Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1966

Khi Dương Đinh Thiên và Lưu Chí Vũ đứng sau lưng, người mặc hắc y mà Hàn Tam Thiên đã rất quen thuộc trước đó liền bay lên không trung.

Trong tay hắn cầm một quả ma cầu đen nhánh nho nhỏ, xung quanh quấn đầy hắc khí. Lúc này, dù đã có mũ che lại đầu hắn nhưng Hàn Tam Thiên vãn có cảm giác hắn đang nhìn mình dữ tợn.

Sao lại như vậy? Sao lại nhìn như thế?

Định ba chọi một?!

"Vậy thì tới đi." Hàn Tam Thiên cười khinh thường: "Ông đây ngứa tay từ lâu rồi. Dùng ba người các ngươi luyện tay một chút vậy."

Nói xong, Hàn Tam Thiên đột nhiên tăng tốc, đánh thẳng vào ba người.

"Cuồng vọng!" Dương Đỉnh Thiên phẫn nộ quát một tiếng. Tay lóe lên kim quang, trong nháy mắt gọi ra binh khí bồn mạng Thiên La. Trong phút chốc, ánh sáng tím của Thiên La bay ngút trời. Đúng là thần binh giúp Dương Đỉnh Thiên lập nhiều chiến công hiển hách.

"Nhãi con, đừng có mà xấc xược!" Lưu Chí Vũ cũng quát, trên người đột nhiên lóe lên kim quang. Một giây sau, thân thể xoay tròn điên cuồng. Sau khi xoay tròn hết, Lưu Chí Vũ đứng đằng trước cầm trong tay song đao, mặt sau là một đứa nhỏ mặt trắng cầm một cây thương dài.

Lúc này, người mặc áo choàng đen cũng thúc động năng lượng của quả cầu đen trong tay. Toàn bộ quả cầu năng lượng ngay lập tức tác ra một ánh hào quang màu đỏ như máu khổng lồ.

Cả bốn người tiến vào trận đấu kịch liệt ngay giữa không trung.

"Ngay bây giờ, tất cả mọi người lập tức phóng đến đồ đằng cùng ta." Diệp Cô Thành thấy bốn người %3D hỗn chiến, chớp lấy kỳ ngộ khó có được này, vung tay lên, dẫn đầu nhóm nhỏ chính nghĩa, mau chóng tiến về phía đồ đằng.

Trần gia chủ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, theo sát phía sau Diệp Cô Thành. Có xu thế tạo thành hai cánh người đánh thẳng vào đồ đằng

Đỉnh Lam Sơn vốn đã miễn cưỡng để chiếm được ưu thế, nay vì mất đi ba cao thủ hàng đầu trấn giữ, nhất thời binh bại như núi đồ. Đối mặt với thế tiến công mãnh liệt của quân địch phải vừa đánh vừa lui.

Mà lúc này, trên không trung, Hàn Tam Thiên đối mặt trực tiếp với công kích của ba người. Dù Thái Hư Thần bước biến ảo khó lường nhưng cũng khó để ngăn cản công kích ba trăm sáu mươi độ không có góc chết của ba người. Nhất là người mặc áo bào đen, pháp thuật của hắn chỉ là một làn khói đen mờ ảo bám trên không trung.

Nhưng chỉ cần Hàn Tam Thiên tiếp cận, những làn khói đen này ngay lập tức như một lợi kiếm đột ngột co rút. Sau đó trong lúc Hàn Tam Thiên lơ đãng, dùng tốc độ nhanh nhất đâm xuyên cơ thể Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên thử khởi động Bất Diệt Huyền Khải nhưng không hiểu tại sao, hiệu quả lại y như khi đuổi theo đối mặt với hình bóng màu đỏ tươi kia.

Kinh nghiệm nói cho Hàn Tam Thiên biết, người trước mặt này và huyết ảnh ngày đó là cùng một chủng loại công kích nên Bất Diệt Huyền Khải với loại công kích này không có cách nào phòng ngự. Nó có khả năng vượt qua, hơn cả pháp thuật và đao thương, mang tới càng nhiều thương tổn hơn.

Nhưng dù họ có rất nhiều đặc điểm tương đồng nhưng hai người này không thể cùng một mạch được.

Hơn nữa huyết ảnh lại là âm tà, sức mạnh không thuần túy nhưng lại mạnh. Mà người trước mắt này, sức mạnh yếu hơn người trước đó rất nhiều, nhưng thắng ở chỗ càng tình thuần hơn. Cho nên khi đánh lên người Hàn Tam Thiên, khiến Hàn Tam Thiên đau đớn cùng cực hệt như trước.

Nếu so sánh thì người trước kia là đại đao chém lên thân thể, một đao khiến người ta máu chảy thành sông. Vậy thì người sau này hệt như dùng cái muỗng xúc từng khối thịt trên người xuống. Dù sức mạnh không lớn nhưng dùng từng muỗng từng muống đào thịt của ngươi, sao mà không khó chịu cho được!

Vừa men theo công kích của hai làn khói đen, một giây sau, Lưu Chí Vũ giáng một song đao mạnh mẽ. Hàn Tam Thiên vừa ngăn lại một đao thì tên kia đột nhiên xoay tròn, đứa trẻ mặt trắng như quỷ vung cây thương lên, đâm vào thân thể Hàn Tam Thiên.

Nếu là người bình thường thì đã sớm bị chọc ra một lỗ máu, cũng may Hàn Tam Thiên có Bất Diệt Huyền Khải hộ thể nhưng man lực vẫn khiến Hàn Tam Thiên phải lùi lại.

Mà trên không trung, Thiên La của Dương Đình Thiên ngay lập tức đáp xuống.

"Con mẹ nó, chỉ có người biết chơi thôi chắc? Ông đây cũng biết."

Phẫn nộ quát một tiếng, Hàn Tam Thiên cưỡng ép giúp giục Diễn Tâm Pháp, Cả co thể bắn lên không trung, sau đó khom người, hai tay hơi ngửa ra sau nhìn!

"Thiên Hỏa, Nguyệt Luân!"

Gầm lên một tiếng, ngay sau đó, trời, mây đổi sắc.

Màn trời bị dội một màu đen!

Một giây sau, tay trái Hàn Tam Thiên đột ngột nhiều ra một màu của Thiên Hỏa, tay trái thì hiện lên màu tím của Nguyệt Luân.

Cả người hệt như thần tiên!

Hai tay hơi động, song diễm vẫn treo hai bên trái phải ở trên không trung như cũ. Tay trái cầm cung, tay phải nắm Thiên Hỏa, đột nhiên kéo một phát, Thiên Hỏa ngay lập tức hóa thành mũi tên, ầm ầm đánh thẳng về trước.

"Am!"

Một tiếng vang thật lớn.

Mặt đất run rẩy.

Ảnh lửa ngút trời.

Khi mũi tên nhọn chạm đất, trong phạm vi hơn trăm thước, bùng lên liệt hỏa.

Vô số người không trốn tránh kịp, trong lúc kinh ngạc bị ngọn lửa vây lại, hóa thành bột mịn.

Thân ở trong trung tâm, dù Dương Đỉnh Thiên và Lưu Chí Vũ đã sớm cuống quýt ngăn cản cộng thêm chạy thục mạng, nhưng vẫn bị sóng nhiệt gây thương tổn, bộ dạng chật vật không thể tả.

"Cái này... Đây là thứ gì?" Dương Đỉnh Thiên vô cùng kinh ngạc nhìn biển lửa cuồn cuộn trước mắt. Trong mắt bị lấp đầy bằng khiếp sợ.

Lưu Chí Vũ cũng không khá hơn chút nào, cả người dính đầy bùn đất, cực kỳ kinh ngạc. Ngẫm lại, trong lòng vẫn tràn ngập nỗi khiếp sợ. Nếu vừa rồi không thoát nhanh, hậu quả như thế nào, thật khó nói chắc được.

"Còn ngươi nữa!" Trợn mắt trừng người mặc áo bào đen. Hàn Tam Thiên lại kéo cung tên, tay phải nâng lên Nguyệt Luân màu tím, bắn một mũi tên!"

Bóng dáng của người áo bào đen co rụt lại, chạy trốn rất nhanh, có ý đồ lợi dụng rừng cây né tránh công kích của Hàn Tam Thiên.

Nguyệt Luân biến thành một mũi tên màu tím truy theo. Đi xuyên qua rừng, những nơi lướt qua, vạn vật héo rũ!

Tất cả mọi người vốn vừa mới lâm vào một trận đánh kịch liệt, lúc này tất cả mọi người không khỏi ngừng động tác trên tay. Nguyên một đám chỉ thấy kinh ngạc vẽ đầy trên mặt. Hiển nhiên đã bị dọa đến đứt ruột gan khi nhìn thấy hai chiêu đối cứng có thể hủy thiên diệt địa của Hàn Tam Thiên.

"Cái này... Sao có thể chứ? Hai chiêu.... hai chiêu vừa rồi đúng thật là phát ra từ tên nhãi kia sao? Có ai nói với ta đi, là do ta hoa mắt sao?"

"Thế tiến oanh liệt này, ép buộc rất mạnh, đủ để hủy thiên diệt địa. Công pháp này, không phải... không phải là chỉ có Chân Thần mới có thể tạo ra sao?"

"Trời ạ, quá biến thái rồi đi? Hồng quang chiếu đến, vạn vật bột mịn. Tử quang chiếm đoạt, không một ngọn cỏ. Đây là thuật thần cấp gì đây trời."

"Ôi trời ơi!!! Thảo nào lúc trước tên nhãi kia dám mạnh miệng như vậy. Trong vòng năm phút khiến Liệt Hỏa gia gia thất bại. Dù Cửu Thiên Huyền Hỏa của Liệt Hỏa gia gia có mạnh, nhưng so với ngọn lửa này cũng chỉ là cái định."

"Hải vực Vĩnh Sinh có cao thủ như vậy trấn thủ, ba đại cao thủ bên ta cũng không làm gì được hắn, cái này... còn đánh đấm quái gì nữa? Ông đây mặc kệ."

Trong nhóm người, có một người đột nhiên hô to, sau đó một thanh đao lớn bị quăng ra, sau đó dứt khoát chạy đi.

Có một tất sẽ có hai. Rất nhiều người thuộc trận doanh của đỉnh Lam Sơn khi chứng kiến một chiêu này của Hàn Tam Thiên đã sớm bị dọa cho bể mật. Vừa thấy có người chạy trước, nguyên một đám tiếp theo vứt bỏ binh khí, chạy thục mạng ra bên ngoài.

Nhưng người sớm nhất, vừa chạy được hai bước, đột nhiên thân thể bị vỡ tung. Một giây trước vẫn còn là huyết nhục, giây sau đã biến thành làn mưa máu.

"Ai dám chạy, kết cục sẽ giống kẻ này!"

Ngay lập tức, mọi người kinh ngạc. Giương mắt nhìn, ở xa xa, một bóng dáng xinh xắn đột nhiên chạy đến.

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment