Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1924

Nghe thấy giọng nói ấy, Quái Lực tôn giả vốn đang vô cùng kiêu ngạo, lại đột nhiên hoảng sợ, thấp thỏm lo âu nhìn quanh bốn phía:

"Ai? Ai đấy? Con mẹ nó là ai đang nói đấy?"

Nhưng vừa mới dứt lời, bỗng nhiên sắc mặt ông ta tái nhợt. Ngay sau đó, lại có một tiếng cười lạnh truyền đến, cái tiếng cười lạnh này, nụ cười khiến cho ông ta lạnh cả sống lưng, mồ hôi rơi như mưa, không thể tin được nhìn Hàn Tam Thiên đang nằm úp sấp ở phía trước.

Không...Không thể nào?

Điều này là không có khả năng chú? Đây chính là ảo giác! Đúng, đúng vậy, nhất định là ảo giác.

Sao người chết có thể cười được chứ?

Ngay lúc Quái Lực tôn giả đang kinh ngạc và sợ hãi, thì da đầu ông ta bỗng nhiên run lên khi nhìn thấy bàn tay của Hàn Tam Thiên đột nhiên giật giật.

Hắn ta...Hắn ta còn chưa chết hay sao?

Điều này là không có khả năng, dưới tình huống hắn ta không hề có sự phòng bị nào, mình đã toàn lực tấn công một đòn, hoàn toàn không có ai có khả năng còn sống được.

Đây cũng không phải là tự tin, mà là sự thật.

Cho dù ông ta có da dày thịt béo, nhưng nếu như trúng một đòn toàn lực của người có cảnh giới tru tà như thế này, ông ta cũng không thể nào sống sót được.

Loại thân hình gầy yếu này của Hàn Tam Thiên, vừa nhìn đã biết là người có lực phòng ngự thấp, sao có thể sống được chứ?

Nghĩ đến đây, Quái Lực tôn giả kích động dụi dụi hai mắt của chính mình, ông ta cảm thấy những thứ xảy ra trước mắt này, nhất định là ảo giác.

Dưới đài, những khán giả đang hoan hô nhảy nhót nhìn thấy hành động kỳ quái của Quái Lực tôn giả, trong thời gian ngắn có chút mê mang, không biết là ông ta đang làm cái gì.

Nhưng giây tiếp theo, khi đồng tử của bọn họ phóng đại đến mực cực hạn, đáp án cũng đã hiện lên trước mắt.

Lúc này, Hàn Tam Thiên vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất, bỗng nhiên lại nhẹ nhàng đứng lên, tay phải không quá thoải mái mà sờ sờ hông của chính mình, có vẻ không vừa lòng lắm.

"Sao lại thế này...Sao có thể như thế được? Chuyện này....Sao người này lại đứng lên được?"

"Con mẹ nó, người này được làm bằng cái gì vậy, bị người đánh lén một đòn như vậy mà cũng không chết sao?"

"Có phải là mấy năm nay Quái Lực tôn giả lo nói chuyện yêu đương, dùng toàn bộ sức mạnh của mình lên người phụ nữ hết rồi sao? Mẹ nó, ngay cả một kẻ gầy như khỉ thế này mà ông ta cũng không đánh chết được hay sao?"

Người ở dưới khán đài vừa khiếp sợ vừa tức giận, bởi vì Hàn Tam Thiên đứng lên, rõ ràng đây là tình huống mà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất.

"Ngươi....Ngươi...Ngươi ăn phải một đòn tấn công toàn lực của ta...Nhưng sao ngươi....Nhưng sao ngươi còn có thể đứng lên được?"

Nhìn bóng dáng của Hàn Tam Thiên, chân của Quái Lực tôn giả đã không nhịn được mà run lên một cách mãnh liệt.

Ông ta thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc lý do là vì gì.

Mà càng không nghĩ ra, thì loại sợ hãi không tên này lại càng chiếm trọn trái tim ông ta, nếu không phải do đây có nhiều người như thế này, ông ta thật sự hận rằng không thể tìm một cái khe đất, chạy được bao xa thì chạy.

Hàn Tam Thiên cười cười, cũng không trả lời ông ta, xoay người, nhìn Quái Lực tôn giả đang run rẩy, xoa xoa bàn tay của chính mình.

"Không....Không, không được, không được, ta sai rồi, ta sai rồi..."

Ngay lập tức Quái Lực tôn giả bị dọa đến mức mềm cả người, nhìn Hàn Tam Thiên, cơ thể theo bản năng mà không ngừng lùi về phía sau.

"Tôi không thể giết ông!"

Hàn Tam Thiên thản nhiên nói, lời này khiến cho Quái Lực tôn giả an tâm hơn một chút, anh vừa cười vừa nói:

"Nhưng mà...."

Câu này bị Hàn Tam Thiên cố ý kéo dài ra, dây thần kinh của Quái Lực tôn giả cũng vì vậy mà bị Hàn Tam Thiên kéo dài theo.

"Nhưng mà, có qua cũng phải có lại, ông đánh tôi một quyền, dù sao đi nữa thì tôi cũng nên đánh lại ông một quyền chứ?"

Hàn Tam Thiên cười nói, nhưng đúng vào lúc lòng Quái Lực tôn giả như tro tàn, Hàn Tam Thiên lại nói tiếp:

"Nhưng mà...."

Quái Lực tôn giả thật sự cảm thấy rằng mình sắp điên mất rồi, sắp khóc luôn rồi:

"Lại còn nhưng mà cái gì nữa?"

"Tôi cho phép ông chuẩn bị trước."

Nghe nói như thể, Quái Lực tôn giả không nhịn được mà lau mồ hôi lạnh đang trải rộng trên mặt, trong lòng cũng an tâm hơn một chút.

Tuy rằng Hàn Tam Thiên khiến cho ông ta cảm thấy rất khủng bố, nhưng mà, đối với thực lực của mình Quái Lực tôn giả cũng rất tự tin, nhất là ở phía lực phòng ngự.

Dựa vào cơ thể cao hơn hai mét này, cũng với cơ thể cứng rắn như nham thạch, ông ta rất có tự tin, đối mặt với một quyền của Hàn Tam Thiên, hẳn là ông ta sẽ không gặp vấn đề gì.

"Nói lời phải giữ lấy lời chứ?"

Quái Lực tôn giả dò hỏi thử một câu.

Hàn Tam Thiên gật đầu.

"Ta phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình, bây giờ, ngươi cũng phải trả giá cho sự kiêu ngạo của ngươi đi."

Nhận được câu trả lời khẳng định của Hàn Tam Thiên, ngay lập tức hai cánh tay của Quái Lực tôn giả run lên, sau đó một cỗ khí tức tán ra từ ông ta.

"Người thần bí, ngươi cũng không khỏi quá coi thường Quái Lực tôn giả ta rồi. Đến đây đi!"

Nổi giận gầm lên một tiếng, trên cơ thể của Quái Lực tôn giả mạnh mẽ căng ra, ngay lập tức cả cơ thể trở nên mạnh mẽ, nhìn từ xa, ánh lửa ở trên bầu trời rọi xuống, nhìn ông ta giống như một người đá vậy, thậm chí còn tản ra ánh sáng màu vàng.

"Đến đây đi!"

Quái Lực tôn giả gầm lên một tiếng giận dữ.

Ánh mắt Hàn Tam Thiên co lại, lạnh giọng quát lớn:

"Bây giờ, tôi sẽ khiến cho ông hối hận lén vừa rồi." đòn đánh

Nói xong, đột nhiên Hàn Tam Thiên siết chặt nắm đấm, tiến lên phía trước với thế trung bình tấn, đề khí vận lực.

"Chết tiệt, cái tên ngốc này cũng quá kiêu căng rồi nhỉ? Còn để cho Quái Lực tôn giả toàn lực đón một đòn của hắn ta, vừa rồi hắn ta cũng không dùng thủ đoạn kỳ quái nào, sao có thể đánh Quái Lực tôn giả được chứ?"

Một đám người lên tiếng trào phúng, Hàn Tam Thiên đứng lên khiến cho bọn họ rất khó tiếp nhận sự thật này, nhưng cũng không có cách nào khác, cho nên, đối với nhất cử nhất động của Hàn Tam Thiên, bọn họ đều vô cùng khó chịu.

Mà lúc này, nắm đấm của Hàn Tam Thiên, cũng đã tới rồi.

Vừa mới tiếp xúc với đòn tấn công của Hàn Tam Thiên, trái tim vốn Quái Lực tôn giả lúc này lại trở nên lạnh lẽo, sau đó, lan tràn khắp cơ thể ông ta.

Dưới sự lạnh lẽo ấy, trong nháy mắt ngắn ngủi, Quái Lực tôn giả cũng không cảm thấy có gì khác thường.

Giống như là chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy.

Nhưng đúng vào lúc trái tim ông ta chuẩn bị buông lỏng, đột nhiên đồng tử của ông ta mở lớn ra. Ngay sau đó, đột nhiên trong cơ thể giống như là bị người khác đánh nổ tung, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể nổ ra!

Giây tiếp theo, cơ thể đột nhiên bay ngược thắng ra bên ngoài vì lực quán tính quá lớn.

"Ầm!"

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ, ở cửa điện rất xa phía trên, cơ thể của Quái Lực tôn giả đập thật mạnh lên kết giới mà Cổ Nguyệt bày ra.

"Thật...Thật xin lỗi!"

Quái Lực tôn giả thì thào nhìn Hàn Tam Thiên ở trên lôi đài phía xa rồi nói, ông ta dường như đã dùng giọng điệu như đang khóc, sau khi thì thào nói xong bốn chữ, ông ta nhắm lại đôi mắt ngập tràn sự hối hận!

Ngay sau đó, một tiếng động vang lên, cơ thể của ông ta, cũng trượt từ trên kết giới xuống mặt đất.

Vùng kết giới mà ông ta đụng vào đấy, rõ ràng là bốn vết nứt hiện rõ lên!

Dưới khán đài, lặng ngắt như tờ, một đám người thở gấp.

"Chuyện này... Chuyện sao có thể xảy ra được chứ? Đây là... Một quyền của người này, một quyền...Một quyền mà có thể đánh bay Quái Lực tôn giả sao?"

"Ngay cả... Ngay cả kết giới mà Cổ Nguyệt đại sư đã bố trí cũng bị đánh vỡ, người này,... Rốt cuộc là người này có sức mạnh quỷ dị gì vậy, đây cũng quá...Cũng quá khủng bố rồi chứ?"

Điên rồi, những người có mặt ở hiện trường đều điên lên rồi!

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment