cũng có lợi ích lớn.

"Không có hứng thú, các người giữ lại để chính mình uống đi."

Hàn Tam Thiên khinh thường nói một câu, kéo Tô Nghênh Hạ muốn rời đi.

Nhìn thấy như vậy, gương mặt Tiên Linh sư thái và Diệp Cô Thành có chút không nhịn được, bọn họ cũng coi như là người có chút thân phận, sao có thể bị người khác từ chối một cách phũ phàng như vậy.

Ngay lập tức sắc mặt Diệp Cô Thành sửng sốt, nhưng mà, hắn ta cũng biết hắn ta không phải là đối thủ của người kia, lúc này, cố gắng kiềm chế lửa giận, đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên nói:

"Huynh đài cần gì phải vội vã từ chối như vậy chứ? Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc là đang tìm người đúng không? Vừa khéo, trong liên minh của ta có Bách Hiểu Sinh trong giang hồ, biết tất cả mọi chuyện trong thiên hạ, biết được ngàn vạn người, không bằng..."

Hàn Tam Thiên đang định từ chối, nhưng lúc này Tô Nghênh Hạ lại túm lấy Hàn Tam Thiên, mở miệng nói:

"Được, vậy làm phiền công tử giới thiệu thay chúng tôi."

Tô Nghênh Hạ không biết tính tình của Diệp Cô Thành, nghe thấy hắn ta nói vậy, đương nhiên cảm thấy đó là một cơ hội tốt để tìm người, cho nên lại đồng ý.

Nhìn thấy Tô Nghênh Hạ đồng ý, ngay lập tức Diệp Cô Thành thấy rất vui vẻ, vội vàng làm ra động tác xin mời.

Hàn Tam Thiên cân nhắc một lát, sau đó cảm thấy vẫn là tìm người quan trọng hơn, liền đi theo đám người này đến nơi đóng quân của bọn họ.

Lúc này trên gương mặt Diệp Cô Thành đầy sự kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực nghênh ngang đi bên cạnh Hàn Tam thiên, chỉ sợ người khác không biết hắn ta vừa mới mời vị cao thủ kia về phe mình vậy.

Nhưng mà, hắn ta cứ đắc ý như vậy, hoàn toàn không biết được, bây giờ người khiến cho hắn ta có cảm giác uy phong kia, chính là người mà trong lòng hắn ta luôn xem thường nhất.

Đi đến nơi đóng quân, mấy người Tần Sương và Tam Vĩnh đều đang ăn cơm uống rượu một cách im lặng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên đến, Diệp Cô Thành lại vô cùng ân cần, nào là tự rót rượu, nào là tự sắp xếp, trong thời gian ngắn cũng rất náo nhiệt, Tam Vĩnh cũng ngại cho chút mặt mũi, còn miễn cưỡng nở nụ cười, chỉ có mình Tần Sương, sắc mặt vẫn lạnh như băng, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên một cái.

Đột nhiên trong lòng Hàn Tam Thiên có chút cười khổ, thay đổi thân phận của chính mình, người luôn khinh thường mình nhất, bây giờ lại trở thành người nhiệt tình nhất, mà người quan tâm mình nhất, bây giờ cũng lạnh lùng nhất.

Có đôi khi, cuộc đời quả đúng là luôn thay đổi.

Khi ngồi xuống, Diệp Cô Thành liền vội vàng rót cho Hàn Tam Thiên một chén rượu đầy, sau đó, vui vẻ bưng lên chén rượu của chính mình rồi nói:

"Huynh đài, đến, tại hạ kính ngươi một ly trước."

Hàn Tam Thiên bưng chén rượu ở trên bàn lên, cũng cười khinh thường, sau đó, ở trước mắt bao nhiêu người, đột nhiên Hàn Tam Thiên lại đổ đi chén rượu của chính mình.

Một màn như vậy, ngay lập tức vẻ tươi cười trên mặt mọi người đều cứng lại, Diệp Cô Thành lại cảm thấy vô cùng nhục nhã, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên.

"Ít nói nhảm đi, Bách Hiểu Sinh ở đâu?"

Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.

Sau đó anh đặt mạnh chén rượu lên trên bàn.

Nghe thấy giọng nói này, vốn Tần Sương vẫn còn lạnh như băng, đột nhiên lại quay đầu lại nhìn về phía Hàn Tam Thiên, nàng cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, cực kỳ giống người kia.

Hơi thở Diệp Cô Thành dồn dập, ngọn lửa không tên trong lòng đang điên cuồng thiêu đốt, mất mặt trước mặt bao nhiêu người, Hàn Tam Thiên thể mà lại chẳng nể mặt như thế.

"Ha ha, đã đi thông báo rồi, đã đi thông báo rồi, người trẻ tuổi, không cần gấp gáp như vậy."

Lúc này, Tiên Linh sư thái vội vàng đứng lên, làm dịu đi bầu không khí.

Mục đích của bọn họ là muốn mượn sức Hàn Tam Thiên, chứ không phải là phát sinh xung đột gì với anh.

Sau đó, bà ta liếc mắt một cái, người bên cạnh liền vội vàng lui ra bên ngoài, một lát sau, ở ngoài lều trại, một người khác và người vừa mới lui xuống kia chậm rãi đi vào bên trong.

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment