Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1960

"Có khi nào bọn họ thật ra không có xấu xa như chúng ta nghĩ?" Tô Nghênh Hạ cũng cảm thấy kỳ quái.

Hàn Tam Thiên lắc đầu, chiếm được giang sơn đã không dễ, nhưng muốn giang sơn vững vàng lại khó càng thêm khó, Hải vực Vĩnh Sinh đứng sừng sững trong thế giới Bát Phương nhiều năm như vậy mà không ngã, làm sao có thể làm ra chuyện đơn giản như vậy? Có quân vương nào tay không dính đầy máu tươi, chân không đạp trên oan hồn?

"Hay là bọn họ tin tưởng Thiên Độc Sinh Tử Phù có thể điều khiển ngươi?" Bách Hiểu Sinh lên tiếng.

Thật ra đây là chuyện trong lòng Tô Nghênh Hạ lo lắng nhất, bởi vì càng như vậy càng chứng minh đối phương thập phần tự tin có thể điều khiển Hàn Tam Thiên.

Nhưng đối Hàn Tam Thiên mà nói đây là cách tốt nhất, làm cho cả người anh không khỏi thở phào một hơi.

Anh cầu còn không được!

Cùng lắm thì chết thôi, không có gì ghê gớm, huống hồ hiện tại Hàn Tam Thiên vô cùng tự tin vào bản thân, muốn lấy được mạng của anh, làm gì có chuyện dễ ăn như vậy?

Nghĩ như vậy Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng nói: "Vậy phải xem xem đến cuối cùng là bản lĩnh của bọn họ hay là mạng của anh lớn hơn."

Ngay lúc này, trong lầu các nào đó.

Lục Nhược Tâm lẳng lặng nằm trên giường, khoác một lớp Bạch Nhung Tuyết Điêu giữa hai chân, trông thật ung dung quý khí, nàng ta đang ôm một con mèo con lông trắng mắt xanh, đôi thon dài tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mèo.

Si Mộng chậm rãi đi tới, quỳ gối trước mặt Lục Nhược Tâm: "Đã mang người đến rồi."

"Tốt lắm." Lục Nhược Tâm gật đầu.

"Tiểu thư, nô tỳ không rõ, cho dù người thần bí thật sự là Hàn Tam Thiên, với bản lĩnh hiện tại của thuộc hạ, muốn giết hắn vẫn dễ như trở bàn tay, cần gì vẽ vời thêm chuyện?" Si Mộng nhịn không được, có chút không phục nói.

"Ngươi đang dạy ta làm việc sao?" Lục Nhược Tâm vẫn vân đạm phong thanh như vậy, nhưng Si Mộng lại cảm thấy một cỗ áp lực vô cùng to lớn đang ập tới phía mình.

Si Mộng vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ không dám!"

Lục Nhược Tâm nhàn nhạt cười: "Tất nhiên người không dám." Nói xong, nàng nhẹ nhàng nâng lên đôi mắt xinh đẹp, trong đáy mắt có chút u buồn: "Lục Nhược Tâm ta không bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc, nếu đã muốn làm tất nhiên không được có nửa điểm sai lầm. Si Mộng, đại chiến sắp tới, trong Dương Lưu, hai gia tộc phụ thuộc vào đỉnh Lam Sơn ta ngươi cho rằng, chúng ta nên nâng đỡ gia tộc nào ngồi lên vị trí Chân Thần cuối cùng đây?"

Vừa rồi đã gây ra lỗi, Si Mộng nào còn dám nhiều lời, vội vàng cúi đầu xuống, nói: "Nô tỳ không dám nghị luận ngông cuồng."

Am!

Đột nhiên Si Mộng bay ngược ra sau mấy mét, cả người nàng vừa đừng lại đã nhịn không được phun ra một ngụm máu đen.

"Lúc cho ngươi nói ngươi lại không nói, lúc không cho người nói ngươi lại muốn nói? Ngươi đang cố tình làm trái lại ý của ta đúng không?" Lục Nhược Tâm đột nhiên quát lên, giận dữ đập tay một cái làm cho mèo con đang nằm híp mắt kêu lên một tiếng đau đớn chói tai.

Si Mộng vội vàng quỳ xuống, bò lổm ngổm đến dưới chân Lục Nhược Tâm: "Nô tỳ không dám, nô tỳ... nô tỳ cảm thấy trong hai nhà Dương, Lưu, Lưu gia có thể lực lớn nhất, đồng thời, gia chủ Lưu gia còn là kỳ tài có thiên phú cực cao, tất nhiên là người có tư cách được chúng ta nâng đỡ làm thành đại gia tộc thứ ba."

Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng cười một tiếng, tay lại nhẹ nhàng vuốt ve mèo con: "Nhưng ta lại cảm thấy, Dương gia mới là gia tộc chúng nên nâng đỡ nhất."

Si Mộng không hiểu: "Nguyện ý nghe tiểu thư dạy bảo."

"Mặc dù thực lực của Dương gia còn yếu, nhưng Dương gia lại là gia tộc nghe lời nhất trong hai gia tộc, Si Mộng, đều là chó, ngươi sẽ muốn nuôi một con nghe lời gọi đâu vẫy đuôi đấy, hay là muốn nuôi một con chó không chịu nghe lời?"

Si Mộng gật gật đầu, nàng hiểu, lời này của Lục Nhược Tâm đồng thời cũng đang cảnh cáo nàng.

"Nô tỳ hiểu, nô tỳ tất nhiên nguyện trung thành với tiểu thư, vĩnh viễn không thay đổi, nhưng mà nhìn xem ý tứ của Hiên công tử, tựa hồ hắn gần gũi với Lưu gia hơn."

"Hắn là hắn, ta là ta..." Lục Nhược Tâm cười cười, bên trong ánh mắt mang theo tia băng lãnh, tiếp theo dùng ánh mắt ra hiệu cho Si Mộng, nàng ngoan ngoãn tiến lên, nghe xong phân phó của Lục Nhược Tâm, nàng không khỏi sững sờ.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Mặt trời vừa ló dạng.

Lúc này, Điện Kỳ Sơn lại thổi kèn lệnh.

Âm thanh mạnh mẽ như muốn lan khắp thế giới Bát Phương.

Lúc kèn lệnh vang lên, hàng ngàn đệ tử của Điện Kỳ Sơn, thân mặc trang phục trang trọng, cầm trong tay binh khí, xếp hàng ngay thẳng, chậm rãi đi về phía đại điện.

Am!

Một tiếng ầm vang lên đại môn của Điện Kỳ Sơn từ từ mở ra.

Đám người ngoài điện không có một ai thấy của điện mở ra mà dám tùy tiện chen chúc đi vào, ngược lại từng người ngoan ngoãn, chủ động đi theo hàng vào bên trong, chừa lại không gian rộng rãi giữa cửa điện.

Mà lúc này, các đệ tử Điện Kỳ Sơn cũng cầm binh khí, miệng hô hào khẩu hiệu chỉnh tề, bước chân đều tăm tắp như quân đội, chậm rãi đi ra.

Không bao lâu sau từ trong đến ngoài của Điện Kỳ Sơn đều có các đệ tử xếp hàng chỉnh tề, khí thế ngút trời.

Àm!

Lại thêm là một tiếng vang thật lớn.

Sau lưng chủ điện của Điện Kỳ Sơn có một quả bóng màu lam vô cùng lớn đang từ từ bay lên, cuối cùng bay lên tới giữa không trung giao hòa với mặt trời, giống như mặt trăng thứ hai, khiến cho toàn bộ Điện Kỳ Sơn đều được bao phủ trong một ánh sáng màu bạc, phảng phất như cung điện dưới ánh trăng, phảng phất như Tiên điện trên thiên đình.

Cổ Nguyệt và Cổ Nhật, đã thay một thân trường sam màu xám, uy nghiêm ổn trọng vạn phần.

Còn các vị anh hùng, cũng đang từ trong phòng đi ra, tập trung vào khu đất trống ngoài điện, cách đại môn không xa, có chỗ ngồi tương ứng, phía ngoài cùng là đám người ngoài điện kia, bọn họ chỉ có thể đứng xem.

Bên ngoài Kỳ Sơn Điện, hơn mười mấy vạn người, lúc này người người nhốn nháo, không khí xung quanh vô cùng náo nhiệt.

"Chư vị, tất cả vòng thi đấu trước tiên của đại hội luận võ lần này đã chính thức hoàn tất, trải qua tầng tầng sàng lọc, cuối cùng đã chọn ra chín vị cường giả, bọn họ vốn dĩ là mười hai vị cường giả trong tam đại gia tộc của chúng ta, bắt đầu từ hôm nay, mười hai cường giả này sẽ chính thức bắt đầu tranh đấu, mà lần tranh đấu này cũng sẽ quyết định ra ba vị cường giả cuối cùng, mà ba vị cường giả này, cũng sẽ thành tam đại gia tộc của thế giới Bát Phương, cùng nhau phân công quản lý thế giới Bát Phương của chúng ta."

Cổ Nguyệt chậm rãi đi đến dưới đại môn của Điện Kỳ Sơn nói to.

Giọng như chuông, khí như trống, vạn người đều nghe.

"Bây giờ, có mời chín vị cường giả của chúng ta."

Ông ta vừa mới nói xong, toàn bộ kèn lệnh và trống của Điện Kỳ Sơn cùng vang lên.

"Thiên La Sát Dương Đỉnh Thiên!"

"Song Thần Phú Lưu Chí Vũ!"

"Lạc Hải Thiên Trần gia chủ."

Các vị cường giả được Cổ Nguyệt hô tính danh chậm rãi từ trong nội điện đi ra, nhưng phần lớn những người này đều có thực lực của danh gia, nên sẽ không khiến cho người xung quanh phản ứng quá lớn.

Ngược lại lúc Hàn Tam Thiên ra sân, không khí xung quanh bị đẩy lên cao trào.

Mà cùng lên đài với Hàn Tam Thiên còn có hai người khác.

Một người là Tiên Linh sư thái, một người khác là một người có tên là Tố Diệt Thế, lúc nhìn thấy người kia lông mày của Hàn Tam Thiên đột nhiên cau chặt.

Người kia là một người đàn ông trung niên, mặc dù toàn thân đã được trùm kín, nhưng cả người tản ra ma khí vô cùng cường đại, quan trọng nhất là dường như Hàn Tam Thiên ngửi được từ trên người hắn một tia khí tức quen thuộc, mà từ khi lên đài, hắn cũng một mực chăm chú nhìn Hàn Tam Thiên chằm chằm.

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment